Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong mấy hôm nay hôm nào cũng thức trắng lật tung cả thành phố lên để tìm tung tích của cô. Nhưng nhận lại vẫn chỉ là cái lắc đầu của thám tử, bọn họ nói Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi rất âm hiểm, họ rất cần thận không để lộ một chút sơ hở nào. Mấy ngày không có tin tức khiến Sở Trạch Hiên cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên, thất vọng đến mức tuyệt vọng dường như anh chỉ muốn bỏ cuộc mà thôi.
Hôm nay cũng như thường ngày, anh sẽ đến sở cảnh sát để nghe ngóng tin tức. Nhưng có vẻ ngày hôm nay có điều khá lạ, trước khi đến đó anh nhận được điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát Phương Hi Nhiên.
“Sở thiếu, chúng tôi đã bắt được một kẻ tình nghi… hắn nói là chính hắn là người nằm trong đám bắt cóc cô Hạ. Anh mau đến đây nhanh đi!”
“Được được… tôi đến ngay!”
Ngay sau khi ngắt máy, Sở Trạch Hiên cùng Cận Thiếu Phong tức tốc đến đồn cảnh sát. Vừa vào đến phòng thẩm tra, Sở Trạch Hiên đã không giữ nổi bình tĩnh xông vào túm cổ áo của tên kia sốc lên.
“Tên khốn… nói… mày mang Thư Di đi đâu rồi?”
Sự mất bình tĩnh của Sở Trạch Hiên sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên, cho nên Cận Thiếu Phong ra hiệu cho Phi Phàm đứng ở đó đi đến ngăn cản anh. Anh sau khi ngồi xuống, lấy lại tinh thần vốn có, đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn tên kia…
Cảnh sát bắt đầu ra hiệu cho hắn kể lại toàn bộ sự việc…Hắn run rẩy kể lại…
“Tôi… tôi… cùng một vài người nữa lúc đó đang thiếu tiền, may mắn có một người phụ nữ tên Khúc Ưu Ưu đến nói rằng nếu làm việc cho cô ta thì cô ta sẽ cho chúng tôi tiền…chúng tôi không ngần ngại đồng ý luôn… người phụ nữ đó nói rằng nếu chúng tôi bắt cóc một người tên Hạ Thư Di thì sẽ đưa một nửa số tiền… còn nửa còn lại đợi đến khi cô ta thoát được khỏi đây thì sẽ đưa nốt”
“Ngày hôm đó, bọn tôi chụp thuốc mê cô ấy… bắt cô ấy lên xe đến một căn nhà hoang X tại ngoại ô thành phố… sau khi đến đó người phụ nữ tên Khúc Ưu Ưu bắt đầu hành hạ cô ấy không thương tiếc… đến nỗi cô Hạ còn không ra hình thù gì cả…”
“Hơn nữa… ngay ngày đầu tiên… cô ta đã muốn bọn tôi c**ng hi3p cô Hạ nhưng khi cô ta đi khỏi đó… cô Hạ đã van xin chúng tôi nên chúng tôi đã không làm… những ngày sau đó bọn họ “thay phiên nhau” đánh đập cô ấy… tôi không thể chịu đựng nổi viễn cảnh ngày ngày chứng kiến bọn họ đánh đập một người phụ nữ đến nỗi người không ra người, ngợm không ra ngợm nên tôi đã bỏ trốn…”
“Tôi sau khi đọc thông báo của người đang được tìm kiếm… tôi rất muốn đến trình báo nhưng chỉ sợ bọn người kia biết tôi bỏ trốn thì chúng sẽ giết mẹ và vợ con tôi mất… cho nên tôi đã cố tình đi cướp để bị cảnh sát bắt…”
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên… nhìn tên người gọi, ánh mắt phẫn nộ của anh lại lấn át tất cả. Anh đánh mắt nhìn sang phía cảnh sát, bọn họ gật đầu anh mới dám bắt máy, anh để chế độ loa ngoài để mọi người cùng nghe.
“Khúc Ưu Ưu!”
“Sở Trạch Hiên… còn nhớ tôi không?”
“Cô muốn gì? Thư Di đâu?”
“Hahaha… có vẻ như anh nặng tình quá nhỉ? Cô ta chỉ có vài hôm mất tích mà anh đã cuống cuồng như vậy rồi. Vậy sao khi trước tôi đi tận 5 năm không thấy anh hỏi thăm lấy một lời?”
Sở Trạch Hiên hít sâu, thở ra hỏi.
“Đừng nói nhảm nữa… giờ cô muốn cái gì thì mới thả Thư Di ra?”
“Tôi muốn gì à? Tôi muốn anh thế chỗ cô ta được không?”
“Cô…”
Khúc Ưu Ưu bên kia cười như điên như dại.
“Mà thôi… anh cũng quên đi… tôi không cần anh nữa… tôi cần tiền… anh mau chuẩn bị cho tôi 5 tỉ, hơn hết phải dỡ bỏ hết lệnh truy nã tôi và Mộng Nghi khỏi thành phố này để chúng tôi trốn thoát… nếu không Hạ Thư Di sẽ…”
“Ở đâu? Giao dịch ở đâu?”
“Chiều mai nhà hoang X tại ngoại ô thành phố…anh nên nhớ đừng lật lọng báo cảnh sát nếu không Thư Di của anh cũng không toàn mạng mà trở về đâu”
Chưa để Sở Trạch Hiên nói thêm lời nào, Khúc Ưu Ưu đã nhanh chóng ngắt máy, tiếng tút tút vang lên, cuộc hội thoại giữa hai người khiến tất cả những người ở đây đều rất căng thẳng. Bởi vốn họ không biết Khúc Ưu Ưu sẽ làm ra những chuyện gì…
Sở Trạch Hiên đánh mắt nhìn cục trưởng cục cảnh sát Phương Hi Nhiên, mọi chuyện bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, hiện tại anh vẫn nên theo cảnh sát thì hơn.
“Sở thiếu, anh yên tâm. Bây giờ chúng ta sẽ bàn bạc luôn. Khúc Ưu Ưu hẹn anh tại nhà hoang X ở ngoại ô thành phố… anh cứ đến đó một mình và mang theo tiền. Chúng tôi ở đây bước đầu tiên sẽ làm theo lời cô ta dỡ bỏ lệnh truy nã hai người họ để họ mất cảnh giác… tiếp đó khi anh đã cứu được người chúng tôi sẽ cho người đến hỗ trợ anh… anh thấy thế nào?”
“Được… tôi trông cậy vào các anh!”
Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong rời khỏi sở cảnh sát đã là 5h chiều. Hai người họ mỗi người đi một hướng… chuẩn bị kĩ càng kế hoạch của mình.
…
Tại nhà hoang X
Thư Di nằm sõng soài trên mặt đất, không có lấy một cái cử động, hơi thở nặng nề. Khúc Ưu Ưu đi đến bên cô, đột nhiên bật cười, cô ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, một tay túm lấy một nắm tóc của cô kéo lên,… bắt cô ngẩng đầu lên, Thư Di vì đau đớn mà mở he hé mắt nhìn Khúc Ưu Ưu.
“Hạ Thư Di, cô biết không? Từ nhỏ đến lớn, người tôi ghét nhất chính là cô… Cô có gia thế tốt, có cha mẹ hết mực yêu thương, có Cận Thiếu Phong thương thầm từng ấy năm, hơn nữa lại còn có thêm Sở Trạch Hiên bên cạnh từ nhỏ”
Thư Di dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Khúc Ưu Ưu, mấy lời này của cô ta, cô nghe chữ được chữ không, nhưng lại không có cách nào phản ứng lại… cả người giống như cá mất nước, cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
Khúc Ưu Ưu tự dưng buông tóc cô ra, để đầu cô tự do đập mạnh xuống đất… Thư Di lúc này đã không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn nữa, cô bất lực vật vã gục xuống đất. Lúc sau, Khúc Ưu Ưu cười một cái.
“Vậy còn tôi thì sao? Từ nhỏ tôi đã không có ba, mẹ của tôi lại là người hầu làm việc cho nhà các người… nhưng rồi sao, mẹ là mẹ của tôi nhưng lúc nào cũng yêu thương cô hơn tôi”
Bàn tay Thư Di lúc này đã hơi cuộn lại, nhưng cô vẫn yên lặng lắng nghe.
“Cô là đại tiểu thư… vô lo vô nghĩ, muốn cái gì liền có cái đó…tôi rõ ràng rất bận nhưng vẫn phải hầu hạ cô sớm tối, cô muốn cái gì đều bắt tôi làm cho bằng được kể cả tôi có nguyện ý hay không!”
Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thật sự cảm thấy rất phiền bởi mấy trò đùa của cô… giống như việc cô rủ cả tôi đi theo đuổi Sở Trạch Hiên chẳng hạn. Cho nên tôi đã tự nói với chính mình rằng, tôi sẽ trở thành một người nổi tiếng tầm cỡ quốc tế để có thể đè bẹp cô dưới lòng bàn chân của tôi”
“Cô biết không, nhìn Sở Trạch Hiên căm ghét cô bao nhiêu thì tôi lại thấy vui vẻ bấy nhiêu, nhìn cái cách cô hiểu lầm tôi và Sở Trạch Hiên bên nhau tôi lại càng thấy hưng phấn, thoả mãn. Tôi không yêu Sở Trạch Hiên nhưng tôi muốn anh ta phải ở bên tôi chỉ như vậy mới khiến cô khổ sở…”
“Sao nào? Hại chết ba mẹ đã đành bây giờ lại còn muốn Sở Trạch Hiên quan tâm cô à? Cô dựa vào cái gì hả?”
Thư Di cuối cùng cũng có phản ứng, cô khó khăn mở to mắt nhìn Khúc Ưu Ưu, đáy mắt hoàn toàn là thù hận nhìn cô ta. Khúc Ưu Ưu nhìn cô như vậy, đặc biệt rất hưng phấn, chậm rãi mở miệng.
“À đúng rồi… tôi quên mất cô và Sở Trạch Hiên còn có một đứa con gái đúng không?”
Thư Di nháy mắt đã bị kích động, ngập ngừng nói.
“Khúc Ưu Ưu… cô… cô muốn làm gì con bé?”
“Tôi muốn làm gì à?”
Khúc Ưu Ưu cười cười, lấy điện thoại ra, coi như Thư Di không tồn tại mà ngay lập tức gọi điện cho Mộng Nghi.
“Mộng Nghi, tôi quên nói với anh rằng Hạ Thư Di và Sở Trạch Hiên còn có với nhau một đứa con gái… ừm… hiện tại hẳn là năm, sáu tuổi gì đó… anh mau chóng đem con bé đến đoàn tụ với mẹ nó đi”
Cổ họng của Thư Di bây giờ đã khàn đặc, không thể phát ra được bất kì tiếng kêu nào, cô chỉ có thể “ưm…ưm…” trong vô vọng. Sau cùng, không biết cô lấy đâu ra sức lực… liền muốn nhào đến cướp lấy điện thoại của Khúc Ưu Ưu… nhưng đáng tiếc cô ta đã sớm nhìn ra hành động này của cô, nhanh nhảu lùi về phía sau, Thư Di vì mất đà mà thân thể yếu ớt lại một lần nữa ngã xuống nền đất bẩn.
Khúc Ưu Ưu nhìn Thư Di như vậy, lại tiếp tục phấn khích không thôi, đồng thời ngắt máy, đứng từ trên cao nhìn xuống cô khinh bỉ nhếch môi.
“Hạ Thư Di, cô sẽ dần dần hại chết những người bên cạnh cô thôi. Nhưng mà cô cứ yên tâm, nể tình ngày bé cô đối xử tốt với tôi, tôi sẽ nhân nhượng để cô nhìn thấy Sở Trạch Hiên lần cuối trước khi chết… hahahaha”
…
Sáng hôm sau
Sở Trạch Hiên đi đi lại lại trong nhà… lúc sau liền nhận được tin nhắn điện thoại của Khúc Ưu Ưu.
“Mang thêm tiền đến chuộc vợ và con gái anh… nếu không…”
Sở Trạch Hiên đọc xong tin nhắn mà sững sờ, ngay lập tức gọi điện đến trường quốc tế S hỏi tình hình của Tâm Dao. Ngay khi máy được kết nối, anh đã tuôn một tràng.
“Tâm Dao đâu? Con gái của tôi đâu?”
Những người bên kia lúc này cũng đang run rẩy không kém gì, lúc sau mới cất lời.
“Sở thiếu, xin anh cứ bình tĩnh… đêm qua… Tâm Dao con bé nói muốn đi vệ sinh, tôi cũng đã đi theo sát con bé nhưng khổ nỗi không biết vì sao con bé đi rất lâu vẫn không thấy quay trở về… chúng tôi đã huy động người đi tìm ngay trong đêm nhưng vẫn không thấy tung tích… chúng tôi không biết ăn nói với anh như thế nào nên mới không dám báo”
“Các người làm ăn kiểu vậy đó hả? Tôi gửi con gái của tôi cho các người để các người khiến con bé mất tích à? Trường học của mấy người không có bảo vệ sao hả? Các người nói tôi bình tĩnh là muốn bình tĩnh như thế nào đây hả? Các người cứ đợi đi… nếu con gái tôi mà xảy ra mệnh hệ gì thì các người không xong với tôi đâu”
Anh không để người bên đó nói gì thêm cả đã trực tiếp cúp máy… anh nhanh chóng nhắn lại cho Khúc Ưu Ưu.
“Cô cần thêm bao nhiêu? Tôi sẽ chuẩn bị chỉ cần cô đừng làm hại Thư Di và Tâm Dao là được”
“2 tỉ nữa… đúng 4h chiều nay chúng ta giao địch đổi người”
“Được…”
Ngay sau đó, Sở Trạch Hiên lại gọi đến cho cục trưởng cục cảnh sát Phương Hi Nhiên.
“Khúc Ưu Ưu đã bắt con gái tôi và đòi thêm 2 tỷ… các anh đừng manh động”
“Tôi biết rồi thưa Sở thiếu”
Thời gian nhanh chóng đến 4h chiều…
Sở Trạch Hiên cài đặt định vị ở trên máy của mình để giúp cục cảnh sát dễ dàng theo dõi. Anh lái xe cầm vali 7 tỷ đến nhà hoàng X ở ngoại ô trung tâm thành phố…
Sở Trạch Hiên đến đó, chầm chậm bước vào, ở chính giữa nhà hoang chính là thân thể yếu ớt của Thư Di đang bị trói ngồi bất động ở đó. Sở Trạch Hiên định tiến đến nhưng không may ở đây đã bị người của Mộng Nghi mai phục. Anh đứng đó nhìn bọn họ.
“Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi đâu?”
Đám đàn em nhăn nhở cười cợt.
“Ông anh cứ từ từ đã chứ… làm sao phải vội thế? Để tôi nói cho ông anh biết cảm giác “chơi” con vợ của ông anh như thế nào nhé! Chỉ miêu tả đúng một từ thôi, chính là “Sướng” đấy… hahahaha”
“Các người… tôi không muốn vòng vo… mau gọi Khúc Ưu Ưu ra đây?”
Sở Trạch Hiên dường như đã mất hết kiên nhẫn khi bị bọn người trước mặt khích bác… dù rằng anh biết những điều chúng nói hoàn toàn là giả nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu. Sở Trạch Hiên lại một lần nữa kêu gào.
“Khúc Ưu Ưu… Mộng Nghi… hai người mau ra đây cho tôi”
Đúng lúc này, Khúc Ưu Ưu đi ra, Mộng Nghi vác trên người là Tâm Dao cũng đi ra theo… Tâm Dao vừa nhìn thấy anh đã bắt đầu khóc lóc.
“Chú… chú ơi… mau cứu con và mẹ con… huhuhu”
Anh nhìn đứa con gái của mình khóc nấc lên từng đợt từng đợt như vậy mà đau lòng, anh đành lên tiếng an ủi con bé.
“Tâm Dao ngoan… chú nhất định sẽ cứu con và mẹ con nha!”
“Hahahaha…” Tiếng cười điên dại của Khúc Ưu Ưu vang lên, cô ta nhếch môi cười khinh miệt.
“Thâm tình quá ha… tình cảm quá ha… để xem các người hạnh phúc được bao lâu”
Khúc Ưu Ưu bắt đầu tiến đến bên Thư Di, nắm đầu cô ngẩng lên, cầm trong tay một con dao nhỏ nhẹ nhàng đặt một bên má của Thư Di mà hăm doạ Sở Trạch Hiên.
“Sở Trạch Hiên, anh đã dỡ bỏ lệnh truy nã rồi đúng không? Vậy thì bây giờ mau ném tiền qua đây… rồi tôi sẽ thả hai mẹ con họ ra”
Sở Trạch Hiên sợ Khúc Ưu Ưu sẽ làm tổn thương Thư Di liền làm theo lời cô ta, ném tiền qua đó, Mộng Nghi nhanh chóng với lấy vali tiền mở ra kiểm tra… sau khi đã thấy đủ mới nới lỏng bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo của Tâm Dao ra. Thư Di lúc này đã có một chút ý thức, cô cố gắng nhân cơ hội Khúc Ưu Ưu không để ý… nhanh chóng tháo dây trói phía sau.
Tâm Dao vì quá sợ mà con bé đã cắn một phát vào tay Mộng Nghi để hắn thả cô bé ra, cô bé nhanh chóng chạy về phía Sở Trạch Hiên, đến khi anh sắp bắt được cô bé thì mới phát giác ra Mộng Nghi đã cầm súng trong tay. Hắn chửi thề một tiếng không ngần ngại đưa súng về phía con bé. Sở Trạch Hiên thấy vậy liền hướng lưng ra phía họng súng ôm chặt Tâm Dao vào trong lòng…
Đoàng
Khi tiếng súng vang lên, anh cứ ngỡ sẽ đau nhưng không, anh lại không hề cảm thấy gì cả. Bấy giờ anh nhìn lại phía sau mới phát hiện Thư Di đã ở đằng sau anh tự bao giờ và hơn cả cô còn đỡ giúp anh một phát đạn… anh ngỡ ngàng, trừng lớn mắt nhìn thân thể của cô từ từ ngã xuống, máu từ vết thương thi nhau chảy ra không ngừng…
Ban nãy, Thư Di sau khi đã tháo được kha khá sợi dây đang trói chặt tay cô, cô vừa nhìn thấy Tâm Dao chạy về phía Sở Trạch Hiên đã nhanh chóng đánh mắt đến chiếc súng mà Mộng Nghi cầm trong tay, cô hất thẳng tay Khúc Ưu Ưu đang giữ mình ra, vùng dậy chạy đến ôm chặt tấm lưng rộng lớn của Sở Trạch Hiên mà không đắn đo gì cả. Tâm trí cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là bảo vệ anh và đứa con gái bé nhỏ của mình mà thôi.
Khúc Ưu Ưu ban đầu thì thất kinh khi thấy Mộng Nghi nổ súng nhưng khi thấy người trúng đạn là Thư Di thì khoé miệng cô ta liền nở một nụ cười hả hê.
Đúng lúc này, phía bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát và tiếng loa…
“Mộng Nghi, Khúc Ưu Ưu hai người đã bị bao vây…hai người đã bị bắt vì tội buôn bán ma tuý trái phép và có đường dây buôn bán xuyên quốc gia… mau chóng đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật đi”
Mộng Nghi nhìn Khúc Ưu Ưu, cả hai người đều tái xanh mặt mũi, Khúc Ưu Ưu lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, cướp súng của Mộng Nghi cứ nhằm đến Thư Di và Sở Trạch Hiên vừa gào rống vừa lên nòng…
“Hạ Thư Di… Sở Trạch Hiên… chúng mày lừa tao… chúng mày chết hết đi… đi chết hết đi”
Thư Di thoi thóp nằm dưới nền đất lại một lần nữa gượng dậy ôm chặt lấy thân hình cao lớn của Sở Trạch Hiên mà đỡ tiếp cho anh vài phát súng nữa…
Đoàng…
Đoàng…
Đoàng…
Ba phát súng liên tiếp bắn thẳng vào người cô, Sở Trạch Hiên ôm thân thể đã nhuốm máu của Thư Di trong tay mà bàng hoàng, Tâm Dao vì quá sợ hãi mà đã khóc đến nỗi ngất đi từ lúc nào không hay… Cũng may đúng lúc cảnh sát và Cận Thiếu Phong đã xông vào mai phục căn nhà hoang này kịp thời… Cận Thiếu Phong chạy đến ôm Tâm Dao trên tay hướng ra phía bên ngoài. Cảnh sát từ tứ phía bắt hết những tên liên quan và áp giải Khúc Ưu Ưu cùng Mộng Nghi về đồn. Đám người kia vì sợ bị bắt nên đã cố chống cự nhưng sau cùng vẫn không thể thoát nổi.
Sở Trạch Hiên mất bình tĩnh, ôm chặt Thư Di vào trong lòng, đôi mắt đỏ hoe của anh bắt đầu rơi những giọt lệ nóng hổi.
“Thư Di… Thư Di… em kiên trì một chút… anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu…”
Đôi môi của Sở Trạch Hiên cứ run rẩy không ngừng, anh không ngừng hít sâu, làm bản thân mình bình tĩnh lại, anh không còn cách nào tiếp tục chờ đợi xe cứu thương đến cả, anh xé từng mảnh vải trên người mình xuống thấm từng giọt máu cứ thi nhau chảy ra.
Thư Di yếu ớt mở he hé đôi mắt nhìn anh, đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt của anh đi… cất giọng hỏi.
“Tâm Dao… con bé sao rồi?”
“Con bé không sao… không sao cả… tất cả mọi thứ đều ổn… không sao hết…!”
Sở Trạch Hiên nhìn khoé miệng Thư Di bắt đầu ho ra máu, anh vội vàng lấy tay lau đi…
“Thư Di… em kiên trì một chút… xe cứu thương sắp tới rồi… em đừng như vậy… anh xin em… đừng bỏ anh… xin em kiên trì thêm một chút nữa thôi…”
Thư Di hô hấp càng ngày càng khó khăn, cô biết cô không thể chống trọi được nữa, cô nhìn anh, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mờ ảo, cô vẫn đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của anh… nhẹ nhàng mỉm cười…
“Anh đừng khóc… khóc sẽ mau già…”
“Sở Trạch Hiên… em mệt rồi… em ngủ nhé! Phiền anh… thay… em chăm sóc Tâm Dao…”
______________
P/s: Nước mắt anh rơi… trò chơi kết thúc… 🥹
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT