Thư Lâm cũng lắc đầu, vươn tay nhỏ cho Lý Hà Hoa xem, ý bảo mình không việc gì.
Lý Hà Hoa thấy hắn thật sự không sao liền nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng.
Tiểu hài tử nhào vào lòng Lý Hà Hoa, thân mật ôm cổ nàng cọ.
Lý Hà Hoa điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn: "Vừa rồi sao tại không cẩn thận vậy? Sau này phải chạy chậm một chút, không thể vội vàng dừng lại biết không? Nếu không nương sẽ đánh mông con đó!"
Tiểu hài tử vốn dĩ đi đã không xong, thân mình thăng bằng cũng không tốt, rất dễ bị té ngã mà còn chạy nhanh lại dừng gấp, từ trước giờ chưa có ai nói hắn phải đi chậm để an toàn cả.
Thư Lâm chớp chớp đôi mắt, theo bản năng sờ sờ mông nhỏ của mình, hiển nhiên là nhóc con cũng sợ bị tét mông, liền chu miệng lên, hôn lên mặt Lý Hà Hoa một cái, hôn xong đôi mắt lấp lánh nhìn nàng.
Lý Hà Hoa không khỏi mỉm cười, tiểu hài tử này bây giờ còn biết lấy lòng, hôm qua mới học được một chiêu này, hôm nay liền biết hôn lấy lòng nàng, biết hôn nàng thì sẽ không bị giáo huấn đúng không?
Lý Hà Hoa ôm hắn lắc lắc, nói: "Được, Thư Lâm hôn nương một cái, nương sẽ không đánh mông nhỏ của con nữa."
Tiểu hài tử cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng bóng, có chút bộ dáng của tiểu nhân đắc chí.
Thư Lâm chưa từng lộ ra biểu tình sinh động như vậy bao giờ.
Lý Hà Hoa bị bộ dáng của hắn chọc cho tâm cũng mềm nhũn cả rồi, cúi đầu hôn trên mặt hắn một cái.
Chờ thân mật cùng mẫu thân đủ rồi, tiểu hài tử mới nhớ tới, nghiêng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt như đang tìm kiếm cái gì.
"Sao vậy Thư Lâm? Đang nhìn cái gì vậy?" Lý Hà Hoa hỏi.
Tiểu hài tử trợn tròn mắt nỗ lực mà nhìn, kết quả không phát hiện thứ mình muốn, miệng nhỏ hơi chu lên. Thư Lâm yên lặng trầm tư một lát, lại cúi đầu từ trong ngực móc ra túi tiền nhỏ của mình, vụng về dùng tay nhỏ đem miệng túi tiền mở ra, đưa túi tiền cho Lý Hà Hoa.
Lý Hà Hoa khó hiểu, nhìn vào trong túi tiền, chỉ thấy bên trong có mấy chục đồng tiền, đây là tiền tiêu vặt nàng cho hắn, tiểu hài tử đều để trong túi tiền. "Sao vậy? Vì sao đưa nương nhìn túi tiền?"
Mày tiểu hài tử khẽ nhăn lại, bộ dáng có chút không vui, đem tay nhỏ với vào trong túi tiền, bắt một cái sau đó lấy ra, giang hai tay cho Lý Hà Hoa nhìn.
Trong tay không có gì hết.
Lý Hà Hoa nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống trơn của tiểu hài tử, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, khóe miệng cười cũng dần mất đi. Trước đó mỗi lần đi học về tiểu hài tử đều từ túi tiền của mình lấy tiền của Trương Thiết Sơn ra giao cho nàng, hiện tại lại không có.
Tiểu hài tử làm vậy là đang hỏi phụ thân hắn đâu!? Trước kia Trương Thiết Sơn cứ cách hai ba ngày thì tới thăm Thư Lâm một chút, cho nên Thư Lâm đã quen cách hai ngày thì có thể gặp phụ thân mình, lần này Trương Thiết Sơn đã nhiều ngày như vậy không xuất hiện, Thư Lâm cũng đã nhiều ngày chưa gặp phụ thân hắn, trong lòng không tự chủ được nhớ thương, không rõ phụ thân hắn làm sao không tới thăm hắn?
Trong lòng Lý Hà Hoa cũng không rõ Trương Thiết Sơn rốt cuộc bị làm sao, hắn vì sao đến nhi tử cũng không tới thăm?
Đã bao nhiêu ngày rồi? Cho dù có việc gì thì cũng đã làm xong rồi chứ?
Người kia căn bản không phải là người sẽ bỏ quên hài tử.
Mấy ngày nay, cho dù trong tòng nàng một mực thuyết phục chính mình, hắn không tới thì tốt, không có gì kỳ quái, nhưng mà trong lòng vẫn hoảng sợ, vẫn như cũ cảm thấy không yên tâm. Nàng cũng không biết vì sao nhưng mơ hồ luôn cảm thấy có liên quan đến Trương Thiết Sơn.
Bởi vì nhớ tới hắn loại, cảm giác hoảng loạn nàng vất vả xem nhẹ tại lần nữa xuất hiện.
Tựa như lúc này, Thư Lâm nhắc tới phụ thân hắn, tâm nàng tại hoảng loạn hơn, thật sự là rất không thoải mái.
Trong lòng Lý Hà Hoa ẩn ẩn cảm thấy có khả năng Trương Thiết Sơn đã xảy ra chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT