CHƯƠNG 366: KHÔNG PHẢI LƯƠNG NHÂN

Editor: Luna Wong

Mâu quang của Dạ Quân Ly hơi lóe lên, lộ ra kiên định và tự tin: “Ta sẽ.”

Một câu ta sẽ, để đáy lòng Mạnh Thanh Hoan có chút dâng trào, nhưng cũng có chút hoài nghi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, một mắt lơ đãng mang theo xem kỹ.

Chẳng biết lời nói hôm nay của Dạ Mạch Hàn, có phải hắn đã biết chút gì hay không? Chẳng lẽ là hắn nhìn thấu huyền cơ trong quỷ môn trận kia?

Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng liễm tâm tư, suy nghĩ tìm một cơ hội hảo hảo nói chuyện với hắn một chút.

Ba người đi một nhà tửu lâu trong thành dùng bữa, chuyện trò vui vẻ.

Thẳng đến sắp tới giờ Dậu bọn họ mới ly khai, sau đó tiễn Mạnh Thanh Hoan đi cửa thành hội hợp với Doanh Nguyệt.

Đi tới trước cửa thành, xe ngựa của Doanh Nguyệt đã chờ ở đó.

Doanh Nguyệt vén rèm lên nhìn Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly đứng chung một chỗ, mi tâm của nàng không khỏi vặn một cái, lập tức từ trên xe bước xuống.

“Gặp qua Hiên vương điện hạ.” Doanh Nguyệt hơi quỳ gối hành lễ, Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng đỡ nàng ôn thanh nói: “Phu nhân không cần khách khí.”

Doanh Nguyệt hơi gật đầu, nhìn thoáng qua Mạnh Thanh Hoan bên cạnh nói: “Thanh nhi, ngươi đi lên xe ngựa chờ nương, nương có nói mấy câu muốn nói cùng Hiên vương.”

Mạnh Thanh Hoan hồ nghi nhìn nàng, ngoan ngoãn gật đầu, có chút lưu luyến không rời nhìn Dạ Quân Ly một mắt, lúc này mới lên xe ngựa Ngọc phủ.

“Hiên vương, nữ nhi này của ta mất nhưng tìm lại được, trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn, cho nên muốn giữ ở bên người hảo hảo thương yêu. Tuy rằng nàng đã đến niên kỉ xuất các, nhưng ta luyến tiếc vừa tìm được nàng lại gả nàng ra ngoài. Hiên vương tiền đồ vô lượng thân phận tôn quý, mà Thanh nhi của ta mặc dù là người Ngọc gia, nhưng cũng chỉ là thứ xuất nho nhỏ, thực sự không xứng bực thân phận cao quý này như vương gia, mong rằng vương gia thứ lỗi!”

Doanh Nguyệt cúi đầu, một phen lời nói uyển chuyển minh xác.

Dạ Quân Ly long long mi, tự là có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới trở ngại hôn sự của hắn không phải Ngọc Quy Trì mà là mẫu thân của Mạnh Thanh Hoan.

Bookwaves.com

“Tuy rằng bổn vương không biết vì sao phu nhân không muốn gả Thanh nhi cho ta? Nhưng bổn vương thú lòng của nàng, sẽ không vì một câu nói của là phu nhân ngươi mà thay đổi! Bổn vương ngày khác lại bái phỏng, cáo từ.” Dạ Quân Ly hơi gật đầu, xoay người sái nhiên rời đi.

Doanh Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Quân Ly, đáy mắt tràn đầy vẻ buồn rầu và thống khổ, thẳng đến Mạnh Thanh Hoan vén rèm kêu một tiếng: “Nương.”

Doanh Nguyệt hoàn hồn, lập tức thu lại thần sắc đáy mắt, lộ ra tiếu ý. Nàng lên xe ngựa, lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan hỏi: “Ngươi đi tìm Hiên vương?”

Mạnh Thanh Hoan không muốn giấu nàng, trả lời: “Chính là ở trên đường vô tình gặp được, sau đó cùng Kính vương nữa, chúng ta đi ăn một bữa cơm.”

“Thanh nhi, ngươi thích Hiên vương phải không?” Thanh âm của Doanh Nguyệt khẽ run lên nhẹ giọng hỏi nàng.

Mạnh Thanh Hoan khoác cánh tay Doanh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ở trên đời này ngoại trừ nương, là hắn tốt với ta nhất.”

Nàng biết Doanh Nguyệt là thật tâm với nàng, Dạ Quân Ly càng là thật tâm với nàng. Nàng có nương thương yêu nàng, Dạ Quân Ly cưng chìu nàng yêu nàng, còn có Dạ Mạch Hàn Trường Lan làm bằng hữu, cuộc đời này thực sự đã không tiếc!

Khóe môi của Doanh Nguyệt khẽ động, chỉ là thấy khuôn mặt dáng vẻ hạnh phúc của Mạnh Thanh Hoan, nàng muốn khuyên bảo lại không nói được.

Nàng phải như thế nào nói cho nữ nhi nàng biết, Dạ Quân Ly cũng không phải là lương nhân của nàng? Bọn họ cùng một chỗ là không có kết quả?

Hay là, đổi một loại phương thức, có thể giảm thiểu thương tổn tới thấp nhất, nói chung nàng quyết không thể nữ nhi của mình gả cho Dạ Quân Ly!

Bởi vì nàng hận Dạ thị, hận mỗi người của Da gia! Nàng quyết không có thể để nữ nhi của mình, nhảy vào trong hố lửa này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play