Nhiệt độ lòng bàn tay của người say rất cao, những nơi bị hắn chạm tới đều nóng lên như bị thiêu cháy.
– Anh cười gì thế? – Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn đang cười, nhưng khi nghe thấy lời Sầm Khuyết nói vậy, hắn lập tức chẳng thể cười nổi nữa.
Giống như có ai đó tàn nhẫn lạnh lùng bóp chặt trái tim hắn, bóp mạnh tới mức nó bật máu.
Diệp Miễn nắm chặt cổ tay anh, bàn tay lần mò lên trên từng chút theo ống tay áo.
Sầm Khuyết ngây người, sau đó lắc đầu.
– Em đang nói gì vậy? – Diệp Miễn không nhận ra rằng giọng nói của mình cũng đang run lên.
Hai người đều không nói gì, chỉ cầm tay như thế thôi.
Hắn chưa bao giờ đau lòng một người đến vậy, đau lòng tới mức hắn không thể nói thành lời.
Sầm Khuyết lúng túng liếm môi, thậm chí còn ngại không dám nhìn Diệp Miễn.
– Em đang nói gì vậy? – Diệp Miễn lặp lại lời ban nãy, còn hỏi thêm một lần – Em đang nói gì?
– Tôi nói mình ghê tởm. – Sầm Khuyết nói – Diệp Miễn, tôi không muốn để anh nhìn thấy.
Mắt Diệp Miễn đỏ ửng, cố nhịn không để bản thân mình rơi lệ trước mặt Sầm Khuyết.
Mượn men say, chuyện gì cũng dám nói.
Quá mất mặt.
Hắn muốn làm áo giáp của Sầm Khuyết, nhưng chiếc áo giáp này có vẻ chẳng có chút tiền đồ.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười hỏi:
– Tại sao? Sợ anh không thích à?
– Tôi rất xấu.
Sầm Khuyết cúi đầu cười nhẹ, khẽ gật đầu.
– Không đẹp.
***
– Đẹp. – Diệp Miễn nắm lấy bàn tay anh đặt trên sofa, khẽ nói – Em thế nào cũng đẹp, em đẹp nhất.
Sầm Khuyết biết Diệp Miễn đang an ủi mình, anh xoay tay nắm lấy tay đối phương, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt hoe đỏ kia:
– Xin lỗi gì? – Diệp Miễn mỉm cười nhìn anh – Hôm nay anh đã ăn no rồi, em không bạc đãi anh đâu.
– Sau khi anh nhìn nó sẽ không cảm thấy như vậy nữa.
– Vậy để anh xem trước đi, rốt cuộc là xấu hay đẹp anh mới có quyền quyết định.
Hắn nhẹ nhàng đi tới đó, ngồi xổm xuống cạnh sofa, khẽ khàng đặt lòng bàn tay mình lên vai Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết ngây người, sau đó lắc đầu.
– Cho anh xem đi mà. – Diệp Miễn dỗ dành – Không thì để anh cho em của anh xem trước?
– Khó chịu sao còn cười?
– Của anh?
Hắn bước lên nửa bước, khẽ ôm Sầm Khuyết.
Diệp Miễn mỉm cười ghé sát đến gần anh, chỉ vào má phải của mình nói:
– Em nhìn kỹ mà xem, trên má anh có một vết sẹo, khi còn nhỏ em họ anh đã cào đấy.
Quả thật có thể nhìn ra gót chân hắn từng bị thương.
Sầm Khuyết cố gắng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, chỉ thấy một vệt rất mờ, gần như không nhìn rõ.
Diệp Miễn lại đứng lên:
Sầm Khuyết cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm sao?
– Em xem ở đây.
Hắn chỉ vào gót chân trái của mình rồi nói:
– May chỗ này da dày nhiều thịt, khi còn nhỏ mẹ anh đạp xe chở anh đi, gót chân anh bị kẹp vào trong bánh xe, suýt nữa thì tàn phế.
Anh đi tới mở chiếc đèn nhỏ rồi hỏi Diệp Miễn:
Quả thật có thể nhìn ra gót chân hắn từng bị thương.
Anh không phải, anh chỉ là một đứa trẻ đáng thương phải lưu lạc tha hương.
– Mặc dù thoạt nhìn anh rất nóng vội, nhưng chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ ngoan ngoãn chờ đợi.
Diệp Miễn vén tiếp ống quần, gác chân dài lên sofa:
– Những vết sẹo trên đùi thì khỏi phải nói, va đập là chuyện bình thường, bắp chân từng khâu, em có chê anh xấu không?
Tầm mắt của Sầm Khuyết di chuyển từ chân lên tới mặt Diệp Miễn, anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Sầm Khuyết này, em thật là… em đã nghĩ quá nhiều phải không? – Diệp Miễn đứng dậy, bước tới trước mặt Sầm Khuyết, cúi đầu nhìn anh – Em thực sự cho rằng anh chỉ thích ngoại hình của em hay sao? Cũng có đẹp đâu? Anh nói với em, cả hai chúng ta cũng chẳng đẹp hết, nào phải ngôi sao nổi tiếng, cũng không phải quốc sắc thiên hương. Là người bình thường, ai mà chẳng có khiếm khuyết.
