Chiều chủ nhật, Kỷ Hạ tạm biệt bà nội rồi lên xe buýt trở về trường.

Vì phải học buổi tối nên cô đến sớm hơn. Ngoại trừ Dương Đồng Đồng, hai người còn lại của ký túc xá đều đến sớm hơn Kỷ Hạ một chút.

Bành Nhã Nhiên đang ở ban công phơi chăn, thấy Kỷ Hạ trở về,  cô nàng vội vàng giũ chăn bước vào nói: “Mẹ của tớ đến đây mang rất nhiều đồ ăn cho tớ, có phần của các cậu đấy.”

Cô nàng ra một phần đã chuẩn bị, đóng trong túi nilon, đặt lên chỗ của Kỷ Hạ.

Vương Họa ngồi một bên làm bài tập, nhìn vào túi lớn đồ ăn vặt, cố ý nói: “Oa! Nhã Nhiên bất công quá nha! Cho Kỷ Hạ nhiều như vậy!”

Bành Nhã Nhiên bĩu môi: “Nếu cậu có thể giúp tớ đứng trong top 10, mỗi ngày tớ sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu, cũng cho cậu nhiều đồ ăn vật như vậy.”

“Nói như vậy, tớ cũng nên tặng cho Kỷ Hạ một phần quà, bởi vì cậu ấy lại đứng đầu rồi.” Vương Họa gãi đầu, ngượng ngùng mà nói.

Kỷ Hạ nhìn một túi lớn đồ ăn vặt, trong lòng khẽ thở dài một cái, cô đem đồ ăn vặt đẩy cho Bành Nhã Nhiên, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

“Sao lại không cần, chúng tớ có thành tích tốt như vậy là nhờ có cậu, nếu là người khác thì đã chê phiền rồi, nào có ai giải thích từng câu từng chữ giống cậu chứ.” Bành Nhã Nhiên lại đẩy đồng đồ ăn vặt cho cô: “Cậu cũng đừng khách sáo, cậu không nhận thì tớ buồn lắm đấy.”

Vương Họa ở một bên nói thêm: “Kỷ Hạ cậu nhận đi, mọi người đều là bạn cùng phòng. Hơn nữa nếu cậu không nhận, tớ sẽ rất xấu hổ vì tớ đã nhận rồi.”

“Đúng đấy, tớ cũng chuẩn bị một phần cho Đồng Đồng rồi, mọi người đều có. Nếu cậu không nhận, tớ sẽ giận đó.” Bành Nhã Nhiên kiên quyết nói.

Kỷ Hạ không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Bành Nhã Nhiên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

“Là tớ nên cảm ơn cậu mới đúng.” Bành Nhã Nhiên thấy Kỷ Hạ nhận lấy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô nàng còn sợ Kỷ Hạ sẽ không nhận.

Vương Họa ăn một miếng khoai tây chiên,hình như nhớ tới cái gì, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, “Kỷ Hạ, Phó Ninh Tất đứng ở vị trí cuối cùng trong kỳ thi này phải không?

Kỷ Hạ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “ Ừ.”

“Mới nghe thì thật không thể tin được, nhưng thật không ngờ. Nhiều bạn học sinh của lớp chúng ta đều cảm thấy đáng tiếc.” Vương Họa dừng bút nói.

Kỷ Hạ vừa thu dọn lại đồ đạc vừa đáp: “Đáng tiếc cái gì?”

“Tớ nghe người ta nói nhà cậu ấy rất có tiền, hơn nữa lại rất đẹp trai, rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy, không ngờ tới thành tích kém như vậy. Nếu thành tích tốt một chút, không chừng càng được người khác yêu mến.” Vương Họa trả lời.

Bành Nhã Nhiên hừ nói: “Làm gì có ai hoàn hảo.”

“Hà Huệ Đình đó, vừa giàu, vừa đẹp, thành tích cũng tốt.” Vương Họa lập tức đáp.

Bành Nhã Nhiên cau mày tìm kiếm ở trong đầu, qua vài giây mới nghĩ ra: “Cậu nói là Hà Huệ Đình cùng lớp với Kỷ Hạ à?”

“Kỷ Hạ cùng lớp với cô ấy, chắc cũng biết.” Vương Họa nhìn về phía Kỷ Hạ nói.

Kỷ Hạ dừng tay một chút, giọng nói nhàn nhạt trả lời: “Biết, nhưng không thân.”

“Nghe nói cậu ấy không tự kiêu, tính tình cũng rất tốt.” Vương Họa dò xét những thông tin trong đầu mà mình nghe ngóng được.

Kỷ Hạ mấp máy môi, nhưng không có trả lời.

“Tớ đến căn tin lấy nước.” Kỷ Hạ nói xong thì cầm bình nước đi ra ngoài.

Hai người thấy Kỷ Hạ đi ra, cả hai đều nhìn nhau, cũng thấy được sự mờ mịt trong mắt đối phương.

Không bao lâu, Dương Đồng Đồng xách theo túi lớn túi nhỏ vào ký túc xá, cô nàng thở hồng hộc nhìn quanh ký túc xá: “Chỉ có hai người thôi sao? Kỷ Hạ đâu?”

Bành Nhã Nhiên đem chuyện vừa rồi kể cho Dương Đồng Đồng, vẻ mặt bất an hỏi: “Chúng ta có phải nói sai cái gì không?”

Thấy Dương Đồng Đồng đặt đồ xuống, im lặng một lúc, hai  người đột nhiên cảm thấy bất an: “Làm sao vậy?” Vương Họa nuốt nước bọt hỏi.

Dương Đồng Đồng trông có vẻ thoải mái, cô vẫy tay nói: “Thật ra, cũng không phải là chuyện gì lớn, học kỳ 1 lúc tranh cử ban cán sự lớp, Kỷ Hạ bị chủ nhiệm lớp trực tiếp chỉ định làm lớp phó học tập môn Toán, Hà Huệ Đình có chút không vui. Hơn nữa Kỷ Hạ của chúng ta đứng đầu lớp, Hà Huệ Đình đứng thứ năm, cậu ta vẫn luôn xem Kỷ Hạ như đối thủ.”

“Thì ra là thế này.” Vương Họa chợt nhận ra:“Có phải Hà Huệ Đình còn làm gì đó với Kỷ Hạ không? Tớ thấy Kỷ Hạ hình như không thích cô ấy.”

“Đừng nói Kỷ Hạ, ngay cả tớ cũng không thích.” Dương Đồng Đồng đảo mắt, “Có lần tớ và Kỷ Hạ gặp được, cô ấy cố ý châm chọc mỉa mai nói Kỷ Hạ gia cảnh không tốt, cậu nói chuyện này có thể chịu được sao?”

“Tớ còn tưởng cô ấy giống với lời đồn là một nữ sinh hoàn hảo chứ, hóa ra tất cả đều là giả.” Mặt Vương Họa cũng biến sắc.

“ Lời đồn không thể tin.” Dương Đồng Đồng lắc đầu: “Về sau các cậu đừng trước mặt Kỷ Hạ nhắc tới Hà Huệ Đình, cậu ấy không thích.”

“Về sau bảo đảm không nhắc tới nữa.” Vương Họa giơ ba ngón tay thề.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Kỷ Hạ và Dương Đồng Đồng cùng nhau đến lớp học buổi tối.

Tối nay là tiết tự học môn tiếng Anh, mà Hà Huệ Đình vừa vặn là lớp phó phụ trách môn này, sau sự việc kia, ánh mắt Dương Đồng Đồng nhìn Kỷ Hạ có chút bất an.

Kỷ Hạ nhìn ra tâm tư của cô nàng, khẽ cong môi nói: “Cậu yên tâm, tớ không có việc gì đâu.”

Có những lời này của Kỷ Hạ, Dương Đồng Đồng cũng an tâm hơn.

Trước giờ vào học, học sinh trong lớp không tụ tập lại với nhau, âm thanh khá ồn ào. Kỷ Hạ đi thẳng đến của mình ngồi xuống, sau đó chuyên tâm làm đề tham khảo.

Dương Đồng Đồng vô cùng ngưỡng mộ năng lực của Kỷ Hạ, đương nhiên là cô nàng không làm được, vì thế nên nói chuyện với bạn nữ ngồi sau.

Phó Ninh Tất tới sớm hơn Kỷ Hạ, ngồi vào chỗ của mình rồi nhìn xung quanh. Hồ Minh Thịnh đi tới, cố ý vỗ nhẹ vai cậu.

Phó Ninh Tất không bị dọa, chỉ liếc một cái: “ Cậu thấy nhàm chán không?”

“Cậu không nhàm chán ngồi ở đây ngẩn người làm gì?” Hồ Minh Thịnh buông cặp sách ngồi xuống.

Phó Ninh Tất lập tức biện minh: “Tôi đang nghĩ về cuộc đời.”

“Phụt……” Hồ Minh Thịnh nhịn không được cười, nhìn qua thấy sắc mặt không vui của Phó Ninh Tất, cậu ta không cười nữa, “Xin lỗi, không phải tôi cười cậu.”

Phó Ninh Tất hừ một tiếng, lấy ra một quyển vở bài tập, bắt đầu làm bộ làm tịch.

“Phó Ninh Tất, cậu có thừa cây bút nào không, bút của tớ hết mực rồi.” Hà Huệ Đình đứng ở trước bàn dịu dàng hỏi.

Phó Ninh Tất hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua Hà Huệ Đình, sau đó bĩu môi nói: “Không có, bình thường tôi chỉ mang một cây bút, cậu hỏi Hồ Minh Thịnh ấy.” Nói xong thì cúi đầu tiếp tục giả bộ.

Hồ Minh Thịnh lấy ra vài cây bút, cười tủm tỉm nhìn về phía Hà Huệ Đình: “Thích cái nào? Cậu tuỳ ý chọn.”

Sắc mặt Hà Huệ Đình hơi biến đổi, khóe miệng cứng đờ:  “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi quên có thể mua ở căn tin trường.”

Hà Huệ Đình đi rồi, Hồ Minh Thịnh tặc lưỡi một tiếng, cậu ta cất bút đi, “Túy ông chi bất tại tửu (*).”

(*) Túy ông chi bất tại tửu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.

“Cái gì? Cậu muốn uống rượu sao?” Phó Ninh Tất mờ mịt nhìn Hồ Minh Thịnh.

Hồ Minh Thịnh ghét bỏ nói: “Thảo nào cậu thi hạng nhất từ dưới đếm lên, ý tôi là Hà Huệ Đình không phải thật sự muốn tìm cậu mượn bút.”

“Không tìm tôi mượn bút thì chạy tới làm gì?” Phó Ninh Tất ngơ ngác nói.

“Tìm cậu đó, cậu ta tám phần là thích cậu, muốn nói chuyện với cậu, tạo quan hệ tốt thôi.” Hồ Minh Thịnh nhỏ giọng mà nói.

Phó Ninh Tất sờ mặt, rất khẳng định gật đầu: “Gương mặt này thật đúng là tai hoạ.”

Hồ Minh Thịnh thấy may mắn vì mình không uống nước, bằng không xác định đã phun ra hết: “Đại thiếu gia, cậu cũng đừng tự luyến như vậy.”

“Vừa rồi cậu nói cậu ta thích tôi.” Phó Ninh Tất nhíu mày nói.

Hồ Minh Thịnh bĩu môi: “Tôi chỉ đang phân tích, nói chung các nữ sinh đều sẽ dùng cớ này để tiếp cận người họ thích, như mượn đồ, hoặc là cố ý phớt lờ cậu.”

Phó Ninh Tất vuốt cằm nghe Hồ Minh Thịnh phân tích: “Nói rất có lý, làm sao mà cậu biết được?”

Hồ Minh Thịnh ngẩng cao đầu nói: “Tôi có nhiều……” Nhưng giây tiếp theo, dưới ánh mắt sắc bén của Phó Ninh Tất, cậu ta nhỏ giọng nói, “Kinh nghiệm……”

“Nói cách khác, chính là lý luận suông.” Phó Ninh Tất lập tức không để ý cậu ta nữa.

Hồ Minh Thịnh không hề có cảm giác thất vọng, cậu ta cứ như tự nói với chính minh: “Một ngày nào đó, tôi sẽ chứng minh lời tôi nói là đúng.”

Trong buổi chào cờ sáng thứ Hai, hiệu trưởng ở trên đài dõng dạc hùng hồn mà phát biểu, học sinh lại thất thần nghe câu được câu không. Thậm chí còn có những lời thì thầm ở hàng sau.

Mỗi tuần đều sẽ có một đại diện của những học sinh ưu tú phát biểu, Kỷ Hạ từng phát biểu một lần, sau đó bảo thầy giáo tìm người khác, cô không thích những chuyện này lắm.

Tình cờ lần này là Hà Huệ Đình, giọng nói dễ nghe, đối với học sinh mà nói, so hiệu trưởng thì cô ấy nói chuyện dễ nghe nhiều, huống chi là mỹ nữ, tự nhiên sẽ có thêm nam sinh nghiêm túc nghe.

Mãi đến nửa tiếng sau, buổi chào cờ mới ngừng lại, các chủ nhiệm đều phất tay, đám đông trên sân giản tán ngay lập tức.

Kỷ Hạ và Dương Đồng Đồng, người thì đi nhà vệ sinh, người thì đi đến căn tin.

WC người nhiều, xếp hàng dài, chờ đến Kỷ Hạ bước ra khỏi WC, trên sân chỉ còn lại vài người.

Cô thấy Dương Đồng Đồng đang đợi mình ở dưới tán cây cách đó không xa,vội vàng bước nhanh đi tới.

Phó Ninh Tất cũng đang ở chỗ cũ chờ Hồ Minh Thịnh, vốn dĩ cậu định về lớp, nhưng Hồ Minh Thịnh nói muốn mời khách, cậu vừa lúc chưa ăn sáng, cho nên quyết định ở đây chờ một lát.

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm ấp chiếu sáng toàn bộ sân trường.

Phó Ninh Tất định đi đến căn – tin. Cậu vô tình nhìn Kỷ Hạ đang cười với mình, đôi má lúm đồng tiền dưới ánh mặt trời trông thật rạng rỡ.

Cô đang đi về phía cậu, còn mỉm cười nữa, tựa như cơn gió nhẹ thoảng qua, khẽ thổi vào mặt Phó Ninh Tất.

Phó Ninh Tất chỉ cảm thấy trên mặt hơi ngứa, cảm giác đó khắc sâu vào trái tim, nhưng cậu lại không chạm vào được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play