Trước khi tỉnh lại, Trương Thiết Sơn vẫn luôn ở trạng thái phiếu đãng, hơn nữa càng lúc càng xa, ý thức cũng dần dần mông lung, hình ảnh trong đầu chậm rãi biến mất từng chút một, đau đớn trên người cũng theo hình ảnh dần dần biến mất, người càng ngày càng thoải mái.

Cuối cùng trong thế giới của hắn chỉ còn lại một mảnh sương mù.

Hắn theo bản năng, tiếp tục đi sâu về phía sương trắng và bỏ lại hoàn toàn người và vật lại phía sau, lúc này đột nhiên nghe thấy một thanh âm của nữ tử, thanh âm này làm tâm hắn nhảy dựng, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà xuất hiện lần nữa. Hắn không tự chủ được mà ngừng tại, không biết tại sao muốn chịu đựng đau đớn cũng muốn nghe rõ nàng đang nói gì, kết quả càng nghe thân hình hắn càng nặng, trong lòng tập tức ùa về quá nhiều cảm giác vương vấn cùng không nỡ làm hắn không động đậy nữa, thậm chí muốn xoay người trở về.


Ngay lúc ấy hắn nghe thấy một câu "Trương Thiết Sơn, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không? Nếu bây giờ ta nói chỉ cần ngươi tỉnh tại ta sẽ đáp ứng ngươi, ngươi có thể tỉnh tại không?"

Khi đó đầu hắn đột nhiên đau lên, một cảm giác cực kỳ không nỡ, không cam lòng lan tràn toàn thân, thậm chí trong lòng có một âm thanh đang nói: Không thể bỏ lỡ nếu không nhất định sẽ hối hận.

Sau đó từ trong đau đớn hắn đột nhiên nhớ lại mọi việc, cũng nhớ lại người nói lời này là ai. Theo đó một cảm giác mừng như điên tràn ngập trong lòng.

Chỉ cần hắn tỉnh tại nàng sẽ đáp ứng hắn sao?

Hắn nhất định phải tỉnh lại! Nhất định phải tỉnh lại!

Sau đó mở mắt, hắn thấy nàng ghé vào bên cạnh mép giường ngủ say, một khắc kia, hắn cảm thấy thân thể đột nhiên có sức sống, đau đớn trên người không còn là gì nữa.


Lúc này Lý Hà Hoa quẫn bách cực kỳ, nàng cũng không biết vì sao tối qua nói ra những lời như vậy, nhưng nàng nghĩ nếu là lúc này có đánh chết nàng cũng sẽ không nói.

Đè xuống quẫn bách trong lòng, Lý Hà Hoa nói với Trương Thiết Sơn: "Lời hôm qua ta nói chỉ là muốn để ngươi tỉnh lại, nên lời gì cũng là nói bừa thôi, người đừng nên tưởng thật."

Trương Thiết Sơn lẳng lặng nhìn Lý Hà Hoa, hắn biết lúc này nàng lại muốn trốn tránh, tính mạng hắn nguy hiểm nên nàng quên hết thảy băn khoăn nói ra những lời đó, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, những băn khoăn đó lại lần nữa quay lại trong lòng nàng, nàng lại muốn cự tuyệt hắn một lần nữa.

Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép nàng trốn tránh nữa, nàng là của hắn, nhất định là của hắn. Nàng đem hắn từ điện diêm vương gọi về rồi thì đừng nghĩ chạy trốn.


Đôi mắt Trương Thiết Sơn đen thẫm chưa từng có: "Cao Cao, ta biết lời hôm qua nàng nói đều là thật, nàng dám nói nàng không thích ta cho dù chỉ một chút ư? Cao Cao, nàng nói thật đi."

Lời phủ định của Lý Hà Hoa ngưng bặt, tầm mắt theo bản năng né tránh Trương Thiết Sơn, một hồi sau mới mở miệng nói: "Ta không thích ngươi, ngươi hiểu lầm rồi."

Trong lồng ngực Trương Thiết Sơn phát ra tiếng cười khẽ, âm thanh kia cực kì suиɠ sướиɠ, cười đến mức Lý Hà Hoa không dám ngẩng đầu đón nhận tầm mắt hắn. "Cao Cao, nàng dám nhìn vào mắt ta nói không? Vì sao không dám nhìn vào mắt ta nói?"

Tâm trạng nặng nề của Lý Hà Hoa nhảy dựng, nhiệt độ trên mặt trước sau không thể hạ xuống được. Người nam nhân Trương Thiết Sơn này, quá cứng rắn, quá mạnh mẽ, lúc hắn đối tốt với ngươi có thể vô cùng bao dung cùng nhân nhượng, nhưng lúc hắn không muốn căn bản ngươi không cách nào đối diện với hắn.
Nàng không phải đối thủ của hắn. Nhận rõ sự thật này, Lý Hà Hoa cảm thấy mình cùng hắn ở đây nói chuyện căn bản không có phần thắng, tốt nhất là không nên nói nữa, mà nàng cũng không thích hợp lưu lại nơi này.

Dù sao Trương Thiết Sơn cũng tỉnh, đại phu cũng nói không còn nguy hiểm, vậy nàng có thể đi rồi.

Lý Hà Hoa lại một tần nữa kéo kéo tay mình đang bị hắn nắm chặt: "Trương Thiết Sơn, ngươi buông tay, ta phải về rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play