Hắn đặt hai tay lên vai Sầm Khuyết, thành khẩn nói:
Phó Duy Nhất chống cằm cười hì hì hóng chuyện, thấy Sầm Khuyết cau mày nhìn Diệp Miễn với ánh mắt lo lắng, anh ta hỏi:
– Em biết cơ thể có sẹo gọi là gì không?
Sầm Khuyết nhìn hắn, không nói gì.
– Gọi là chân thật. – Diệp Miễn nói – Anh thích một em chân thật, nếu như anh thích người hoàn mỹ không có khuyết điểm thì anh đặt một con búp bê bơm hơi còn tốt hơn.
– Tôi đưa anh ấy về. – Sầm Khuyết đỡ Diệp Miễn dậy, nói với Phó Duy Nhất – Tôi ở lại phòng trông anh ấy, đợi khi nào anh ấy tỉnh rồi thì chúng ta liên lạc sau nhé.
Nói xong câu này, cuối cùng Sầm Khuyết mới bật cười.
Diệp Miễn vô cùng hận.
– Không khó chịu nữa hả? – Diệp Miễn hỏi.
Sầm Khuyết không biết phải nói thế nào, bởi vì sự tự ti do những vết sẹo xấu xí trên cơ thể anh mang tới trong những tháng năm dài đằng đẵng không thể chỉ nói một vài câu là giảm bớt được.
Nhưng cuối cùng anh cũng nhận ra một đều, ngay từ đầu Diệp Miễn đã biết anh là người thế nào.
Sầm Khuyết nhìn anh ta bằng ánh mắt trách móc:
Không hoàn hảo, thậm chí còn không đẹp.
Qua rất lâu sau, Sầm Khuyết trở mình, nhìn Diệp Miễn với ánh mắt ngập tràn xin lỗi.
Anh không có học vấn, không có kiến thức, không có năng lực, thậm chí còn không có một cơ thể ưa nhìn.
Anh chỉ có một trái tim đập không ngừng nghỉ, có một trái tim đập mạnh mẽ vì Diệp Miễn.
Người đang say thân nhiệt cao hơn mấy độ so với người bên cạnh.
Anh đứng dậy, nắm lấy vạt áo, quay người lại dưới ánh nhìn chằm chằm của Diệp Miễn.
Diệp Miễn không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Nhìn anh chần chừ một lát mới cởi áo ra, sau đó cắn chặt răng.
Diệp Miễn vô cùng hận.
Diệp Miễn bảo vệ anh, không để Phó Duy Nhất chuốc rượu, và rồi hết chén này đến chén khác đều chui vào bụng Diệp Miễn.
Trước đây Diệp Miễn cảm thấy đau lòng vì Sầm Khuyết, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo trên người anh, nỗi oán hận trước giờ chưa từng có lại trào dâng trong tim.
Bỏ tiền ra mua đứa trẻ, không phải trải qua chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, cho nên mới nỡ xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?
– Không phải vấn đề diện mạo. – Sầm Khuyết cau mày nói – Tôi… tôi rất ghê tởm, tôi không muốn dọa anh.
Trên lưng Sầm Khuyết chằng chịt những vết sẹo.
Những vết sẹo này không biết đã có bao nhiêu tuổi đời rồi.
Có vết do roi quất, có vết do bị bỏng.
Diệp Miễn tựa hồ có thể nhìn thấy hình ảnh trong ngục lao thời cổ đại với tên cai ngục hung tợn đang dùng hình với phạm nhân.
Sầm Khuyết lúng túng liếm môi, thậm chí còn ngại không dám nhìn Diệp Miễn.
Nhưng Sầm Khuyết nào phải phạm nhân?
Sầm Khuyết thở hồng hộc quỳ trên giường, ngơ ngác nhìn Diệp Miễn quần áo không chỉnh tề, sau đó hoảng loạn mặc áo của mình vào, chạy ra khỏi phòng.
Anh không phải, anh chỉ là một đứa trẻ đáng thương phải lưu lạc tha hương.
Nhưng rõ ràng cậu ấy đã đáp lại mình cơ mà?
Diệp Miễn vừa đau lòng vừa hận, thậm chí còn không nhận ra rằng nước mắt của mình đã lăn từ gò má xuống cổ, rơi vào áo từ khi nào.
Hắn bước lên nửa bước, khẽ ôm Sầm Khuyết.
Hắn hỏi:
– Có đau không?
Không hoàn hảo, thậm chí còn không đẹp.
Sầm Khuyết nói:
– Quên rồi.
Làm sao có thể quên được đây? Diệp Miễn không tin.
Nhưng anh cũng không muốn tiếp tục truy hỏi, cần gì phải nhớ lại những ký ức đau khổ kia.
Hết chương 84
Diệp Miễn khẽ hôn lên vai anh, từ vai cho tới lưng.
Nụ hôn của hắn rơi trên từng vết sẹo, rất dè dặt, sợ làm anh đau.
Hết chương 84Hết chương 84
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT