Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 2: ĐẦU NĂM NAY CHƯA TỪNG NÓI THẬT
Editor: Luna Huang
Ta chỉ là muốn trước khi ngủm ăn tô mì thịt bò, yêu cầu này rất quá phận sao?
Một khắc đồng hồ, Cố Thất Tuyệt bỏ qua đại chiêu nguyên khí đại thương, tiếp tục hữu khí vô lực tựa ở trên bia mộ đá, trong tay còn đang cầm một ly trà long tỉnh nóng hôi hổi… Ân, đương nhiên là cho thêm cái loại tùng mặc này.
Đối diện hắn, một vị tiểu tỷ tỷ tam quan bị đánh đến nghiêm trọng, còn sỏa hồ hồ ngồi xổm ở đó, thoạt nhìn nhất thì bán hội vẫn chưa tỉnh hồn, cũng không có khả năng giúp làm mì thịt bò gì.
“Quên đi, quên đi.” Cố Thất Tuyệt nguyên khí đại thương uống nước mực trà long tỉnh, rồi lại rất cảm khái thán, “Nhân tâm không cổ a, đến ngực cùng mì thịt bò cũng không chịu cho, quả nhiên Doanh Châu giới của mấy nghìn năm sau sớm không có tình nghĩa có thể nói nữa rồi sao?”
(Luna: Muốn vả vô mặt ghê, ăn mì thì thôi còn đòi. . .)
Ta không nghe ta không nghe ta không nghe, Nhạc Ngũ Âm còn đang đờ ra nhìn thân ảnh của Cố Thất Tuyệt, sửng sốt nửa ngày đột nhiên dường như bừng tỉnh đại ngộ a một tiếng: “Chờ một chút, nguyên lai ngươi không phải là quỷ?”
“Vốn không phải.” Cố Thất Tuyệt đang cầm nước mực trà long tỉnh, rất im lặng nhìn nàng, “Ta từ đầu đã nói, ta là thư linh.”
“Thư cái gì?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ôm tỳ bà.
“Thư linh!” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc lặp lại một lần, “Giản đơn mà nóim chính là tiên linh của thư tịch thượng cổ…”
“Thượng cổ cái gì?” Nhạc Ngũ Âm tiếp tục sỏa hồ hồ ôm tỳ bà.
“Thư tịch thượng cổ!” Cố Thất Tuyệt rất kiên nhẫn giải thích cho nàng, “Ngươi biết lai lịch của Doanh Châu giới không? Mấy vạn năm trước, Doanh Châu giới vốn chỉ là một mảnh hoang dã, nhân tộc ăn lông ở lỗ linh trí chưa mở, đừng nói gì đến tu chân, sau này có một ngày, đột nhiên có một tòa pháp bảo thần vật tên là Nam Thành Thị đồ thư quán từ trên trời giáng xuống. . .”
“Ai ai ai, cái gì quán?” Nhạc Ngũ Âm có chút say.

“Nam Thành Thị đồ thư quán!” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, phảng phất đang nhớ lại cảnh tượng đồ sộ mấy vạn năm trước, “Không nên hỏi ta Nam Thành Thị đồ thư quán là cái gì, không có ai biết đáp án, nhưng căn cứ vào sau này suy đoán, nó chắc là một kiện pháp bảo thần chí cao vật đến từ những thế giới khác, không biết bởi vì nguyên nhân gì dĩ nhiên phá vỡ vị diện giới rơi vào trong Doanh Châu giới của chúng ta. . .”
“Nhiên, sau đó?” Nhạc Ngũ Âm đã bắt đầu rất choáng váng rất say.
“Sau đó, ngay lúc đó nhân tộc phí sức to lớn thiên tân vạn khổ mới mở được thần vật Nam Thành Thị đồ thư quán này xông vào trong đó.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên nghiêm nghị nói, trong đồ thư quán, nhân tộc tìm được rồi hơn trăm loại cổ thư, tuy rằng trên những thư tịch này văn tự rất khó lý giải, nhưng nhân tộc vẫn là xem chúng nó như thần vật dấu đi. . .”
“Tiếp sau đó?”
“Tiếp sau đó, lại kinh qua năm tháng rất dài, nhân tộc đại khái mượn một quyển thư tịch thượng cổ tên là 《Ấu Nhi Thức Tự 300 Thiên》, từ từ học tập nắm giữ văn tự thượng cổ, đồng thời đem loại văn tự này làm ngôn ngữ thông dụng cho nhân tộc Doanh Châu giới, tiếp đến nhân tộc lại bắt đầu phiên dịch xem những thứ điển tịch thượng cổ này, từ đó học được các loại tài nghệ bách công văn minh tri thức, đồng thời truyền bá những kiến thức tài nghệ này. . .”
“Di? Ý của ngươi là, văn tự của chúng ta bây giờ viết trồng trọt dệt vải y thuật các loại, tất cả đều đến từ chính thư tịch thượng cổ trong Nam Thành đồ thư quán?”
“Đại bộ phận đúng vậy, bất quá thật đáng tiếc, trong Nam Thành đồ thư quán kỳ thực còn có thật nhiều thư tịch thượng cổ, thời gian rơi xuống triệt để hư hại, lúc đó mấy vị nhân tộc có chút tiếc nuối, nói bọn họ đã từng tìm được một quyển tàn quyển thư tịch tên là《Khí Xa Tu Lý Cơ Sở Thủ Sách》, đáng tiếc đã tổn hại nghiêm trọng vô pháp xem. . .”
(Luna: Sổ tay sửa chữa ô tô)
Rất tốt, Nhạc Ngũ Âm đã nghe được triệt để choáng váng, cảm giác tam quan đều trùng kích nghiêm trọng: “Vì sao, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua thần thoại khởi nguyên của Doanh Châu giới, hơn nữa tu chân giả bên cạnh hết thảy đều không biết?”
“Bởi vì, thời gian mấy vạn năm dài như vậy, đủ để che hết chân tướng rồi.” Cố Thất Tuyệt rất cảm khái thở dài, “Huống chi, năm đó tràng hạo kiếp kia qua đi. . .”
Không có nghe rõ câu nói kế tiếp, Nhạc Ngũ Âm vẫn còn trong tam quan trùng kiến, lại ôm tỳ bà sửng sốt nửa ngày, rốt cục nhớ tới cái vấn đề vừa lúc bắt đầu: “Ai ai ai, trước ngươi nói, ngươi là thư linh gì?”
“Tiên linh của thư tịch thượng cổ.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc tiếp tục giải thích, “Tựa như bổn quân vừa, nhân tộc khi lấy được thư tịch thượng cổ này, tiến hành rồi học tập lâu dài đồng thời truyền bá nội dung của thư tịch thượng cổ, lâu ngày chuyện bất khả tư nghị xảy ra. . .”
“Ngươi, ý của ngươi là?” Nhạc Ngũ Âm vẫn còn sỏa hồ hồ hỏi.
“Đúng vậy!” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhìn phía vòm trời, đến liên thanh cũng trở nên trịnh trọng lên, “Vô số nhân tộc đầu nhập tinh thần vào thư tịch thượng cổ, dưới tích lũy tháng ngày, hơn nữa đã bị linh khí sung túc của Doanh Châu giới ảnh hưởng, dĩ nhiên ra đời —— tiên linh thư tịch thượng cổ của chính mình!”

“Di?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc trợn to mắt hạnh.
“Đúng vậy, bổn quân ra đời với lúc đó.” Cố Thất Tuyệt buông nước mực trà long tỉnh xuống, nghiêm túc nói, “Mỗi một cuốn điển tịch thượng cổ đều có tiên linh chuyên thuộc về mình, bổn quân chính là một cái trong số đó, hơn nữa còn là một trong mười hai chủ thư linh sinh ra sớm nhất!”
“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ nhìn hắn, đột nhiên lật lật trừng một đôi mắt rất đẹp, “Ai ai ai, nói hồi lâu, không phải là thành tinh sao, giống ta một dạng a!”
“Chúng ta bất đồng, được không?” Cố Thất Tuyệt rất im lặng nhìn nàng, “Bổn quân cùng các thư linh khác là người thủ hộ thư tịch thượng cổ, tinh thần thừa kế thư tịch thượng cổ, trọng yếu hơn là, chúng ta vì nhân tộc mà sinh, nên càng phải gánh vác trọng trách bảo hộ nhân tộc, truyền thừa truyền thừa cùng văn minh.”
“Thật hay giả đó?” Nhạc Ngũ Âm bán tín bán nghi nhìn hắn.
“Đương nhiên là thực sự.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Nói như thế, bổn quân năm đó có vị hảo hữu, là thư linh của cuốn Thảo Cương Mục, hàng năm nàng đều chu du toàn bộ Doanh Châu giới, truyền thụ y thuật tinh trạm cho bách tính phàm nhân. . . Đúng vậy, mỗi một vị tiên linh thư tịch thượng cổ đều có bộ phận thần thông trong quyển sách của mình, như A Thảo sinh vì cuốn Thảo Cương Mục, nên năng lực của nàng chính là y thuật trị liệu, mà Tử Viết có. . .ân, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta làm sao biết Tử Viết đến từ cuốn sách nào a.” Nhạc Ngũ Âm nhỏ giọng nói thầm.
“Cho nên nói, đây là lai lịch của bổn quân.” Lúc này Cố Thất Tuyệt rốt cục nói, nguyên khí đại thương uống nước mực long tĩnh tiên trà khôi phục linh lực, “Ân, ngươi còn có cái vấn đề gì?”
“. . .có!” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ suy nghĩ một hồi, đột nhiên rất nghiêm túc giơ tay lên, “Cố sự ban nãy, ngươi viết trong bao lâu a?”
(Luna: Đọc khúc đầu ta vốn muốn nói, bà này nhiệt tình ghê, ổng nói dài dòng dai dẳng mà bả không những chú ý lắng nghe còn tích cực phát biểu ý kiến nữa. Chỉ là khúc sau. . .haha. . .bả nghe cho đã hết hơi người ta rồi bảo không tin)
“Cái gì gọi là biên?” Cố Thất Tuyệt rất im lặng nhìn nàng, thầm nghĩ linh lực ta vừa bổ sung tất cả đều lãng phí.
“Hừ hừ, ngân gia nào có dễ lừa như vậy.” Nhạc Ngũ Âm rất tự đắc nâng bộ ngực sữa, “Ngươi nói ngươi là thư linh, vậy ngươi đến nói cho ta biết, Nam Thành đồ thư quán từ trên trời giáng xuống kia đã đi đâu, còn có những thư linh như các ngươi, không phải là được xưng phải bảo vệ nhân tộc truyền thừa văn minh sao, vì sao hiện tại cũng không có. . .”
Nói được phân nửa, nàng đột nhiên cảm thấy sai, thanh âm dần dần nhỏ xuống.

Là cảm giác sai sao, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy Cố Thất Tuyệt trước mặt hình như trong nháy mắt trở nên ảm đạm rồi, thế cho nên ánh trăng chung quanh đều trở nên băng lãnh thất sắc, trong không khí tràn ngập một loại trầm mặc đè nén kẻ khác, tiếng kêu to của tước điểu, âm thanh xào xạc của tán cây, tiếng ve kêu thật nhỏ, tất cả thanh âm đều biến mất. . .
vongthuuyen.com
Ánh trăng băng lãnh như nước, Cố Thất Tuyệt cứ tựa ở trên bia mộ đá như vậy, giữ cằm hơi cúi đầu, cũng không nói bất luận cái gì, gò má của hắn giấu ở trong bóng đêm, không cách nào thấy rõ biểu tình chân chính, nhưng một mảnh của cẩm bào trắng thuần tựa hồ đang ở run rẩy không dễ phát giác. . .
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm cắn môi anh đào, đột nhiên có loại kỳ quái không đành lòng.
Vẫn không trả lời, Cố Thất Tuyệt vẫn đang duy trì trầm mặc, nhưng góc áo run càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt hắn tựa hồ phát ra thanh than nhẹ thấp thấp, theo gió mát quanh quẩn trên đất trống trong rừng. . .
“Xin, xin lỗi.” Nhạc Ngũ Âm lắp ba lắp bắp nhận lỗi, tuy rằng nàng cũng không biết tại sao bản thân phải xin lỗi, “Ta, ta không phải cố ý, ta chính là, ta chính là, bằng không như vậy đi, ngươi nói lại lần nữa xem?”
“Thật không có biện pháp a!” Vừa lúc đó, Cố Thất Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mờ nhạt rất cảm khái thở dài ——
“Nếu những tên kia đều như vậy bổn quân cũng chỉ. . . Ân, cũng chỉ làm một người chưởng quản Doanh Châu giới!”
Tình huống gì, vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm ngây ngô trợn to mắt hạnh, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình: “Chờ, chờ một chút nga, ngươi mới vừa nói ngươi muốn làm gì?”
“Chưởng quản Doanh Châu giới a!” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm uống nước mực trà long tỉnh, “Chuẩn xác mà nói, là một lần nữa tiếp quản Doanh Châu giới, miễn cho lại xảy ra chuyện loạn gì nữa.”
“Đợi chút, đợi chút.” Nhạc Ngũ Âm bắt đầu cảm thấy đầu óc không qoẹo được cua, “Vì sao ngươi muốn chưởng quản Doanh Châu giới, Doanh Châu giới cũng không phải của ngươi.”
“Ai nói Doanh Châu giới không phải của ta?” Cố Thất Tuyệt rất kỳ quái nhìn nàng một cái, “Mấy vạn năm trước, mấy trăm vị thư linh chúng ta cùng thành lập Linh thư cung, quản lý Doanh Châu giới thủ hộ nhân tộc truyền thừa văn minh, mấy vạn năm sau, bổn quân một lần nữa trở về, cân nhắc những thư linh khác đều đã không ở, như vậy bổn quân chính là chủ của Linh Thư cung, cũng không khỏi không gánh chịu trọng trách thủ hộ nhân tộc truyền thừa văn minh quản lý Doanh Châu giới. . .”
Nghe, hình như rất có đạo lý a!
Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt sỏa hồ hồ, đột nhiên phản ứng kịp: “Sai, Doanh Châu giới của chúng ta hiện tại rất mạnh rồi, khắp nơi đều là tu chân giả, chúng ta không cần ngươi tới thủ hộ cùng hỗ trợ quản lý Doanh Châu giới đâu a.”
“Không a, các ngươi cần.” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn nhìn nàng, “Kỳ thực nói thật, ta cũng lười chưởng quản Doanh Châu giới, lại phí tâm lại mất sức, thế nhưng không có biện pháp, làm thư linh duy nhất tồn tại lúc này, có một số việc chạy không khỏi. . .”
Đúng vậy, thực sự rất bất đắc dĩ a, hắn nói như vậy ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi lại vỗ vỗ vai của Nhạc Ngũ Âm, rất khó được nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ những lời này —— năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn!”

“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm đã không nhịn được mà phun ra, “Đừng làm rộn, đừng làm rộn, cái gì gánh trách nhiệm nặng nề chưởng quản thế giới a, không nên tự ý quyết định được không, trước đừng nói bách tính phàm nhân, các đại tu chân tiên thành sẽ không đồng ý được không?”
“Vì sao bọn họ không đồng ý?” Cố Thất Tuyệt rất kỳ quái hỏi ngược lại, “Doanh Châu giới vốn chính là của bổn quân a, bổn quân cũng không có thu tiền thuê mấy vạn năm của bọn họ đã rất khách khí. . . Ngô, chúng ta làm người phải nói đạo lý.”
Dại ra, vẻ mặt dại ra, ba trăm sáu mươi độ dại ra. . .
Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ôm tỳ bà nhìn cái loại biểu tình nghiêm trang đương nhiên này của Cố Thất Tuyệt, ngạc nhiên hết chỗ nói nửa ngày, rốt cục nhịn không được thốt ra: “Ngươi, ngươi, ngươi có bệnh?”
“Nhìn ra được rồi sao?” Cố Thất Tuyệt rất hư nhược tựa ở trên bia mộ, còn rất phối hợp ho khan vài tiếng, “Không sai, bổn quân mới vừa tỉnh lại trong phong ấn, suy yếu vô lực trọng thương chưa lành, khụ khụ, còn giống như có chút cảm mạo nóng sốt cảm mạo nóng sốt cộng thêm viêm phổi. . .”
Ai hỏi cái này, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được thở dài, đột nhiên cảm thấy thật đáng tiếc, ai ai ai, đáng tiếc, người này rất đẹp mắt thế nào lại điên?
Được rồi, hiện tại có thể phán đoán đại thể, người này chính là một yêu quái thư tịch thành tinh, không biết vì sao bị phong ấn ở trong phế tích, sau đó đoán chừng là thời gian phong bế dài, hắn bắt đầu miên man suy nghĩ đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của mình. . . Không sai, người bệnh tâm thần luôn nghĩ thoáng rộng.
Nghĩ như vậy, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có chút không đành lòng, nhìn Cố Thất Tuyệt nhất thời sinh ra vài phần đồng tình: “Vậy, nếu thoát khỏi phong ấn vậy ngươi sau này sống tốt đi.”
“Đúng rồi, nói đến tỉnh lại trong phong ấn, hình như chưa cảm tạ ngươi.” Nhắc tới cái này, Cố Thất Tuyệt trái lại nghĩ tới, lại vỗ vỗ vai thơm của nàng, vẻ mặt nghiêm mặt nói, “Ngươi yên tâm, bổn quân tri ân báo đáp, sẽ hảo hảo báo đáp ngươi.”
“Báo đáp?” Nhạc Ngũ Âm vốn đang nói thầm, nghe được hai chữ báo đáp nhất thời mãn nhãn đều là tiểu tinh tinh, không sai, lúc này còn quản bệnh tâm thần gì a, dù cho Cố Thất Tuyệt nói mình là cứu thế chủ của Doanh Châu giới nàng cũng không chút do dự thừa nhận.
Ân ân ân, ngân gia nghe nói, truyền thuyết cực tây có một cây đèn gì đó, chỉ cần thả thần đèn ra thì sẽ được thỏa mãn ba nguyện vọng của người giải cứu, ngân gia còn nghe nói trên có Đông Hải trên có đại đảo, nơi đó có bảy viên long châu thần kỳ, chỉ cần thu tập bảy viên long châu, sẽ có một con thần long xuất hiện, cho nên nói. . .
“Cho nên nói. . .” Nghĩ đến cái loại tình cảnh này, Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ vui vẻ đến đến răng trắng cũng lộ ra, mau khoát tay một cái nói, “Đừng khách khí, đừng khách khí, thực sự không cần. . . Ân ân ân, người đưa 180 vạn linh thạch là được rồi!”
Giống như là không nghe được lời của nàng, Cố Thất Tuyệt rất chăm chú nhìn nàng, rất thành khẩn tiếp tục nói ——
“Báo đáp, bổn quân quyết định, cho ngươi trở thành tân chính điển nữ quan của Linh Thư cung, lại đem 1/1000 Doanh Châu giới ngươi làm phong thưởng. . . Ân, kinh hỉ không, có vui không?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mọi người nhớ click quảng cáo tạo động lực cho ad với nhé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play