Hai ngày sau

Sở Trạch Hiên vừa mới đến bệnh viện liền nhận được điện thoại của Thư Di. Anh vừa ấn thang máy vừa nghe.

“Sao vậy?”

Giọng nói của cô truyền đến có chút chờ mong.

“Em muốn hỏi buổi tối anh có qua không? Nếu anh qua thì em sẽ chờ anh, chúng ta cùng nhau ăn cơm”

“Có việc gì quan trọng sao?”

Thư Di bĩu môi.

“Bộ không có việc gì thì không thể cùng nhau ăn cơm sao?”

Sở Trạch Hiên nở nụ cười.

“Được chứ!”

Dạo gần đây bệnh viện rất nhiều việc, cho nên anh cũng không yêu cầu Thư Di phải diễn kịch như lúc trước nữa. Nhưng mà có điều, càng nghĩ anh lại càng thấy lấn cấn, đột nhiên cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

“Sở Trạch Hiên, anh có nghe thấy em nói gì không thế?”

Cô bất mãn nghiến răng nghiến lợi quát anh. Sở Trạch Hiên hoàn hồn.

“Anh vẫn nghe, buổi tối anh nhất định sẽ qua, hơn nữa còn muốn bàn với em cho Tâm Dao đi học đàn violon”

“Sở Trạch Hiên, sao anh mới tiếp xúc với con bé mấy tháng mà đã hiểu nó hơn cả em vậy?”

Sở Trạch Hiên bước vào thang máy.

“Thư Di, em và Tâm Dao đều là người quan trọng nhất đối với anh, sao lại không để ý cho được chứ!”

Lúc này trong lòng của cô đã phần nào hiểu được mấy mời đường mật này của anh. Sở Trạch Hiên lại tiếp tục mị hoặc nói.

“Tâm Dao là tình nhân kiếp trước của anh… nhưng em lại là tình nhân kiếp này của anh…”

“Thôi được rồi sến súa quá. Anh bận trước đi! Em đợi anh!”

“Được!”

Sở Trạch Hiên đợi Thư Di ngắt máy, nhanh chóng chuyển sang gọi cho Cận Thiếu Phong. “Có chuyện gì?”

“Tôi cảm giác có gì đó không ổn! Mấy ngày nay Khúc Ưu Ưu không có đề cập với tôi đến vấn đề đưa bà Phương lên đây…”

Cận Thiếu Phong bỗng nhiên nhíu mày.

“Ý của anh là có khả năng Khúc Ưu Ưu đã phát hiện ra gì đó?”

“Cũng không hẳn, cô ta ở trước mặt tôi biểu hiện cũng không có gì khác lạ. Hai ngày nay tôi có chút việc bận nên cũng không quá để ý, hiện tại nhớ ra mới thấy có gì không ổn”

“Toàn bộ danh sách người hầu năm đó của Hạ gia tôi đã tìm lại được rồi, chỉ cần có thời gian, là có thể đem chuyện lúc trước bà Phương Hoa nói với lão gia là gì”

“Tôi sẽ để ý hơn một chút, anh bên kia cũng khẩn trương lên một chút, tôi sợ sẽ xảy ra điều gì bất trắc”

“Được thôi” Cận Thiếu Phong gật đầu.

Đúng lúc này, thang máy đến. Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong không nói gì thêm, trong lòng hai người vốn hiểu rất rõ nhưng lại không ra, trực tiếp ngắt điện thoại.

Sở Trạch Hiên đứng trước phòng làm việc, trong đầu hoàn toàn là biểu hiện mấy ngày nay của Khúc Ưu Ưu. Anh cùng Cận Thiếu Phong điều tra về vụ việc năm đó, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là mọi chuyện đều biến thành công cốc.



Khúc Ưu Ưu dừng xe ở một ngoại ô cách xa trung tâm thành phố. Cửa xe bị mở ra, ghế sau xuất hiện một người nam nhân vóc dáng không cao, thân thể gầy gò. Khúc Ưu Ưu quay đầu lại nhìn hắn.

“Suy nghĩ kĩ chưa?”

Nam nhân có chút sợ hãi hỏi lại.

“Cô thật sự sẽ cho tôi tiền sao? Cũng nhất định sẽ giúp mẹ của tôi trị liệu đúng không?”

Khoé miệng cô ta cười lạnh.

“Tôi nói tôi sẽ sắp xếp mẹ của cậu chuẩn bị đưa ra nước ngoài điều trị, chẳng phải tôi đã nói thế sao?”

“Hơn nữa còn có tiền, chỉ cần cậu đồng ý, giai đoạn đầu sẽ có mười vạn nhân dân tệ chuyển vào tài khoản của cậu, chờ đến khi xong việc, tôi sẽ chuyển nốt phần còn lại”

Nam nhân kia vẫn còn có chút lo lắng, run rẩy nói.

“Vậy cô phải chắc chắn với tôi rằng tôi sẽ không bị ảnh hưởng. Bởi vì tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi, tôi không thể gặp chuyện gì được”

“Cậu không muốn chết, tôi cũng đâu muốn ngồi tù! Yên tâm đi, tạm thời cứ như vậy đã, hiện tại tôi chỉ yêu cầu cậu kiểm tra báo cáo mà thôi!”

Một việc khiến Hạ Thư Di…trở nên thống khổ…

Cùng lúc ấy…

Thư Di cứ xem đi xem lại đồng hồ, dự là 30 phút nữa Sở Trạch Hiên sẽ đến. Cô đem từng món ăn đặt lên bàn, cầm một chai rượu vang đỏ từ tửu trang mang về đặt lên bàn, tiếp đó cô đi vào phòng bếp chuẩn bị nướng bò bít tết. Thư Di vừa lòng nhìn lại kiệt tác của chính mình, lại nhìn đồng hồ, khoé miệng không tự chủ được cứ cười tủm tỉm.

“Sở Trạch Hiên chắc chắn là không biết hôm nay là ngày gì…”

Cô lẩm bẩm, nhướng mày, đi đến bàn ở ngoài phòng khách, cầm theo chiếc bánh kem, đặt lên trên bàn ăn. Cô tiếp tục nhìn lại một lượt cách bố trí của mình, đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất khéo!

Nướng xong bò bít tết, trang trí một chút rau thơm, đem ra ngoài bàn, lại nhìn đồng hồ, cô không biết có nên gọi cho Sở Trạch Hiên hay không. Nếu tính thời gian tan ca thì giờ này hẳn là anh phải đến đây rồi chứ?

Thư Di cầm điện thoại, gạt dãy số quen thuộc, tầm mắt dừng ở bình hoa hồng phía trước, miệng vẫn cười tươi. Nhưng chỉ là tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu nhưng cũng không ai nhấc máy, sau đó là tự động cắt đứt, cô khẽ nhíu mày.

“Chẳng lẽ là đang trong phòng phẫu thuật?”

Cô nghĩ nghĩ, ấn gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không thấy ai bắt máy. Đột nhiên trong lòng cô có chút mất mát. Nhưng nghĩ đến công việc của anh lại không có cách nào trách cho được.

Cô đi đến ngồi trên sofa, gửi cho anh một tin nhắn.

“Anh có cuộc phẫu thuật gấp sao? Nếu anh xong việc mà muộn rồi thì không cần tới nữa đâu”

Nhưng khi cô muốn ấn gửi đi, động tác lại dừng lại. Suy nghĩ một hồi, nếu anh có cuộc phẫu thuật chắc chắn sau khi thấy điện thoại của cô sẽ gọi lại thôi.



Bệnh viện Hoa Khang

Khi nãy anh mới đến bệnh viện đã nhận được một ca phẫu thuật, tình trạng rất nguy kịch, cho nên anh cũng vội vội vàng vàng khoác áo blouse đi thẳng vào phòng phẫu thuật mà không để ý đến điện thoại.

Cuộc phẫu thuật khá thành công, cũng may bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Anh rời khỏi phòng phẫu thuật đã là 11h đêm.

Ở trên xe, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi từ Thư Di. Anh khởi động xe, động tác có chút khẩn trương, chạy thẳng một mạch đến chung cư của cô. Từ dưới lầu nhìn lên quả thật phòng khách vẫn sáng đèn. Trong lòng anh chợt cảm thấy vô cùng áy náy, rũ mắt đi lên. Vừa mở cửa, không gian im ắng khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Sở Trạch Hiên đi vào bên trong, vừa định mở miệng gọi cô, lúc này anh mới nghiêng người ghé vào căn bếp nhỏ liền thấy Thư Di ngủ gục trên bàn ăn, mà bên cạnh còn có một cái bánh kem.

Bánh kem?!

Sở Trạch Hiên hơi nghi hoặc nhíu mày, hôm nay không phải sinh nhật của anh, sinh nhật của cô là vào tháng 4 mà sinh nhật của Tâm Dao cũng đã qua rồi… vậy chiếc bánh kem này là…

Anh tiến đến gần, tầm mắt dừng ở dòng chữ trên mặt chiếc bánh kem.

“Quen biết anh được 6000 ngày, hy vọng sau này chúng ta có thể bên nhau nhiều hơn 6000 ngày”

Cánh mũi của anh đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, 16 năm 5 tháng… khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của cô…

Cô bé của anh, ngày đó anh còn chưa yêu cô như bây giờ, vậy mà cô vẫn đều đặn đếm từng ngày từng tháng từ ngày quen biết nhau…

Tầm mắt hơi động, nhìn bộ dạng ngủ gật của Thư Di hiện tại, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng. Tiếp đó, anh thu liễm tầm mắt, dừng ở trên bàn ăn… Bò bít tết sớm đã nguội lạnh, salad đã dính hết vào với nhau. Ngày hôm nay chính là ngày mà cô mong chờ nhất, ngày mà cô muốn cùng anh uống chén rượu để chúc mừng vậy mà anh lại thất hẹn…

“Ưm…”

Thanh âm truyền đến, Sở Trạch Hiên nhìn về phía Thư Di liền thấy tư thế ngủ của cô không được thoải mái, anh mím chặt môi, nhanh chóng bước đến gần cô… Đúng lúc này, Thư Di bỗng nhiên tỉnh lại, đương nhìn đến Sở Trạch Hiên đang đứng đó, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhíu mày lẩm bẩm nói.

“Sở Trạch Hiên, anh là đnag đứng trước mặt em hay là đang ở trong giấc mơ của em vậy? Thật sự nhìn rất giống nhau a!”

Sở Trạch Hiên không động, vẫn đưa tay ra đỡ lấy người cô chuẩn bị trượt xuống. Thư Di giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, cảm nhận lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, cô đột nhiên đứng bật dậy…

Sở Trạch Hiên vẫn cho rằng phản ứng đầu tiên của cô sẽ là vồ vập đến ôm lấy anh, hoặc là kinh ngạc không nói được lên lời, nhưng hành động bật dậy như tên bắn của cô mới khiến anh ngỡ ngàng…

“Aa…”

Thanh âm đau điếng truyền đến, Thư Di chống tay lên bàn ăn, đôi chân đã tê rần cố gắng đứng vững không để bản thân ngã xuống. Sở Trạch Hiên vẫn như cũ không động, chỉ nhìn cô hỏi.

“Em muốn làm gì?”

“Em muốn xem mấy giờ rồi…”

Sở Trạch Hiên giơ tay lên, đưa đồng hồ ra trước mặt cô. Đã là rạng sáng mất rồi! Cô nhìn thời gian, hốc mắt đỏ lên, có chút uỷ khuất nhìn về phía anh.

“Anh tới đây lâu chưa? Sao không gọi em dậy? Qua mất thời khắc quan trọng rồi…”

Thanh âm trầm thấp mang theo một chút tà mị truyền đến tai cô.

“6000 ngày đã qua, thêm một ngày nữa, không phải rất tốt sao?”

Anh biết anh không nói cho cô bởi vì lúc anh đến đây đã là 12h mất rồi!

Sở Trạch Hiên quết một ít chocolate lên tay, đưa vào trong miệng cười cười nói.

“Anh không muốn em tiếp tục chờ anh nữa… đổi lại để anh chờ em…”

“Sở Trạch Hiên, từ khi nào mà anh lại biết nói mấy lời sến sẩm như vậy chứ hả? Em còn nghĩ em đang nằm mơ nữa kìa…”

Thư Di lộ ra gương mặt xấu hổ, nhưng lại rất vui sướng hạnh phúc. Sở Trạch Hiên không nói không nói không rằng tiến tới hôn cô, nụ hôn ngọt ngào kèm theo trong đó là vị ngọt của chocolate đang tràn ra trong miệng của hai người. Nụ hôn với nỗi lòng muốn ở mãi bên cạnh người ấy không tách rời!

Kết thúc nụ hôn, hai người nhìn nhau đắm đuối một hồi lâu, Sở Trạch Hiên nở nụ cười nhạt, bế sốc cô lên đưa vào phòng ngủ, xem lại đồng hồ đã quá muộn rồi mới lên tiếng khuyên cô.

“Ngủ đi nào!”

“Ừm… ngủ ngon!”



Ngày hôm sau

Sở Trạch Hiên đang ở trong phòng làm việc, điện thoại bỗng đổ chuông, là của Cận Thiếu Phong. Anh bắt máy.

“Điều tra được gì rồi sao?”

“Phạm vi đã thu hẹp lại, hiện tại có hai người tôi muốn đích thân đi gặp mặt một chút… tôi sẽ đi dăm ba bữa”

“Được. Nếu bên này thuận lợi, cũng không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa”

“Chính xác!”

Sở Trạch Hiên hơi nhíu mày.

“Có điều hiện tại tôi cảm thấy đáng lo nhất chính là Khúc Ưu Ưu, cô ta rất manh động. Tôi không cần biết tai nạn xe cộ đó chân tướng ra sao, tôi chỉ sợ nó sẽ khiến Thư Di tổn thương”

Cận Thiếu Phong trầm mặc, lúc sau mới mở miệng nói.

“Sở Trạch Hiên, tôi nghĩ rằng Thư Di sẽ không yếu ớt như anh tưởng đâu”

“Đó là vì những chuyện cô ấy gặp phải trước đó không liên quan đến tôi”

Lời này của anh khiến Cận Thiếu Phong cảm thấy chết tâm. Đúng, đúng là Thư Di rất mạnh mẽ nhưng hễ cứ liên quan đến Sở Trạch Hiên là cô ấy lại không khống chế được cảm xúc của mình rồi trở nên mỏng manh yếu ớt…

Đơn giản cũng vì quá yêu mà thôi!

“Thôi được rồi, không cần quá mạo hiểm! Chờ tôi đi gặp hai người kia trở về, tìm hiểu về sự việc năm đó như thế nào rồi tính sau”

“Ừm… cảm ơn anh, Cận thiếu!”

Cận Thiếu Phong chợt cười lạnh.

“Tôi làm chuyện này không phải là vì anh. Sở Trạch Hiên, lần này, chỉ có duy nhất lần này tôi không nhân cơ hội mà nẫng tay trên của anh… nhưng nếu có lần sau thì anh không được may mắn như vậy nữa đâu”

“Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó! Nhớ kĩ lấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play