Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng ôm Lý Hà Hoa vào trong ngực, vỗ vỗ vai nàng giống như hài tử, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, không khổ sở. Tuy rằng nàng không thể trở về, nhưng sau này đã có Thư Lâm, có ta, chúng ta là người một nhà, sẽ luôn ở bên nhau không phải sao?"

Lý Hà Hoa hít hít mũi, ở trong ngực hắn gật gật đầu.

Đúng vậy, nàng về không được nữa, nàng chỉ có thể ở lại nơi này, nhưng may mắn là ở đây nàng cũng có người vướng bận. Lúc này Lý Hà Hoa đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, như bị thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc này tuyệt đối không phải là của Trương Thiết Sơn đem lại.

Lý Hà Hoa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một đôi mắt đen lúng tiếng đang nhìn nàng.

Tiểu hài tử kia đã tỉnh.

Lý Hà Hoa rời khỏi vòng ôm của Trương Thiết Sơn, đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng: "Bảo bối, con dậy rồi sao?"


Tiểu hài tử nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

Cảm giác ấm áp mềm mại trong ngực biến mất, Trương Thiết Sơn nhìn vòng tay của mình bị vắng vẻ, khẽ lấy tay che trán, nhi tử luôn ở bên cạnh có đôi lúc cũng không tốt lắm ....

Lý Hà Hoa đem điểm tâm vừa mang vào lại nói với Thư Lâm: "Nhìn này, nương làm điểm tâm cho con đấy."

Tiểu hài tử thấy điểm tâm vui vẻ vươn tay nhỏ ra lấy, Lý Hà Hoa chỉ cho nhóc một khối, nói với nhóc: "Hôm nay tạm thời chỉ có thể ăn một khối, đợi lát nữa nương cùng Thư Lâm chơi trò chơi, Thư Lâm làm tốt thì toàn bộ sẽ cho Thư Lâm, một khối cũng không cho phụ thân được không?"

Tiểu hài tử nghe vậy liền chớp chớp đôi mắt, nhìn nàng lại quay đầu nhìn phụ thân mình.

Trong mắt Trương Thiết Sơn hiện lên ý cười, phối hợp làm biểu tình thương tâm, luyến tiếc nhìn điểm tâm. Tiểu hài tử liền cong môi cười, kiên định gật gật đầu.


Đây cũng là nhi tử thân sinh đấy ....

Lý Hà Hoa chế nhạo nhìn Trương Thiết Sơn, Trương Thiết Sơn giơ tay chọc chọc nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Lý Hà Hoa cảm thấy muốn dạy Thư Lâm nói chuyện trước tiên phải dạy đứa nhỏ này dũng cảm phát ra âm thanh.

Dây thanh quản Thư Lâm không có vấn đề gì, nhóc con hoàn toàn có thể nói chuyện chỉ là đã quen không nói, chỉ một lần duy nhất phát ra tiếng là kêu khóc lúc Trương Thiết Sơn hôn mê, nhưng từ lần đó trở đi nhóc không phát ra âm thanh nữa.

Lý Hà Hoa ôm Thư Lâm đặt ngồi trên băng ghế, nàng ngồi đối diện nhóc giống như lão sư cùng học trò. "Thư Lâm, bây giờ nương muốn cùng con chơi trò chơi, con học theo nương, nương làm thế nào người làm theo như thế được không?" Lý Hà Hoa nói.

Tiểu hài tử gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi thẳng, tay nhỏ đặt lên đùi, eo thẳng lưng thẳng, bộ dáng nghiêm túc nghe giảng, biểu hiện giống như ở trong học quán.


Lý Hà Hoa bắt đầu, trước tiên há miệng mình ra, ý bảo Thư Lâm học theo. Tiểu hài tử chớp mắt, học bộ dáng nàng há miệng lộ ra hàm răng trắng như gạo bên trong.

Trong mắt Lý Hà Hoa tràn đầy ý cười, giương miệng phát ra thanh âm nguyên thủy: "A"

Thư Lâm ngẩng cao đầu, miệng giật giật hà ra một hơi nhưng không có tiếng, thấy mình với nương không giống nhau, mày nhỏ nhăn lại. Lý Hà Hoa vỗ vỗ vai hắn: "Vừa rồi không thành công nha, chúng ta làm lại một lần nữa, nhìn nương phát ra âm thanh này: "A"

Tiểu hài tử hai tay nhỏ vặn vẹo, làm lại một lần, há miệng lại hà hơi, vẫn như cũ không phát ra tiếng.

Lý Hà Hoa mím mím môi nói: "Chúng ta cùng nhau làm, nương kêu một tiếng con kêu một tiếng, mỗi người một tiếng được không?" Nói xong nàng liền làm mẫu lần nữa, phát ra âm thanh lớn hơn: "A". Tiểu hài tử cũng há miệng làm theo không tiếng động mà A một tiếng. Lý Hà Hoa một chút cũng không gấp, cười đến đôi mắt cũng cong lên, tự nhiên mà "A" một tiếng tiếp sau Thư Lâm, sau đó ánh mắt ý bảo tới phiên nhóc đó.
Thư Lâm thấy bộ dáng nương hình như rất thích chơi như vậy, dần dần cũng không cảm thấy khẩn trương nữa, đem việc này coi như một trò chơi vui, há miệng lần nữa A một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play