"Sau đó hắn ăn đến nỗi làm đồ ăn rơi trên ghế, ta muốn nhặt tên kết quả tay đụng phải hắn, bởi vì dọa hắn sợ nên nương liền hiểu tầm ta."
Trương Lâm thị tức giận giẫm chân: "Ta nhổ vào, ngươi thật tà biết cách giảo biện, chẳng lẽ ta thấy đều giả sao? Ta còn chưa già cả mờ mắt đâu."
Trương Thiết Sơn không nói gì, thu hồi tầm mắt trên người Lý Hà Hoa chuyển đến Thư Lâm trong phòng bếp, nhìn bộ dáng đứa trẻ rúc vào một góc trầm mặc, chân mày hắn liền chau tại, sau đó tầm mắt dời xuống bát cơm trước mặt hắn, thần sắc không rõ vui giận.
Tương Lâm thị ở một bên tiếp tục nói: "Thiết Sơn à, ngươi không nên tốt bụng giữ nàng ở lại, nàng chịnh là một tai họa, tâm độc phụ này đều là ý nghĩ độc ác, giữ nàng tại cũng là hại người, ngươi nhanh chóng đuổi nàng đi đi."
Trương Thanh Sơn thấy bộ dáng cháu trai mình cũng thực tức giận, cảm thấy nương mình nói rất đúng: "Ca, nương nói không sai, người đuổi nàng đi đi, nữ nhân như vậy nhà chúng ta không lưu nổi, trước kia nàng thường xuyên đánh Thư Lâm, hiện tại sao có thể thay đổi trở nên tốt lên được."
Trương Thiết Sơn vẫn không nói chuyện, Lý Hà Hoa cũng vô lực, nàng đã giải thích rất nhiều nhưng mà bọn họ chính là không muốn tin tưởng, tại một mực muốn đuổi nàng đi.
Nàng lớn như vậy rồi, trừ bỏ lúc vừa mới tới vứt bỏ da mặt cầu xin Trương Thiết Sơn cho mình ở lại thì chưa từng bị ai xua đuổi như vậy.
Điều này làm nàng cảm giác mình chính là hỗn đản làm người người chán ghét, rõ ràng nàng chỉ là muốn đối với đứa nhỏ kia tốt một chút mà thôi.
Bất luận trong Lòng Lý Hà Hoa tự thuyết phục như thế nào thì vẫn cảm thấy thật ủy khuất, đành phải gắt gao mím môi ức chế cảm giác ủy khuất lại.
Những gì nên nói nàng đều đã nói, cũng đã giải thích nhiều lần, cơm tiểu hài tử ăn cũng đặt tại đó, nếu bọn họ vẫn không muốn tin tưởng, vậy nàng cũng không muốn giải thích nữa.
Trương Lâm thị thấy Trương Thiết Sơn không tỏ thái độ thì nóng nảy, tiến lên giữ chặt ống tay áo hắn nói: "Thiết Sơn, ngươi làm sao vậy? Ngươi còn muốn thu lưu nữ nhân này sao? Ngươi đã quên ta cùng Thanh Sơn ở nhà bị ai khi dễ thảm như vậy sao? Ngươi đã quên cốt nhục thân sinh của người bị ai hại thành như bây giờ à? Nếu người còn lưu nàng lại ta sẽ không sống nữa."
Trương Thanh Sơn thấy nương mình như vậy nhanh chóng đi tới giữ lại: "Nương, người làm gì vậy, ca là người như vậy sao."
Trương Lâm thị đấm đấm ngực ô ô khóc lên. Lý Hà Hoa nhìn bộ dáng người nhà này trong lòng vừa bi ai vừa bất đắc dĩ, đồng thời cũng minh bạch Trương Lâm thị cùng Trương Thanh Sơn hận mình thấu xương.
Hôm nay bọn họ nhất định phải đuổi nàng đi, dù trong lòng Trương Thiết Sơn có tin lời nàng nói hay không thì hắn khẳng định là đứng về phía người nhà hắn.
Việc hôm nay là không thể coi như không phát sinh, hoặc là đi hoặc là ở, nhưng nhìn tình hình trước mắt xem ra là không có khả năng ở lại, nàng cũng không nghĩ lại từ bỏ tôn nghiêm của mình để đi cầu xin người ta thu lưu nàng nữa.
Thôi vậy, đi thì đi, nàng sẽ không để mình bị đói chết hoặc lạnh chết.
Lý Hà Hoa nhìn tiểu hài tử đang ở một góc trong bếp lần cuối, trong lòng yên lặng nói tạm biệt với hắn, sau đó nói với người nhà họ Trương: "Các ngươi đừng nói nữa, ta đi là được chứ gì, trong khoảng thời gian này đa tạ các ngươi đã thu lưu ta."
Nói xong liền bước ra phòng bếp, lập tức vào phòng củi đem những đồ vật của nàng thu dọn đơn giản một chút, gói thành một tay nải mang lên vai đi ra cửa lớn Trương gia.
Trong phòng bếp Trương gia, Trương Lâm thị nhìn thân ảnh Lý Hà Hoa cõng tay nải ra khỏi đại môn thì có chút kinh ngạc, bà còn tưởng rằng độc phụ này sẽ không dễ rời đi đâu, không nghĩ tới dễ dàng như vậy mà nàng ta đã rời đi rồi, trong lòng Trương Lâm thị khó nén nổi kinh ngạc và cao hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT