Kể từ khi Thư Di phẫu thuật thành công, Sở Trạch Hiên lúc nào cũng túc trực bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm, không một giây phút nào anh lơ là. Ngày ngày, anh cứ làm việc xong là sẽ đi thẳng đến phòng bệnh của cô để chăm sóc, Cận Thiếu Phong cứ cuối tuần sẽ đưa Tâm Dao từ trường quốc tế S về để thăm cô.
Tâm Dao cứ hồn nhiên kể về những chuyện ở lớp học cho cô nghe, không sót một cái nào, cả Tử Hàm lẫn Viên Viên và những người thân của cô đều túc trực sớm tối. Tất cả mọi người đều chỉ mong kì tích sẽ đến với cô, mong cô sẽ tỉnh lại.
Hôm nay cũng vậy, Sở Trạch Hiên vì có cuộc họp đột xuất nên không thể chăm cô được mà thay vào đó chính là Cận Thiếu Phong. Anh đang mải mê kể hết chuyện này đến chuyện kia của Tâm Dao cho cô nghe thì đột nhiên anh phát hiện nước mắt từ hốc mắt khô cằn của cô chảy ra, ngón tay cũng cử động đôi chút, anh hốt hoảng gọi bác sĩ.
“Bác sĩ… bác sĩ… Thư Di… cô ấy tỉnh rồi…”
Ngay lúc sau, phòng bệnh của Thư Di lập tức chật kín người, đến mức bác sĩ còn phải đuổi bớt ra bên ngoài. Sau khi thăm khám, bác sĩ bước ra ngoài với một tinh thần khá thoải mái, mỉm cười nhìn mọi người.
“Đúng thật là kì tích, cô Hạ đã tỉnh lại rồi”
Tất cả mọi người ở đây ôm nhau cứng ngắc vì vui mừng nhưng sau đó phải giữ im lặng vì đang ở bệnh viện, tránh làm phiền đến bệnh nhân khác.
Sở Trạch Hiên sau khi điều hành xong cuộc họp lại phải thực hiện một ca phẫu thuật đến tận 5h chiều mới xong. Anh ảo não thay đồ đi đến phòng bệnh của Thư Di, nhưng khi đi đến nơi thì bất giác phát hiện phòng cô đang rất đông người ở đó, anh cứ ngỡ cô xảy ra chuyện gì, anh vội vàng chạy thục mạng vào trong phòng, không để ý đến những người xung quanh mà bắt đầu ôm chặt cô nói nhăng nói cuội.
“Thư Di… em sao vậy? Em đừng bỏ anh mà…em phải sống để còn cùng anh chăm sóc Tăm Dao nữa chứ? Sao em lại nhẫn tâm như vậy chứ hả?”
“Em trừng phạt anh đi… em trừng phạt anh như thế nào cũng được nhưng em đừng dày vò anh như vậy… em nói gì đi chứ hả? Hạ Thư Di?”
Thư Di bị ôm chặt cứng đến mức không thở được, lúc này mới thều thào cất giọng.
“Sở… Trạch… Hiên… anh ôm em chặt như vậy… sao em nói… được?”
Đến lúc này, Sở Trạch Hiên mới bừng tỉnh, nhìn lại người con gái đang ôm trong lòng, thấy cô he hé đôi mắt ra nhìn anh, mỉm cười.
“Anh tưởng em chết rồi hả?”
Sở Trạch Hiên đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng đột nhiên thấy rất nhiều bác sĩ, y tá cùng những người quen ở đây mới biết nãy mình bị hố, anh bất giác đỏ mặt, một lần nữa ôm chặt lấy cô cho đỡ ngại, lúc sau mới nhíu mày nhìn cô.
“Hạ Thư Di… em troll anh hả?”
“Em đâu có troll anh? Tự dưng anh xông vào phòng không để ý ai đấy chứ? Giờ lại còn quay sang trách em?”
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng cười đùa của tất cả mọi người khi thấy phản ứng của Sở Trạch Hiên. Anh vì quá ngượng mà cứ cúi gằm mặt xuống, lúc sau không kiềm được hét lớn.
“Có gì đáng cười đâu chứ? Tôi lo lắng cho vợ tôi thì có gì sai?”
Thư Di bất bình lên tiếng.
“Này… này… em là vợ anh hồi nào?”
Sau câu nói ấy của cô, lại một tràng cười nữa rộ lên khiến Sở Trạch Hiên vuốt mặt không kịp. Anh thẹn quá hoá giận mà đuổi hết những người ở trong phòng ra bên ngoài.
“Mọi người ra ngoài hết đi… để cho cô ấy được nghỉ ngơi!”
Thế là từng top người rời đi, giờ đây trong phòng chỉ còn mỗi Sở Trạch Hiên và Thư Di. Anh vác ghế đi đến bên cô ngồi xuống mép giường, anh nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn chằng chịt dây dợ của cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
“Thư Di… cảm ơn em… cảm ơn em đã ở lại… cảm ơn em đã không bỏ anh, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã kiên trì vì anh, cảm ơn em rất nhiều…”
Thư Di rơm rớm nước mắt nhìn Sở Trạch Hiên… đưa tay vuốt ve gương mặt hốc hác của anh, nhẹ nhàng nói.
“Sở Trạch Hiên… anh không cần phải cảm ơn em… em làm tất cả là bởi vì anh… em yêu anh!”
“Thư Di, anh cũng yêu em!”
Sở Trạch Hiên lau nhẹ giọt nước mắt nóng hổi của cô trên gò má xinh đẹp, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn từng chút từng chút một lên đôi môi nhợt nhạt của cô. Thư Di cũng phối hợp quàng tay qua cổ anh, trực tiếp đáp trả kéo anh vào nụ hôn sâu. Hai người trao nhau những tình cảm chân thành nhất của đối phương qua nụ hôn này. Kết thúc nụ hôn, hai người nhìn nhau mỉm cười, căn phòng hồi sức hay lập tức nồng đượm hương vị của tình yêu.
Cận Thiếu Phong đứng ở bên ngoài nhìn vào, chua xót nhìn hình ảnh xảy ra trước mắt mình. Bây giờ thì anh đã biết anh thua rồi! Cận Thiếu Phong anh thua Sở Trạch Hiên rồi! Thua ngay từ khi bắt đầu… thua toàn tập… Anh thất thần đi ra khỏi Hoa Khang trở về chung cư…nỗi niềm cô đơn hiu quạnh luôn bủa vây lấy anh…
Ngày hôm sau cũng là ngày cuối tuần, Cận Thiếu Phong vẫn như thường lệ đến đón Tâm Dao tại trường quốc tế S. Anh nhanh chóng đưa con bé đến bệnh viện gặp Thư Di. Vừa vào đến phòng, đã thấy Sở Trạch Hiên đang bón cháo cho Thư Di… Tâm Dao nhảy một phát lên giường ôm chặt lấy cô mà rớm rớm nước mắt.
“Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm…”
Thư Di đưa tay vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của con gái, nhẹ nhàng an ủi cô bé.
“Tâm Dao ngoan… mẹ vẫn ở đây bên con mà… con đừng khóc, mẹ xót lắm”
Tâm Dao sau khi được cô vỗ về, ngay lập tức nín khóc, quệt quệt nước mắt ra khỏi gò má bầu bĩnh của mình. Bấy giờ cô bé mới để ý đến Sở Trạch Hiên, anh ngồi bất động nãy giờ, đến khi Tâm Dao nhìn qua anh mới hoàn hồn.
“Chú ơi… con cảm ơn chú nhiều lắm…”
Tâm Dao chạy vụt xuống giường kéo cổ Sở Trạch Hiên xuống hôn chụt vào một bên má của anh… khiến anh vui không nói lên lời.
Thư Di cắn răng, mím chặt môi nhìn Tâm Dao bày tỏ tình cảm của mình với anh mà cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô im lặng một hồi cuối cùng mới lên tiếng.
“Tâm Dao… con có thể đổi cách xưng hô được không?”
“Con có thể đổi từ “chú bác sĩ” thành “baba” được không bởi vì chú ấy chính là ba ruột của con…”
Dứt lời, Thư Di nhắm chặt đôi mắt lại quay sang hướng khác, cả Sở Trạch Hiên lẫn Tâm Dao cũng đều quên mất phản ứng. Anh không ngờ cô lại chọn thời điểm này để nói sự thật cho con bé biết. Tâm Dao nhíu mày, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi lại.
“Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?”
Thư Di mân khoé môi, nhìn ánh mắt chờ mong của Tâm Dao vẫn hướng về phía mình, đột nhiên cảm thấy thời điểm hiện tại rất thích hợp.
“Mẹ nói, từ giờ con có thể gọi chú ấy là baba, bởi vì chú ấy chính là baba ruột của con, không phải là trên danh nghĩa nữa”
Tâm Dao giờ phút này nhìn gương mặt tươi tỉnh của mẹ mình cũng không nghĩ nhiều, trong suy nghĩ hiện tại của cô bé lúc này chính là cô bé đã có baba. Chờ đến khi có ai hỏi baba của cô bé là người như thế nào, cô bé sẽ hãnh diện nói với tất cả rằng baba của cô bé chính là người đặc biệt nhất, còn là bác sĩ lợi hại nhất, có thể cứu được rất nhiều người nha!
Tâm Dao cắn môi nhỏ, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn là ngượng ngùng, Sở Trạch Hiên có chút khẩn trương mà nắm chặt bàn tay của Thư Di, hướng ánh mắt mong chờ nhìn Tâm Dao, thậm chí còn ngồi thẳng người ở trên ghế tựa…
Sở Trạch Hiên có chút sốt ruột, tuy rằng biết Tâm Dao sẽ không bài xích anh nữa, nhưng khi anh không nghe được lời nào phát ra từ phía con bé đột nhiên cảm thấy hơi hoảng.
Tâm Dao nhìn xung quanh, nhìn Thư Di gật nhẹ đầu, giống như đang cổ vũ tinh thần cho cô bé, cuối cùng thanh âm mềm mại vẫn phát lên.
“Baba…baba…”
Cánh mũi Sở Trạch Hiên lúc này có chút chua xót, trái tim nhảy nhót không ngừng, giống như vừa mới gặp phải một cú sốc tâm lí vậy. Hốc mắt anh bắt đầu đỏ lên, mờ mịt một tầng hơi nước chỉ trực rơi ra.
“Bảo bối ngoan của ba…”
Cất tiếng gọi baba, Tâm Dao có chút hưng phấn, một mạch liền lao vào vòng tay ấm áp của Sở Trạch Hiên, miệng vẫn liên tục kêu “baba” không ngừng.
Sau đó, Tâm Dao sau khi nhận lại Sở Trạch Hiên, cô bé quay trở lại ngồi lên giường bệnh của Thư Di, nhồm nhoàm trong miệng vài quả nho, Thư Di và Sở Trạch Hiên âm thầm cười trong lòng, hai người nhẹ nhàng đáp mỗi bên má của Tâm Dao mà hôn xuống khiến cô bé cười toe toét. Gia đình ba người họ đoàn tụ sau bao nhiêu năm xa cách…
Cận Thiếu Phong đứng như trời trồng ở đó, bỗng cảm thấy bản thân mình giống như người thừa, anh lặng lẽ đi ra ngoài mà không phát ra một tiếng động. Dù sao đi nữa, anh vẫn không thể thay thế Sở Trạch Hiên ở trong tim của Thư Di và trong lòng của Tâm Dao. Ngày mai anh sẽ nói chuyện tử tế với Thư Di lần cuối.
…
Ngày hôm sau
Cận Thiếu Phong đến bệnh viện thăm Thư Di, bước vào phòng đã thấy cô đang tíu tít nói chuyện với Tâm Dao, còn Sở Trạch Hiên thì đang ngồi một bên gọt táo cho cô. Cận Thiếu Phong đi đến bên cạnh cô, lần cuối dùng ánh mắt thâm tình nhìn Thư Di, sau đó mới quay sang Sở Trạch Hiên cất giọng.
“Sở Trạch Hiên, tôi có thể nói chuyện riêng với Thư Di một chút được không?”
Thư Di lúc này đang vui đùa với Tâm Dao bỗng dừng lại, động tác gọt táo của Sở Trạch Hiên cũng tạm thời đình chỉ. Họ đều hướng ánh mắt nhìn về phía Cận Thiếu Phong… Sở Trạch Hiên liền nhíu mày.
“Anh có thể nói luôn trước mặt tôi cũng được kia mà, đâu cần phải riêng tư”
Thư Di á khẩu trước lời nói sặc mùi thuốc súng của anh, cô mặc kệ Sở Trạch Hiên mà hướng mắt đến Cận Thiếu Phong hỏi.
“Anh muốn nói chuyện gì sao A Phong?”
“Anh chỉ xin em một chút thời gian thôi… sẽ không phiền em nghỉ ngơi đâu”
Thư Di cảm thấy vô cùng áy náy, cô khẽ thở dài, sau đó mới quay sang nói với Sở Trạch Hiên.
“Anh đưa Tâm Dao ra ngoài chơi một lúc đi, để em nói chuyện với A Phong một lúc”
“Nhưng…” Sở Trạch Hiên hơi ngập ngừng.
“Thôi mà… chỉ một chút thôi, được không?”
Sở Trạch Hiên bất đắc dĩ thở dài, đặt con dao gọt hoa quả và quả táo xuống bàn, nhẹ nhàng đi đến nắm lấy tay Tâm Dao cất lời.
“Tâm Dao này, hai ba con mình đi thăm quan bệnh viện một chút nhé! Ba có cái này muốn cho con xem!”
“Thật sao ạ? Vậy chúng ta mau đi thôi ba”
“Được rồi… đi thôi”
Sau khi Sở Trạch Hiên và Tâm Dao khuất bóng khỏi cánh cửa, bấy giờ Thư Di mới nhìn qua Cận Thiếu Phong khe khẽ gọi.
“A Phong, anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Cận Thiếu Phong đau lòng nhìn cô, hít một hơi thật sâu sau đó mới nghẹn ngào lên tiếng.
“Thư Di, em đúng là một con người nhẫn tâm”
“A Phong, em…”
“Tại sao em lại có thể tàn nhẫn đối với anh như vậy chứ? Tình cảm anh đối với em không rõ ràng hay sao hả? Anh không đối xử tốt với em hay là tình cảm anh chưa đủ lớn? Anh tốt hơn Sở Trạch Hiên gấp ngàn lần kia mà? Tại sao em vẫn chọn anh ta mà không phải anh?”
“Anh cũng lớn lên với em từ nhỏ kia mà, anh quen biết em lâu hơn Sở Trạch Hiên, những thứ anh biết về em còn rõ hơn cả Sở Trạch Hiên kia mà, tình cảm anh dành cho em nhiều hơn anh ta mà… tại sao em vẫn chọn anh ta?”
Thư Di vẫn giữ im lặng nãy giờ, cô ngồi im trên giường, bàn tay cơ hồ đã nắm chặt góc chăn lại khiến nó nhăn nhúm. Cô im lặng để nghe Cận Thiếu Phong trách mắng mình… cô căn bản không thể phản kháng được những lời đó. Cận Thiếu Phong lại tiếp tục…
“Em tàn nhẫn lắm Hạ Thư Di… anh làm biết bao nhiêu điều cho em… từ việc khôi phục lại tửu trang Hạ gia đến việc chăm sóc Tâm Dao, rồi lặn lội tìm lại sự thật cái chết năm xưa của ba mẹ em,… tại sao em không một lần để mắt đến anh hả? Mà chỉ chăm chăm hướng đến Sở Trạch Hiên, anh ta khiến em tổn thương bao nhiêu tại sao em vẫn một lòng hướng về anh ta…?”
Giọng nói nghẹn ngào của Cận Thiếu Phong cứ vang lên từng đợt, nó khiến Thư Di không thể phản bác được… cô nhắm chặt mắt lại nói.
“A Phong… em xin lỗi…em thực sự xin lỗi anh…”
“Em không thể đáp lại tình cảm của anh được, em không thể… em xin lỗi…”
Cận Thiếu Phong đăm đăm nhìn Thư Di nức nở tự trách mình ở trước mắt mà cảm thấy nhói lòng. Anh hít sâu một hơi rất dài, cuối cùng mới cố gắng cất lời.
“Thư Di, anh thua rồi… anh hoàn toàn thua em rồi… anh không thắng nổi Sở Trạch Hiên của em… anh bỏ cuộc… anh không gắng nổi được nữa…”
Thư Di lúc này đã không kiềm được cảm xúc của mình, quằn quại ôm chặt ngực trái khóc nấc lên. Cận Thiếu Phong thấy vậy, dù thế nào cũng không thể cưỡng cầu được, anh đã chấp nhận thua cuộc có nghĩa là anh đã thực sự chấp nhận buông bỏ.
“Thư Di, anh chỉ xin em nốt một điều này thôi được không?”
Thư Di ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn Cận Thiếu Phong…
“Anh xin em để anh ôm em lần cuối được không?”
Thư Di gật đầu lia lịa, tuy rằng cô không thể đáp trả được tình cảm của anh những dù sao cô vẫn coi anh là một người anh trong nhà, người thân duy nhất của cô. Cô vui vẻ dang rộng vòng tay đón nhận anh. Cận Thiếu Phong nhanh chóng tiến đến vòng tay của cô, ôm chặt cô lần cuối. Thư Di vẫn nỉ non bên tai anh.
“A Phong… em xin lỗi… em không thể đáp trả anh nhưng anh trong lòng em vẫn mãi mà người anh trai em yêu quý nhất… em thật sự xin lỗi anh…”
Cận Thiếu Phong buông cô ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của cô mà cất giọng.
“Đừng khóc… Thư Di… em đừng khóc… anh sẽ khóc theo mất… em nên nhớ em phải thật hạnh phúc biết không? Em nhất định phải thật hạnh phúc đấy…”
“Thôi em nghỉ ngơi đi… anh về đây!”
Thư Di quệt quệt vài giọt nước mắt còn sót lại, gật gật đầu. Cận Thiếu Phong đỡ Thư Di nằm xuống, khi thấy cô đã nhắm mắt mới an tâm đi ra ngoài cửa, trước khi đi còn ngoái lại lẩm bẩm.
“Thư Di, chúc em hạnh phúc…!”
_____________
P/s: A Phong về đây em thương nà 🥹
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT