Buổi chiều đi học, Phó Ninh Tất thấy mình như đang chill, cười không ngậm được miệng.
Vì muốn để cô nghĩ mình vô tội, lúc đến trường cậu cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, còn mua một chai nước ngọt, coi như là quà tạ lỗi với Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ đi học sớm, cô đang ngồi làm bài, thấy Phó Ninh Tất tới, cô đứng dậy nhường chỗ cho cậu.
Phó Ninh Tất cầm chai nước ngọt, tỏ vẻ lơ đãng đặt lên bàn cô rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Hạ nhìn chai nước, cô sững sờ, hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Quả cảm ơn.” Phó Ninh Tất ho khan một tiếng.
Kỷ Hạ cẩn thận quan sát, cô nhìn Phó Ninh Tất, phát hiện có chỗ không thích hợp: “Sao không không dám nhìn tôi?”
Phó Ninh Tất đảo mắt nhìn trái nhìn phải lại không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Hạ, lại còn mua nước uống cho cô, nhất định có chuyện gì đó.
Cậu thấy mình hơi thất bại nhưng không ngừng trấn an bản thân: “Sao tôi lại không dám nhìn cậu.”
“Thế sao tự dưng lại mua nước cho tôi?” Kỷ Hạ lại hỏi.
Phó Ninh Tất nghẹn giọng, “Đây là chút thành ý của tôi, cảm ơn cậu đã chỉ dạy tôi trong thời gian qua.”
Kỷ Hạ không tin lời cậu, ánh mắt sắc bén nhìn Phó Ninh Tất như tìm kiếm sơ hở.
Phó Ninh Tất mất tự nhiên, cậu cố gắng lờ cô đi, nhưng cố mãi cũng không chịu được, một phút sau thì bại trận.
“Được rồi, tôi nói tôi nói.” Phó Ninh Tất cũng chẳng còn cách nào, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, “Lúc về tôi nói chuyện đổi chỗ với mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại đưa ra điều kiện khác, bảo thi cuối kì tôi phải được hạng 15 mới được.”
Phó Ninh Tất gãi đầu, gương mặt thì ảo não nhưng trong lòng lại nở hoa.
Kỷ Hạ nghe thế, không khỏi cau mày: “Người lớn mà nói không giữ lời.”
“Đúng đấy.” Phó Ninh Tất lập tức phụ họa gật đầu, “Tôi cũng nói thế, nhưng mẹ tôi lại bảo sẽ cắt tiền tiêu vặt. Tôi không chịu, náo loạn một trận suýt thì rơi nước mắt nhưng mẹ tôi vẫn không đồng ý.”
“Vậy cậu thử khóc lóc làm loạn thêm lần nữa đi, có lẽ sẽ được đấy.” Kỷ Hạ thản nhiên nói.
“Tôi thì nghĩ được gì.” Hôm nay Kỷ Hạ đến văn phòng giáo viên, thấy thầy chủ nhiệm đang khoe thành tích của Phó Ninh Tất, cô đoán thầy cũng không cho đổi chỗ.
“Thật không?” Tim cậu giật thót, không chắc chắn nên hỏi lại.
Kỷ Hạ thở dài: “Tôi phải học tập, vẫn như cũ, cậu đừng làm phiền tôi.”
“Được được.” Phó Ninh Tất vui mừng, vội vàng gật đầu: “Tôi thề sẽ không quấy rầy cậu đâu.”
“Tốt nhất là thế.” Kỷ Hạ nhìn cậu rồi tập trung làm bài.
***
“Mẹ Phó Ninh Tất không giữ lời thật à?”
Buổi tối, ký túc xá của Kỷ Hạ nói đến chuyện này.
Cô vừa gấp quần áo vừa trả lời Dương Đồng Đồng, “Ừ, cho nên tạm thời không đổi chỗ.”
“Người lớn đều như nhau cả.” Bành Nhã Nhiên đồng cảm, nói: “Tết năm nào mẹ tớ cũng bảo sẽ mua quà cho nhưng đến lúc đấy lại chẳng có gì cả.”
“Đúng đúng, mẹ tớ cũng thế, bảo thi được hạng bao nhiêu cũng sẽ cho tớ 1000 tệ, kết quả chỉ cho 500 tệ.” Vương Họa nói.
Kỷ Hạ cười nhạt, đôi khi người lớn cũng có chỗ giống nhau, như mẹ cô, lúc ấy bà ta nói đến đầu thôn mua đồ ăn vặt cho cô, cuối cùng một đi không trở lại.
“Vậy cậu còn dạy kèm cho cậu ta nữa không?” Dương Đồng Đồng lo lắng, có hôm cô thấy Kỷ Hạ sửa bài Phó Ninh Tất làm sai, mệt mỏi đến nỗi ánh mắt có tơ máu.
Kỷ Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không dạy nữa.” Trước kia Phó Ninh Tất không nắm chắc kiến thức cơ bản, nghiêm túc học hành thì sẽ chẳng có vấn đề gì nữa.
“Vậy là tốt rồi.” Dương Đồng Đồng thở phào một hơi, “Tớ thực sự sợ cậu sẽ tự làm khổ mình, cậu giúp Phó Ninh Tất nhiều như thế, cậu ta phải cảm ơn cậu mới đúng.”
“Có mà, hôm nào cậu ta cũng mua bữa sáng cho mình, hôm nay còn mua một chai nước ngọt nữa.” Kỷ Hạ nghiêm túc trả lời.
Bành Nhã Nhiên cười khẩy, “Phó Ninh Tất là phú nhị đại, chút tiền đấy cũng chẳng tính là bao. Huống chi là cậu ta chủ động nhờ cậu.”
“Hạ Hạ, bài này khó quá, tớ không biết làm.”Vương Họa cười hì hì.
Kỷ Hạ cất quần áo rồi đi tới chỗ Vương Họa, cô khẽ cười, “Cậu không biết làm chỗ nào?
***
Sáng hôm sau, mới 5 giờ 20 phút Phó Ninh Tất đã dậy, cậu đang chuẩn bị mặc quần áo thì mới nhớ ra Kỷ Hạ không phụ đạo cho mình nữa.
Phó Ninh Tất thở dài, ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường.
Thời tiết tháng 5 không còn se lạnh như tháng 4, gió rất mát mẻ. Học sinh không mặc đồng phục dày mùa đông nữa, thay vào đó chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Phó Ninh Tất đạp xe tới trường, cậu mặc chiếc áo denim màu xanh nhạt, gió thổi qua làm mấy sợi tóc bay bay, ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu, trông lại càng đẹp trai hơn.
Thỉnh thoảng có nữ sinh lén nhìn cậu, kích động nói với mấy cô bạn của mình, có người còn thẹn thùng đỏ cả mặt.
Phó Ninh Tất khóa xe mình lại, tự tin mỉm cười, quả nhiên cậu rất được người khác yêu thích.
Hồ Minh Thịnh vỗ vai cậu, cười nói: “Chào học bá nha.”
“Học bá?” Phó Ninh Tất vừa đi vừa hỏi.
Hồ Minh Thịnh trêu cậu: “Cậu không biết hả, bây giờ nhiều bạn nữ gọi cậu là học bá lắm, tư chất thông minh sẵn có, chẳng qua vì cậu không thích học mà thôi.”
Phó Ninh Tất giật giật khóe miệng, “Tôi mà là học bá thì Kỷ Hạ là gì?”
Hồ Minh Thịnh nghiêm túc nói, “Học thần chứ còn gì.” Dù sao cô cũng là người dạy kèm cho cậu.
Giữa hai người có một khoảng cách rất lớn, Phó Ninh Tất khó chịu hất tay Hồ Minh Thịnh, cậu đi thẳng tới lớp.
Cậu đặt balo xuống bàn, đang định nói chuyện với Kỷ Hạ thì thấy ánh mắt hình viên đạn của cô đang nhìn mình.
Phó Ninh Tất sợ rụt cổ lại, lấy hộp kẹo vị trái cây ra, rồi lại xé một tờ giấy ghi chú, viết một câu rồi dán lên hộp kẹo, cuối cùng đẩy sang bàn Kỷ Hạ.
Mãi sau không thấy cô nói gì, cậu chọc tay vào cánh tay cô, bảo cô nhìn qua.
Kỷ Hạ thấy một hộp kẹo trái cây đủ màu sắc, lại cầm tờ giấy note, cong môi cười.
“Cậu cười lên trông xinh hơn lúc hung dữ nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT