"Ruộng nhà ta lại không nhiều, đệ đệ ngươi lại không có bản lĩnh như ngươi, vẫn nên học một cái nghề mới được." Nói tới đây Trương Lâm thị đột nhiên nhớ tới vấn đề chỗ ở, lo lắng nói: "Nhưng mà Thiết Sơn à, chúng ta lên trấn thì ở đâu? Chúng ta đâu có chỗ ở?" Một tiểu viện ở trên trấn không rẻ đâu, đến lúc đó bọn họ phải ở đâu đây?
Trương Thiết Sơn mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua Lý Hà Hoa nói: "Ở trên trấn Cao Cao có thuê một tiểu viện, vẫn chưa hết hạn đóng tiền, sau này chúng ta sẽ ở đó chờ đến hạn thì tay nghề Thanh Sơn đã học thạo rồi."
Trương Lâm thị kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Lý Hà Hoa, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, có kinh ngạc, có khó hiểu, có khó chịu, cũng có chút cảm động .... bà không nghĩ tới Lý Hà Hoa sẽ nguyện ý đưa cả tiểu viện cho bọn họ ở, chỉ tính tiền thuê thôi thì mỗi tháng tốn không ít tiền đâu, quan hệ bọn họ lại không tốt, nếu là bà thì bà cũng sẽ luyến tiếc. Lý Hà Hoa trộm nhìn Trương Thiết Sơn ngồi đối diện, mặt không đổi sắc đang ăn cơm, trong lòng cảm động nói không nên lời, nam nhân này đang thay đổi biện pháp nói tốt cho nàng.
Hắn nhất định không nói với nương hắn là tiền hắn bán hổ đều cho nàng mua tửu lâu, nếu không Trương Lâm thị không chừng đã xé xác nàng rồi chứ làm sao mà có vẻ mặt cảm động như vậy.
Nghĩ đến đây Lý Hà Hoa cũng không muốn lãng phí khổ tâm của Trương Thiết Sơn, nàng mím môi cười với Trương Lâm thị một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trương Lâm thị nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này bây giờ thật sự đã thay đổi, không chỉ để sân viện cho cả nhà bọn họ ở mà còn không tranh công, đây thật sự là thay đổi tốt nha.
Trương Thiết Sơn thấy mặt nương hắn động dung nhàn nhạt, mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện.
Hôm sau, Trương Lâm thị vội vàng thu dọn những đồ có giá trị, vì trong tiểu viện cái gì cũng có nên chỉ cần thu thập những đồ dùng hàng ngày mang theo là được.
Trương Lâm thị thu dọn rất nhanh, chỉ hai ngày đã thu dọn xong.
Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn lên trấn trên thuê một chiếc xe lừa, trực tiếp kéo toàn bộ đồ lên trấn.
Động tĩnh cũng không nhỏ, người trong thôn nhìn thấy đều chạy tới dò hỏi, Trương Lâm thị kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Chúng tôi ấy à, muốn dọn lên trên trấn ở, sau này sẽ sống ở trên đấy."
Lúc này đối với người trong thôn mà nói việc có thể lên trấn sống chính là một việc hết sức ghê gớm.
Nghe nói Trương gia muốn dọn lên trấn trên lập tức nổi lên hâm mộ cùng ganh tị, nhưng biểu hiện bên ngoài chỉ là hâm mộ. "Ây da, Trương tẩu tử, tẩu thật có phúc khí, vậy mà có thể lên trấn trên ở." "Trương tẩu tử, nhi tử nhà tẩu thật hiếu thuận, còn mang theo tẩu lên trên trấn sống. Ta không có cái phúc này rồi." "Nếu nhi tử của ta có bản lĩnh như Thiết Sơn thì tốt rồi, thật hâm mộ người đó Trương tẩu tử." "Trương tẩu tử, các ngươi ở trên trấn có phải đã có nhà rồi không?" Trương Lâm thị nghe người trong thôn nói mà tâm tình lâng lâng, nụ cười bên khóe miệng không thu lại được, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý, cả đời bà chưa bao giờ được nhiều người hâm mộ như bây giờ.
Trương Lâm thị rốt cuộc ở trong lời khen ngợi của người trong thôn lên xe, tâm tình lâng lâng, cảm thấy đời này của mình thật là có phúc khí, nhi tử có bản lĩnh như vậy có thể đưa bà lên trên trấn sống, sau đó lại nghĩ đến lên trấn ở sân viện Lý Hà Hoa bỏ tiền thuê trước đó, đột nhiên nhìn Lý Hà Hoa ở đối diện cảm thấy thuận mắt hơn chút.
Tới tiểu viện ở trên trấn, Lý Hà Hoa giúp bọn họ dọn dẹp phòng ốc một chút rồi đến nhà Tạ tẩu tử đón Hắc Tử.
Lúc trước đi vội nàng không kịp lo cho Hắc Tử, chỉ có thể mang nó gửi ở nhà Tạ tẩu tử, nhiều ngày như vậy không gặp không biết nó sao rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT