Lý Hà Hoa không muốn ở trước mặt Thư Lâm vạch trần hắn nên mới tùy ý hắn, để hắn hưởng thụ đãi ngộ như nhi tử một lúc.

Thư Lâm thấy phụ thân há miệng ăn xong một muỗng cháo, nhóc con liền hé miệng hướng Lý Hà Hoa ý bảo đến phiên hắn.

Lý Hà Hoa cười, lại múc một muỗng lần nữa đưa đến miệng hắn, tiểu hài tử đặc biệt dùng sức há to miệng nuốt xuống, sau khi nuốt xong nhìn phụ thân mình, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói: Xong rồi, đến người.

Trương Thiết Sơn gợi lên khóe miệng, không biết xấu hổ mà cười với Lý Hà Hoa, cằm hướng hướng vào chén trongr tay nàng.

Lý Hà Hoa âm thầm liếc mắt trừng hắn một cái, múc một muỗng cháo cho hắn, chờ sau khi hắn ăn xong, dùng đũa gắp một cái bánh áp chảo đưa vào miệng hắn, sau đó lại gắp một cái đưa vào miệng Thư Lâm.


Hai phụ tử ăn uống vui vẻ, đôi mắt đồng thời thỏa mãn mà nheo lại, lúc này Lý Hà Hoa mới phát hiện kỳ thật Thư Lâm lớn lên rất giống Trương Thiết Sơn, đôi khi có những biểu tình hoặc động tác nhỏ giống nhau như đúc.

Lý Hà Hoa không khỏi nghĩ có di truyền từ Trương Thiết Sơn, sau khi đớn tên Thư Lâm nhất định sẽ không xấu, người nhất định sẽ không thấp, dù sao cha hắn cũng cao như vậy mà.

Cơm sáng của hai cha con được Lý Hà Hoa đút ăn xong rồi, bụng hai người tròn vo, đồng loạt nằm sõng xoài trên giường không nhúc nhích, Trương Thiết Sơn chậm rãi dùng tay xoa bụng cho Thư Lâm, Thư Lâm thoải mái nheo mắt lại.

Thấy hai phụ tử này hưởng thụ như vậy, Lý Hà Hoa cũng yên tâm nói: "Trương Thiết Sơn, chàng trông Thư Lâm một chút, ta lên trấn trên."

Trương Thiết Sơn nghe vậy dặn dò: "Vậy nàng về sớm một chút."


Nàng còn chưa đi hắn đã bắt đầu lo nghĩ. Nếu hắn không bị thương thì tốt rồi, bây giờ có thể đi lên trấn trên với nàng.

Lý Hà Hoa gật gật đầu, nói với Thư Lâm đang ở trong lòng Trương Thiết Sơn: "Thư Lâm, con ngoan ngoãn ở nhà với phụ thân nha, nương đi lên trấn một chuyến rất nhanh sẽ trở về, về sẽ làm món ngon cho con."

Tiểu hài tử chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu. Lý Hà Hoa cúi người hôn lên trán tiểu hài tử một cái: "Thư Lâm thật ngoan."

Tiểu hài tử nhếch môi cười, bộ dáng rất vui vẻ.

Lý Hà Hoa đang chuẩn bị đứng dậy, cánh tay lại bị Trương Thiết Sơn nắm không cho nàng đi. "Sao vậy?"

Trương Thiết Sơn nhìn chằm chằm môi nàng, ánh mắt u ám: "Nàng chỉ hôn đứa nhỏ? Hử?"

Lý Hà Hoa: "..." Nam nhân không biết xấu hổ này! Mặt Lý Hà Hoa có chút nóng, mắt nhìn Thư Lâm, tiểu hài tử đang mở to hai mắt lúng liếng tò mò nhìn hai người, một hồi nhìn nàng, một hồi lại nhìn phụ thân nhóc.


Lý Hà Hoa ngoài ý muốn cảm thấy thẹn: "Trương Thiết Sơn, buông ra, ta phải đi."

Trương Thiết Sơn lại không buông, một tay đặt lên mắt Thư Lâm che đi tầm mắt tiểu hài tử, sau đó đột nhiên nắm lấy sau cổ Lý Hà Hoa dùng lực nhẹ nhàng kéo nàng xuống mổ lên môi một cái, sau đó buông ra.

Lý Hà Hoa đột nhiên không kịp phòng bị đã bị hôn, ngốc một chút, sau khi phản ứng lại đỏ mặt liếc mắt trừng người khởi xướng một cái, xoay người đi ra ngoài, giống như chạy trối chết.

Phía sau truyền đến tiếng cười của Trương Thiết Sơn.

Lý Hà Hoa cảm thấy mình thật mất mặt, nhưng mà Trương Thiết Sơn quả thật không biết xấu hổ, da mặt nàng còn kém so với hắn. May mắn tới tửu lâu trấn trên, Lý Hà Hoa

vội chính sự nên quên mất việc này.

Tửu lâu có hai tầng, không gian không tính là lớn nhưng đối với Lý Hà Hoa thì như vậy là đủ rồi, hơn nữa phía sau còn có hậu viện, không khác với sân của nhà bình thường, hơn nữa diện tích so với tiểu viện nàng đang thuê lớn hơn nhiều, vừa hay có thể chuyển vào ở không cần thuê nhà nữa, đối với chuyện này Lý Hà Hoa rất vừa lòng.
Lúc trước tửu lâu buôn bán, khai trương chưa bao lâu nên trang hoàng các thứ đều còn mới, bây giờ không cần tốn công phu để trang hoàng qua nữa, chỉ cần bày biện lại đơn giản một chút là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play