Kỷ Hạ không đồng ý, cô cứ nghĩ chuyện này sẽ lắng xuống, ai ngờ sau khi Phó Ninh Tất biết số điện thoại của cô, hôm nào cậu cũng nhắn tin.
Điện thoại cô là kiểu đời cũ, chỉ dùng để nghe gọi và nhắn tin, bà nội bảo muốn mua cho cô một cái mới, nhưng Kỷ Hạ lại từ chối. Cô cảm thấy giờ mình vẫn đang đi học, có điện thoại để gọi về cho bà là được rồi, không cần dùng cái nào nhiều công dụng.
Có hôm cô về ký túc xá thấy có người gửi cho mình mười mấy tin nhắn, mà tất cả đều là Phó Ninh Tất, cô đọc qua nhưng không trả lời.
Phó Ninh Tất nhắn tin không biết mệt là gì, nhưng cô chưa từng nhắn lại, cậu cũng thấy mất mát.
“Kỷ Hạ, sao cậu không rep tin nhắn của tôi?” Phó Ninh Tất nhân lúc ra chơi hỏi cô.
Kỷ Hạ ngẩng đầu, thẳng thắn nói: “Cậu gửi quá nhiều mà chẳng có nội dung gì hết, trả lời lại cũng mất phí nên tôi không nhắn.”
Kỷ Hạ nghĩ cậu sẽ không nhắn nữa, ai ngờ lúc tan học về ký túc xá cô nhận được tin mình được nạp 500 tệ.
Cô lại thấy Phó Ninh Tất nhắn tin cho mình: Chỗ này chắc đủ rồi, nếu không đủ thì tôi lại nạp cho cậu nha ^_^
Kỷ Hạ: “……”
Cô bị cậu làm phiền, chất vấn: “Cuối cùng thì cậu muốn gì?”
“Dạy kèm cho tôi.” Phó Ninh Tất cười tủm tỉm nói.
Kỷ Hạ cau mày, lúc trước cô không nên đồng ý, bây giờ lại rước một đống phiền toái vào thân.
Cô không nhịn nổi nữa, thở dài: “Cậu muốn tôi giao bài tập cho cậu đúng không?”
“Ừ.” Phó Ninh Tất gật đầu, cô không giao bài khiến cậu khó chịu lắm.
Kỷ Hạ vươn tay ra: “Đưa vở bài tập của cậu ra đây.”
Phó Ninh Tất vui vẻ, cuống quýt đưa hết vở cho cô, “Này, cho cậu hết đó.”
Kỷ Hạ lườm cậu một cái, rút một quyển vở ra, hỏi: “Dạo này cậu làm gì?”
Phó Ninh Tất chớp mắt, trả lời: “Đi học.”
“Môn này học đến bài nào rồi mà sách vở trống trơn thế này? Có phải từ lúc thi giữa kì xong cậu không làm bài tập đúng không?” Kỷ Hạ chỉ vào vở.
Phó Ninh Tất chột dạ, cậu nhìn cô: “Tôi…tôi quên mất.” Dạo này cậu luôn nghĩ đến chuyện làm sao để cô phụ đạo cho mình.
“Kì thi lần sau lại muốn đội sổ hả?” Kỷ Hạ oán giận nhìn cậu.
Phó Ninh Tất vội vàng lắc đầu, “Không muốn.”
“Từ ngày mai hôm nào tôi cũng sẽ kiểm tra bài tập của cậu, nếu không làm xong thì đừng làm phiền tôi nữa.” Kỷ Hạ gấp vở lại.
Phó Ninh Tất vui sướng, cậu biết cô sẽ giúp mình mà, “Được nha, nhất định tôi sẽ hoàn thành.”
Kỷ Hạ nhìn mặt mày sung sướng của cậu, cô buồn bực nghĩ, chẳng lẽ người này có máu M, thích bị ăn mắng sao?
***
Phó Ninh Tất phải làm bài tập nên không hay nhắn tin cho cô nữa, thỉnh thoảng lại gửi 1-2 tin, toàn là mấy câu vô nghĩa, Kỷ Hạ không thèm quan tâm.
Sau đợt thi giữa kì, thầy giáo điều chỉnh vài vị trí ngồi, Kỷ Hạ vẫn ngồi cùng Phó Ninh Tất.
Tưởng Gia Hàng ngồi sau Kỷ Hạ, mấy lần thi không được như ý, cậu ta cũng không nản lòng, ra chơi hay hỏi bài Kỷ Hạ.
“Haizzz…” Đây là lần thứ 10 Phó Ninh Tất thở dài với Hồ Minh Thịnh.
Hai người ngồi ở cầu thang gần sân thể dục, thấy Phó Ninh Tất than ngắn thở dài, Hồ Minh Thịnh hỏi: “Sao hôm nay cậu đa sầu đa cảm thế?”
“Hai ngày nay Kỷ Hạ với Tưởng Gia Hàng nghiên cứu bài tập, ra chơi cũng không nói chuyện với tôi.” Phó Ninh Tất nhìn hướng xa xăm, nói.
Hồ Minh Thịnh buồn bực, bảo: “Nhưng tôi nhớ Kỷ Hạ cũng không hay nói chuyện với cậu mà.”
“Thế á?” Phó Ninh Tất bắt đầu hoài nghi, “Không đúng, bọn tôi nói mấy câu mà.”
Thấy dáng vẻ không vui của Phó Ninh Tất, Hồ Minh Thịnh nhét một gói bim bim vào tay cậu, “Ăn đi, nghĩ ít thôi.”
“Tôi nhớ trước đây tôi với cậu ngồi với nhau, thích nói chuyện lúc nào thì nói lúc nấy, không phải nhìn sắc mặt của ai, bây giờ thì…” Phó Ninh Tất thở dài, sao cuộc sống của cậu càng đi càng khác thường thế này.
Hồ Minh Thịnh thấy cậu không ăn nên tự bóc gói bim bim ra, “Nghe nói bây giờ cậu không phải là đối thủ của Kỷ Hạ, không dám cãi lại cậu ấy.”
Phó Ninh Tất lại thở dài, mãi sau mới phản ứng lại, lập tức phản bác, “Ai bảo? Là tôi nhường cậu ấy thôi.”
“Tôi thấy không giống như cậu nhường mà.” Hồ Minh Thịnh nhai đống đồ ăn vặt, vẻ mặt không tin nhìn cậu.
Phó Ninh Tất giơ tay lên cho Hồ Minh Thịnh xem, “Nhìn đi, tôi có cơ bắp đấy, chẳng qua không thích tính toán thôi, không phải là sợ cậu ấy.”
Hồ Minh Thịnh tấm tắc hai tiếng, im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Phó Ninh Tất lại không nhịn được, bắt đầu xả giận: “Cậu nói đi, tôi đẹp trai ngời ngời thế này, sao Kỷ Hạ với Tưởng Gia Hàng cứ thảo luận mãi thế? Sao cậu ấy không thảo luận với tôi?”
“Cậu á?” Hồ Minh Thịnh ghét bỏ nói: “Hai người họ, một người xếp thứ nhất một người xếp thứ 2, đương nhiên là thảo luận với nhau rồi? Cậu làm được à?”
Phó Ninh Tất sờ cằm, cậu thừa nhận Hồ Minh Thịnh nói đúng, vì lúc hai người kia nói chuyện, cậu ngồi cạnh chẳng hiểu gì hết.
“Không được, tôi không thể cứ ngồi im chờ chết được.” Phó Ninh Tất đứng phắt dậy, như là đưa ra một quyết định quan trọng, bỏ lại Hồ Minh Thịnh ngơ ngẩn ngồi đó.
Hồ Minh Thịnh khó hiểu nhìn bóng dáng Phó Ninh Tất, “Dạo này cậu ta bị làm sao ý nhỉ?”
***
Trước tiết tự học buổi tối, Phó Ninh Tất để hết vở bài tập lên bài chờ Kỷ Hạ kiểm tra, ai ngờ cô lại nói chuyện với Tưởng Gia Hàng.
“Kỷ Hạ……” Phó Ninh Tất nói một tiếng.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, nói: “Từ từ, tí nữa tôi sẽ xem.” Nói rồi cô lại thảo luận với Tưởng Gia Hàng.
Phó Ninh Tất khẽ hừ một tiếng, tuy không vui nhưng vẫn dỏng tai nghe cô nói.
Mấy phút sau, Kỷ Hạ quay đầu lại, Tưởng Gia Hàng đi ra ngoài. Bấy giờ Phó Ninh Tất mới đẩy vở về phía cô, làm cô chú ý tới.