Đối diện với một Sầm Khuyết như vậy, Diệp Miễn không nói được gì, cũng không làm được gì, chỉ cảm thấy đau lòng và bất lực.
Hắn khẽ vỗ về lưng Sầm Khuyết như an ủi trẻ con, nói với anh:
Hắn cúp máy, gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất: Cậu ấy không muốn nhận, ông đừng ép cậu ấy.
– Ừ, cậu nói không phải thì là không phải.
Sầm Khuyết lúc này đây giống như một món đồ sứ dày đặc vết nứt, chỉ cần thế giới bên ngoài kia hơi hơi tác động, anh sẽ lập tức vỡ thành trăm mảnh.
– Tôi không phải Phó Tu Kiệt, – Sầm Khuyết nói – Tôi thật sự không phải.
Diệp Miễn dừng hẳn lại, quay đầu nhìn anh nói:
Những ngày tháng quen nhau, dẫu Diệp Miễn vẫn biết rõ Sầm Khuyết là một người ngoài cứng trong mềm, song chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Sầm Khuyết yếu ớt ngay trước mắt mình thế này.
– Chắc chắn không sai đâu, là con trai cô sinh ra, có biến thành thế nào cô cũng nhận ra! – Mẹ Phó Duy Nhất nói – Chắc chắn là Tu Kiệt…
Anh tựa loài động vật nhỏ mất đi cái đuôi quý giá của mình, tựa như chiếc cốc thủy tinh đứt quai.
Diệp Miễn không ngờ Phó Duy Nhất thực sự để bụng Sầm Khuyết đến vậy. Hắn quay đầu nhìn người bên cạnh, dường như hồn anh đã lạc đến nơi nào: “Vẫn ổn, lát nữa gặp.”
Diệp Miễn nói:
– Muốn đi dạo tiếp không? Hay chúng ta về nhà?
– Cũng có thể do cô nhìn nhầm, nhưng để cô gặp mặt thử xem, nếu không cô chẳng thể yên tâm…
Sầm Khuyết vùi mặt vào cánh tay, qua một lát mới chầm chậm đứng dậy.
Diệp Miễn đứng lên cùng với anh, phát hiện hình như Sầm Khuyết đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì không có gì bất thường.
– Cậu nói xem?
Thật ra khi nói những lời này, Diệp Miễn biết có cảm giác mình giống như một kẻ không biết đặt bản thân vào vị trí người khác để suy nghĩ.
– Tại sao anh lại khóc?
– Về thôi. – Sầm Khuyết nói – Khiến anh phải cười rồi.
Đây nào phải chuyện cười?
– Lẽ nào cậu không muốn về nhà?
Vì thế hai người chậm rãi tản bộ trên con đường, dưới ánh trăng sáng ngời.
Anh chợt nhớ tới món đồ uống mà mẹ anh đã nấu bằng sữa bò và trà khi còn nhỏ. Qua bao năm rồi, thực ra anh đã chẳng hoàn toàn nhớ rõ hương vị ấy nữa, nhưng vào thời khắc này, khi ngửi thấy mùi thơm, anh cảm thấy dường như bản thân mình chợt quay lại hơn hai mươi năm về trước.
Diệp Miễn cau mày nhìn anh đi tới bên đường, lại nhìn anh quay đầu:
Sầm Khuyết cau mày, dưới ánh đèn đường, giữa mày của anh hằn sâu xuống, khiến Diệp Miễn không thể nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
– Về thế nào bây giờ.
Mãi một hồi lâu sau Diệp Miễn không nói gì, tựa hồ đang giằng co với linh hồn của bản thân.
– Đi bộ về cùng tôi đi. – Diệp Miễn nói – Ban nãy trong rạp chiếu phim ngột ngạt quá, tôi muốn hóng gió chút.
Vì thế hai người chậm rãi tản bộ trên con đường, dưới ánh trăng sáng ngời.
Đầu tiên, hai người đều im lặng.
Diệp Miễn ôm anh vì đau lòng, cố gắng ép buộc để bản thân không khóc quá thảm.
Sau đó, Diệp Miễn lên tiếng.
– Cô à, cô có chắc không ạ? – Diệp Miễn thử hỏi dò – Nhiều năm qua hai người chưa từng gặp mặt, chỉ nhìn thôi cô cũng có thể chắc chắn ư?
Hắn nghiêng đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ánh mắt vừa tiếp xúc với làn da của đối phương, Sầm Khuyết đã buông tay.
– Cô ấy nói muốn gặp cậu một lần. – Chuyện đã đến nước này, thực ra tất cả đều rõ ràng, bọn họ không cần phải vạch trần thì lòng ai cũng tỏ – Cho dù không nhận, cũng tìm một lý do nào đó để cô ấy yên tâm.
Thật ra khi nói những lời này, Diệp Miễn biết có cảm giác mình giống như một kẻ không biết đặt bản thân vào vị trí người khác để suy nghĩ.
Diệp Miễn cau mày nhìn anh đi tới bên đường, lại nhìn anh quay đầu:
Hắn có lập trường gì để đưa đề nghị cho Sầm Khuyết đây?
Hắn không biết Sầm Khuyết đã trải qua những chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc tại sao Sầm Khuyết không chịu nhận người nhà. Nhưng Sầm Khuyết là một người rất tỉnh táo, anh đưa ra quyết định thế nào chắc hẳn cũng có lý do riêng.
Vậy rốt cuộc lý do là gì?
Diệp Miễn biết mình không nên hỏi, dẫu vậy hắn thực sự không nhịn được.
– Diệp Miễn, tôi không phải Phó Tu Kiệt, Phó Tu Kiệt không nên thế này.
***
Lần đầu tiên hắn muốn chia sẻ đau khổ với một người như vậy.
– Cô à, cháu sẽ về nói chuyện với cậu ấy, có chuyện gì thì tới lúc đó chúng ta nói sau, có được không?
– Sầm Khuyết, – Diệp Miễn nói – Cậu nói với tôi được không?
– Đừng nói với bọn họ.
Sầm Khuyết đi chậm dần, ngước mắt nhìn hắn.
Phải chăng hai mươi năm trước người mẹ cũng giống như hiện tại, đứng ở đầu đường đông người qua lại, gọi tên con trai mình trong bất lực và vô vọng.
Sầm Khuyết dựa vào tường, nhìn Diệp Miễn với đôi mắt ửng đỏ.
Diệp Miễn dừng hẳn lại, quay đầu nhìn anh nói:
– Lẽ nào cậu không muốn về nhà?
Một năm, mười năm, một đời.
Sầm Khuyết cau mày, dưới ánh đèn đường, giữa mày của anh hằn sâu xuống, khiến Diệp Miễn không thể nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
Anh quá hoang mang, quá tự ti, anh không tin bản thân có thể trở về, cũng không cảm thấy bản thân mình nên trở về.
– Tôi nói rồi, tôi không phải…
– Không phải tôi đang ép cậu, chẳng qua một mình cậu gồng gánh những chuyện này không mệt sao? – Diệp Miễn bước lại gần anh, hai người chỉ cách nhau nửa bước chân – Nếu như cậu muốn có một người chia sẻ bí mật với cậu, tôi hi vọng người đó sẽ là tôi.
Sầm Khuyết dè dặt nếm thử một ngụm, mượt như nhung, thơm ngào ngạt, mùi hương còn vương trong khoang miệng.
– Đương nhiên, có thể cậu sẽ chẳng tin tôi. – Diệp Miễn cười cười – Nhưng mà, tôi chỉ mong cậu đừng quá mệt mỏi.
Nói xong, hắn thở dài một hơi, xoay người đi tiếp:
Một giọt nước mắt bất ngờ trượt xuống gò má Sầm Khuyết, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm Diệp Miễn không chớp mắt:
– Đi thôi, về nhà.
Diệp Miễn vừa mới bước một bước, Sầm Khuyết đã kéo lấy cổ tay hắn.
Diệp Miễn nói:
Hắn nghiêng đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ánh mắt vừa tiếp xúc với làn da của đối phương, Sầm Khuyết đã buông tay.
Sầm Khuyết nói:
– Nếu như anh không học hành tử tế, thậm chí khi đi trên phố còn không nhận ra hết mặt chữ trên biển hiệu của những cửa hàng ven đường, cơ thể chằng chịt vết sẹo, biết làm mỗi việc nông, vào thành phố rồi mới phát hiện ra bản thân chỉ có thể làm những việc chân tay nặng nhọc trên công trường để kiếm sống, anh có muốn những người quen của mình nhận ra không?
Sầm Khuyết đột ngột bước tới gần, hai người gần như dán vào nhau.
Anh khẽ nói với Diệp Miễn:
– Tôi không phải Phó Tu Kiệt, không trưởng thành trong gia đình khá giả tại thành phố, không có bố mẹ yêu thương, không được mặc quần áo đẹp, không được ăn đồ ăn vặt đắt đỏ. Tôi là Sầm Khuyết, hồi nhỏ chỉ cần không nghe lời sẽ bị ăn đòn, những vết sẹo do cành liễu vụt đến bây giờ vẫn còn bám theo tôi, lòng bàn chân tôi còn hằn vết bỏng do que cời bếp dí vào. Trước đây quần áo tôi mặc đều là của những đứa trẻ khác trong thôn thải ra. Người nuôi tôi bị cháy chết rồi tôi mới rời khỏi nơi đó. Phát hiện mua vé tàu cũng phải có thẻ căn cước, nhưng tôi làm gì có. Tôi mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu vào thành phố, dựa vào ký ức ít ỏi loay hoay trong thành phố này. Tôi chưa từng được xem phim, cũng quên mất vị của bánh hoàng kim, tôi đứng ở ngã tư đường, phát hiện đi con đường nào cũng chẳng thể về tới nhà mình.
– Sầm Khuyết…
– Diệp Miễn, tôi không phải Phó Tu Kiệt, Phó Tu Kiệt không nên thế này.
Một giọt nước mắt bất ngờ trượt xuống gò má Sầm Khuyết, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm Diệp Miễn không chớp mắt:
– Làm sao tôi có thể để bọn họ nhìn thấy một Phó Tu Kiệt thế này? Tôi đâu xứng với cái tên Phó Tu Kiệt.
Anh vừa nói ra câu ấy, thành trì cố gắng chống đỡ trong tim Diệp Miễn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Đến cả Phó Duy Nhất cũng chưa từng một lần nhìn thấy hắn rơi nước mắt. Hôm nay hắn đứng ven đường, rơi nước mắt, ôm Sầm Khuyết vào lòng.
– Diệp Miễn… – Mẹ Phó Duy Nhất nắm chặt cổ tay Diệp Miễn – Người vừa rồi là bạn của cháu hả?
Diệp Miễn chạy ra ngoài, chỉ thấy bà đứng bên cửa khu thương mại ngơ ngác nhìn xung quanh với ánh mắt hoang mang không biết làm thế nào. Bỗng dưng, dường như hắn đã nhìn thấy người phụ nữ này của hai mươi năm về trước.
Sầm Khuyết đứng im để mặc hắn ôm.
Diệp Miễn ôm anh vì đau lòng, cố gắng ép buộc để bản thân không khóc quá thảm.
– Đừng nói vậy, – Diệp Miễn xoa tóc anh – Cậu làm tốt bản thân mình là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT