Sắp đến trận chung kết, Phó Ninh Tất về trường là đi tới gặp các thành viên trong đội bàn chiến thuật ngay.

Kỷ Hạ chưa kịp cho anh xem thỏi son Diệp Vân Chi tặng, tuy cô hơi tiếc nhưng lúc nào cũng mang trong người, rồi sẽ có cơ hội thôi.

Anh đã muốn xem như vậy, cô không thể để anh thấy mất mặt được.

Khoa Quản lý đi thẳng một đường vào chung kết, sáng chủ nhật đấu trận cuối cùng.

Chạng vạng tối, Phó Ninh Tất vì phải tập luyện thêm, Kỷ Hạ cũng không quấy rầy anh, nhắn tin bảo mình đang tới thư viện. Trên đường đi thì cô gặp Chu Thụy Hào.

Tuy hai người học cùng lớp nhưng không ngồi gần nhau, vậy nên không hay chạm mặt, từ hôm trước tới hay mới gặp lại nhau.

Chu Thụy Hào ngẩn người, Kỷ Hạ thản nhiên gật đầu với cậu ta rồi đi sang chỗ khác.

“Kỷ Hạ.” Chu Thụy Hào gọi cô, “Cậu trách tôi nói chuyện kia với Phó Ninh Tất sao?”

Cô dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta, “Không, phải là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, nếu cậu không nói thì Phó Ninh Tất mãi sẽ không nhận ra.”

Thấy cô cười, Chu Thụy Hảo biết mình hết hy vọng rồi. Cậu ta bảo: “Đúng là nên cảm ơn tôi thật.”

“Ừ, cảm ơn cậu nhiều nhé.” Kỷ Hạ chân thành nói, “Tôi tới thư viện trước đây.”

Chu Thụy Hào thở dài nhìn Kỷ Hạ rời đi.

***

Kỷ Hạ không quan tâm những chuyện đó nữa, cô tìm chỗ ngồi ở thư viện, bật chế độ tập trung học tập.

Tuy đã đỗ đại học, nhiều bạn lựa chọn cuộc sống an nhàn, nhưng với Kỷ Hạ mà nói, cô không thể lơ là được.

Học được một lúc thì cô đứng dậy, bên ngoài trời tối đen như mực, trong phòng học an tĩnh, cô nhìn điện thoại thì đã tới 9 giờ, còn muộn hơn cô tưởng.

Vì cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn của Phó Ninh Tất, lúc 9 giờ anh nhắn cho cô, hỏi cô đang ở đâu.

Kỷ Hạ khẽ cười, cô nghĩ lúc đó Phó Ninh Tất mới tập luyện xong.

Cô nhắn lại bảo mình đang ở thư viện, Kỷ Hạ thu dọn sách vở, mượn thêm 2 quyển sách rồi về ký túc xá.

Kỷ Hạ ra khỏi cửa thư viện, cô đi xuống hành lang thì gặp Phó Ninh Tất đứng ở phía xa, anh đứng dưới ánh đèn đường, dáng người cao ráo. Ánh đèn chiếu lên gương mặt anh, lại càng thêm vẻ đẹp trai phóng khoáng.

Kỷ Hạ sững người, không ngờ anh sẽ ở đây, đôi mắt cô ánh lên tia vui mừng, đi tới trước mặt anh, “Sao anh lại tới đây?”

Rõ ràng cô mới nhắn lại thôi, nhưng hình như anh đã đợi đâu rồi.

Phó Ninh Tất cầm balo của cô rồi khoác lên người mình, sau đó cầm tay cô.

“Ngạc nhiên không, anh gửi tin nhắn cho em, em không trả lời, anh biết ngay em ở thư viện mà.” Phó Ninh Tất đắc ý nói.

Kỷ Hạ thấy thế, cô bật cười: “Ừm, không ngốc lắm.”

“Anh có bao giờ ngốc đâu…” Anh vừa dứt lời mới nhớ ra hồi học cấp 3, cảm thấy câu mình nói không đáng tin lắm, giọng nói nhỏ đi hẳn.

Hai người đi về ký túc xá, Kỷ Hạ ngẩng đầu nhìn Phó Ninh Tất, “Anh không tập luyện nữa à? Sao không về ký túc xá nghỉ ngơi đi? Ngày mai thi đấu rồi mà.”

“Anh muốn gặp em.” Phó Ninh Tất thản nhiên nói.

Tim cô nhảy dựng lên, lặng lẽ nắm chặt tay anh, cười nói, “Phó Ninh Tất.”

“Ơi?”

“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

“Vậy em gọi lại đi, anh thích nghe lắm.”

“Phó Ninh Tất.”

“Ơi!”

“Phó Ninh Tất.”

“Ơi, anh đây!”

***

Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu lên cảnh vật, thời tiết rất hợp để ra ngoài, thích hợp để vận động.

Sân bóng rổ được bao quanh bởi tiếng hét chói tai, hôm nay là trận chung kết giữa khoa Quản lý và khoa Hóa học, vậy nên trên sân có rất nhiều người tới cổ vũ.

Trên sân đông nghịt người, nếu không phải Kỷ Hạ tới sớm, chắc là không thể vào nổi.

Hôm nay Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, vậy nên đi tới với Kỷ Hạ, ba ngồi trên khán đài gần sân bóng.

Sân bóng rổ có 2 luồng âm thanh, một bên là khoa Quản lý, một bên là khoa Hóa học. Năm ngoái khoa Hóa học giành ngôi quán quân, hơn nữa trong đội còn có thành viên đẹp trai ngang ngửa Phó Ninh Tất, vậy nên có rất nhiều người cổ vũ.

“Phó Ninh Tất nổi tiếng thật đấy, cậu có thấy lo lắng không?” Lưu Khả hoảng sợ trước không khí ở đây.

Kỷ Hạ lắc đầu, khẽ cười: “Không lo.” Không phải cô chưa từng chứng kiến tình cảnh này bao giờ, đương nhiên cô sẽ không thấy lo.

Hứa Tinh Nguyệt tấm tắc: “Cái bạn bên khoa Hóa học kia đẹp trai quá, phải đứng cạnh Phó Ninh Tất xem ai hơn ai kém.”

“Tại sao?” Lưu Khả khó hiểu, rõ ràng Phó Ninh Tất đẹp trai hơn.

Hứa Tinh Nguyệt trêu: “Thì còn vì sao nữa, một người vẫn độc thân một người là hoa đã có chủ. Cậu xem mấy bạn nữ kia sẽ chọn ai?”

“Cũng đúng ha, còn độc thân là còn cơ hội.” Lưu Khả hiểu ngay.

Kỷ Hạ không để tâm, cô nói: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”

Phó Ninh Tất rất thoải mái, tuy khoa Hóa học là một đối thủ nặng kí nhưng anh cũng không sợ hãi. Các thành viên khoa Quản lý phối hợp nhịp nhàng, mới vào trận được 5 phút đã giành được 3 điểm.

Cả sân bóng sôi nổi hẳn lên.

Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất chạy trên sân, ý cười càng ngày càng đậm, đây là nguyên nhân là cô thích anh.

Vì anh rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Phó Ninh Tất đẹp trai quá.” Bạn nữ bên cạnh hét to, cảm thán một câu.

“Ai cũng biết điều đấy mà. Đẹp trai như thế mà đã có người yêu rồi, tớ không thích bạn gái cậu ấy chút nào.”

“Tớ cũng thế, có khi kiếp trước bạn gái cậu ấy đi cứu cả ngân hà nên kiếp này mới là người yêu của Phó Ninh Tất.”

Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt đều nhìn Kỷ Hạ, cả hai đều trêu chọc cô.

Kỷ Hạ khẽ cười, cô cũng không biết kiếp trước cô tích được phúc đức gì, nhưng kiếp này chắc là đắc tội với ông trời, vì vậy trời xanh mới phái Phó Ninh Tất tới làm phiền cuộc sống của cô.

Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt.

Kỷ Hạ cong môi cười, tiếp tục xem trận đấu.

Nửa tiếng trôi qua, điểm số không chênh lệch là bao, chỉ cần có sơ suất nhỏ thì đội kia sẽ vượt lên trước, lại càng làm khán giả chăm chú hơn.

“Đây là lần đầu tiên tớ đi xem bóng rổ đó, không ngờ cũng bánh cuốn phết.” Lưu Khả cảm thán.

Hứa Tinh Nguyệt thấy Phó Ninh Tất ghi điểm, kích động nói: “Khoa Quản lý lại tăng điểm rồi kìa.”

Kỷ Hạ cau mày, cô nhìn Phó Ninh Tất, im lặng cầu nguyện.

10 phút cuối cùng, khoa Hóa học dẫn trước 2 điểm, tuy không chênh lệch lắm, muốn ghi thêm điểm cũng không dễ dàng.

Khoa Hóa học bày chiến thuật, bọn họ biết Phó Ninh Tất là con át chủ bài của đội bạn, chỉ cần ngăn anh lại thì khoa Quản lý sẽ không ghi được điểm, bọn họ cũng sẽ giành chiến thắng.

2 thành viên khoa Hóa học, một người bên trái một người bên phải ngăn bước chân của Phó Ninh Tất.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, ai cũng đều căng thẳng, nhưng Phó Ninh Tất lại không vội vàng, thậm chí còn mỉm cười rất tự tin.

Anh xoay người cướp lấy bóng từ tay đối phương, anh không ném ngay vào rổ mà chuyền bóng cho người khác. Tuy bị người khác kèm nhưng vẫn có Dương Thái ở phía sau.

Thời gian chỉ còn 3 phút, mọi người tựa như nín thở tập trung xem.

Phó Ninh Tất làm động tác giả gài bẫy đối phương, anh quay người chuyền bóng ra ngoài, Dương Thái cầm được bóng rồi chuyền cho thành viên khác.

Đội bạn thấy thế, cảm thấy không ổn, muốn cản lại thì Phó Ninh Tất nhận lấy bóng từ đồng đội, anh nhảy lên ném bóng vào rổ, giành được 3 điểm.

Trước khi hết giờ, khoa Quản lý dẫn trước 1 điểm, trở thành quán quân.

“Ồ!”

Cả sân bóng rổ vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Phó Ninh Tất quay đầu lại, đắc ý nhìn Kỷ Hạ, anh chỉ vào môi mình, làm động tác hôn gió với cô.

Kỷ Hạ thấy anh cười tươi rói, cô cũng cười theo.

Người yêu cô giành chức vô địch rồi này.

***

Buổi tối đi liên hoan về, Phó Ninh Tất bị chuốc không ít rượu, nhưng anh vẫn còn nhớ lời hẹn với cô, anh chạy như điên về trường, gió thổi qua làm anh tỉnh rượu hơn.

Kỷ Hạ ngồi ở ghế dài khu vườn hoa, Kỷ Hạ thấy Phó Ninh Tất chạy tới, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, “Anh uống rượu à?”

Phó Ninh Tất luống cuống đáp: “Anh không muốn uống đâu, bị bọn họ ép phải uống thôi.”

Kỷ Hạ thở dài, cô kéo anh ngồi xuống, may mà cô chuẩn bị sẵn chai nước mật ong giải rượu, cô đưa cho Phó Ninh Tất, “Anh uống đi, cái này tốt cho dạ dày.”

Phó Ninh Tất vui sướng nhận lấy, anh uống một ngụm, vị ngọt chạm vào đầu lưỡi, nhưng anh lại cảm thấy mật ong còn không ngọt bằng Kỷ Hạ.

“Kỷ Hạ, em tốt với anh quá.” Phó Ninh Tất uống xong, thấy cả người thoải mái hơn hắn, “Mấy người đó cứ hay rót rượu cho anh, nhất là Dương Thái, nếu em gặp cậu ta, nhất định phải mắng cậu ta vài câu nhé.”

Cô thấy anh say rồi, bảo: “Anh có mệt không, hay là về ký túc xá ngủ đi.”

Phó Ninh Tất lại gần Kỷ Hạ, anh cầm tay cô, đáp: “Anh không muốn về đâu, anh muốn ở bên em cơ.”

“Chúc mừng anh giành được ngôi quán quân nha.” Kỷ Hạ nhỏ giọng nói.

Thấy anh mãi không nói gì, cô còn tưởng anh ngủ rồi, đột nhiên lại nghe anh bảo: “Thế quà mẹ anh đưa em đâu?”

“Anh vẫn còn nhớ à?” Kỷ Hạ nhìn anh.

Phó Ninh Tất gật đầu: “Anh chỉ hơi tò mò thôi”

“Anh cũng muốn hả?” Kỷ Hạ cười xấu xa, “Để em lấy ra, đến lúc đó anh nhất định phải dùng đó.”

“Là ăn đồ ăn à?” Phó Ninh Tất ôm bình nước mật ong, anh hỏi cô.

Kỷ Hạ thấy thỏi son từ trong túi, cô giơ ra trước mặt anh, “Đẹp không?”

Mặt Phó Ninh Tất đen thui, trả lời: “Coi như anh chưa từng nói gì nhá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play