Ngày hôm sau là chủ nhật, sáng sớm bốn giờ hơn Cao Lương đã tới chợ bán sỉ mua nguyên liệu nấu ăn. Lý Tuấn Nghị tự nhiên đồng hành cả hành trình, không có tuyến xe sáng sớm, anh trở thành tài xế, lái xe chở Cao Lương đi chợ nông sản, Cao Lương ôm eo Lý Tuấn Nghị, mặt dán trên lưng Lý Tuấn Nghị, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người anh, khó tránh khỏi có điểm thả lỏng và buồn ngủ.
Lý Tuấn Nghị cảm nhận thấy đầu nhỏ di chuyển tới lui trên lưng mình, cánh tay trên eo cũng lúc lỏng lúc chặt, biết Cao Lương đang ngủ gà ngủ gật, anh lo Cao Lương sẽ té ngã, duỗi tay nắm cánh tay trên eo: "Cao Lương, có phải em đang ngủ không?"
Cao Lương bừng tỉnh lại, xấu hổ mà cười: "Em tỉnh rồi."
"Em mua khoai làm mì nhiều một chút, không cần đi chợ mỗi ngày." Hắn đau lòng Cao Lương phải dậy từ 4-5 giờ sáng, so với trước kia ở quê cũng không tốt hơn bao nhiêu, điểm tốt duy nhất là buổi tối không cần làm tới muộn.
"Em biết, nhưng cũng không thể mua quá nhiều, kho hàng không đựng được." Ngày hôm qua không đủ mì để dùng, hôm nay Cao Lương tính toán mua nhiều hơn, mua cho mấy ngày, nhưng cũng không thể mua tùy ý, bởi vì không gian phía sau phòng bếp hữu hạn.
"Vậy mua mấy ngày đi, không cần đi mua mỗi ngày, như vậy quá vất vả." Lý Tuấn Nghị nói.
Cao Lương có chút khó xử mà nói: "Khoai có thể mua mấy ngày, nhưng thịt không được, phải mua mỗi ngày mới tươi."
Lý Tuấn Nghị thở dài một tiếng: "Aizz, sao thế nào em cũng vất vả như vậy."
Cao Lương bất đắc dĩ mà cười nói: "Chờ về sau buôn bán ổn định, em liền tìm người chuyên chọn mua nguyên liệu hộ. Tốt nhất là có thể thương nghị cùng mấy chủ cửa hàng, để bọn họ giao hàng tận nhà, bất quá em cảm thấy tương đối khó, trừ phi đặt mua đặc biệt nhiều người ta mới nguyện ý giao hàng tận nơi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Mấy món chân vịt, cổ vịt cũng có thể mua nhiều hơn một chút, kho nhiều bán không hết thì để tủ đông ướp lạnh."
Cao Lương nghĩ nghĩ: "Để về sau em thử xem." Cô yêu cầu đối với chất lượng đồ ăn rất cao, đương nhiên muốn đem chất lượng tốt nhất cho khách hàng, nhưng cô cũng biết phương pháp Lý Tuấn Nghị kỳ thật cũng được, bởi vì sau này những món kho muốn làm thành chuỗi cửa hàng đều thống nhất gia công rồi mới giao, hơn nữa cũng không có khả năng bán hết trong một ngày, tự nhiên cũng cần ướp lạnh giữ tươi, nếu sau này muốn làm chuỗi cửa hàng, quy mô hóa kinh doanh, cần phải xử lý như vậy.
Cao Lương chọn xong nguyên liệu nấu ăn, thuê một chiếc xe ba bánh trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn đến tiệm, cô đi theo xe tới tiệm trước, Lý Tuấn Nghị cưỡi xe phía sau. Lúc Cao Lương đến trong tiệm, Vương Thu Lan đã quét tước vệ sinh xong, đổi than nấu nước, các cô tính toán hơn 9 giờ thì mở cửa, nhưng đến trước chuẩn bị, kho thịt, nấu canh loãng cho mì chua ca, rang đậu phộng, làm mì khoai lang đều phải chuẩn bị trước, nếu không đến lúc đó sẽ không kịp, hôm nay là chủ nhật, người đi dạo phố càng nhiều hơn, chỉ biết sẽ bận hơn cả ngày hôm qua.
Lý Tuấn Nghị lái xe trở lại trong tiệm, Cao Lương đang ở trong phòng bếp bận rộn, Lý Tuấn Nghị đi nhìn một chút, chính mình tạm thời còn chưa có việc, liền ở một bên làm trợ thủ, lấy đồ vật linh tinh. Cao Lương nói: "Bên trong đều là khói dầu, anh ra bên ngoài ngồi đi. Sắp có bữa sáng rồi."
Lý Tuấn Nghị không sao cả mà nói: "Anh ở chỗ này nhìn em làm việc. Cao San cùng Cao Cường còn chưa tới?"
"Một lát nữa sẽ tới."
"Hôm nay khẳng định còn bận hơn hôm qua, đáng tiếc hôm nay Văn Võ không thể tới." Lý Tuấn Nghị cười nói.
"Không phải anh ấy hẹn khách hàng sao? Có việc bận thì nên đi thôi." Cao Lương thuận miệng nói, ngày hôm qua Chu Văn Võ đã báo cô, nói hôm nay có việc không thể tới hỗ trợ.
Lý Tuấn Nghị hắc hắc cười một tiếng: "Cũng coi như là đi gặp khách hàng đi, nhưng không phải vì chuyện công việc."
Cao Lương nghe Lý Tuấn Nghị cười có chút ái muội, liền hỏi: "Khách hàng là nữ?"
Lý Tuấn Nghị ha ha cười: "Đúng vậy, là một người mẫu."
Cao Lương nháy mắt hiểu được: "Rất xinh đẹp đi?"
"Xinh đẹp hay không anh không biết, nhưng vóc dáng rất cao, cao tầm tầm Văn Võ." Lý Tuấn Nghị ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, người ta đi giày cao gót liền cao hơn Văn Võ, nếu hôn Văn Võ phải nhón chân đi, hình ảnh đó khẳng định rất đẹp.
Cao Lương kinh ngạc mà há hốc miệng nhìn Lý Tuấn Nghị, vóc dáng Chu Văn Võ không tính là lùn, cũng gần 1m78, nữ người mẫkai cũng phải hơn 1m7, thời buổi này nữ người mẫu như vậy là rất cao rồi. "Trong xưởng không phải chỉ nhận gia công quần áo sao? Sao lại hợp tác cùng người mẫu vậy?"
"Bọn anh không cần. Lần trước Quảng Châu tổ chức một hội chợ thời trang, bọn anh cũng bị kêu đi góp đủ doanh số, Văn Võ đại biểu trong xưởng đi, sau đó liền ở đó quen cô người mẫu đó, sau khi trở về nhớ mãi không quên, thật vất vả mới hẹn được người." Lý Tuấn Nghị nói.
Cao Lương thấy anh kể chuyện, liền nhịn không được nói: "Hiện tại xưởng bọn anh đã gia công rất thành thục, nhất định cũng nắm chắc với các kiểu dáng quần áo đang lưu hành, có suy xét ới chuyện tự hiết kế trang phục rồi tự tiêu thụ không?" Nhận đơn gia công thì chỉ kiếm phí gia công, cũng chính là phí nhân công, nhưng nếu có thể tự mình thiết kế trang phục làm ra sản phẩm, vậy sẽ kiếm được nhiều hơn.
Lý Tuấn Nghị nói: "Cũng không phải không nghĩ tới, nhưng thảo luận với Văn Võ, hắn cảm thấy nguy hiểm khá lớn, muốn suy xét nhiều thứ hơn, từ thiết kế đến sản xuất rồi tiêu thụ thậm chí dịch vụ sau bán đều không thể ít người, phí tổn cao, hơn nữa nếu không nắm được hướng đi của thị trường, sẽ ế hàng, nguy hiểm liền lớn hơn nữa."
Cao Lương biết anh nói chính là sự thật, nhưng mà bất luận ngành sản xuất nào đều cần tính sáng tạo sản phẩm mới có dài lâu, cô nói: "Nhận hàng về gia công dĩ nhiên an toàn hơn, nhưng rốt cuộc bị quản chế, hơn nữa phí nhân công sẽ càng ngày càng tăng, lợi nhuận sẽ càng ngày càng mỏng."
Lý Tuấn Nghị trầm mặc một lát, gật gật đầu, nói: "Kỳ thật anh cũng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, để anh lại thương lượng thêm với hắn."
Lấy kinh nghiệm của bản thân, Cao Lương thấy bằng hữu thậm chí anh em ruột kết phường làm ăn cuối cùng đều sẽ đường ai nấy đi, Lý Tuấn Nghị cùng Chu Văn Võ tương lai cũng chưa chắc có thể luôn hợp tác như vậy, khả năng có một ngày, hai người sẽ bởi vì mục tiêu kinh doanhbất đồng mà sinh ra mâu thuẫn thậm chí tan vỡ, bất quá cô khẳng định sẽ không nói cái này với Lý Tuấn Nghị, cô chỉ dự cảm chuyện này cuối cùng sẽ đi theo hướng này, đến lúc đó mặc kệ thế nào, cô đềuủng hộ và giúp đỡ Lý Tuấn Nghị.
Thời điểm Cao Lương làm xong bữa sáng, Cao San và Cao Cường cũng tới, buổi sáng Cao Lương ninh cháo tôm bóc vỏ, Lý Tuấn Nghị ăn cháo hải sản, nói: "Em còn làm món phiền toái như vậy nữa, ăn chút mì chua cay là được rồi."
Cao Lương trừng anh một cái: "Là anh muốn ăn cay chứ gì. Dạ dày anh không tốt, đặc biệt buổi sáng cần ăn thanh đạm hơn."
Lý Tuấn Nghị lộ ra vẻ mặt bị ngươi nhìn thấu, trong miệng ngọt ngào, trong lòng thỏa mãn, Cao Lương đúng là một người vợ quan tâm, yêu thương chồng mà, vừa ăn sáng hắn vừa suy nghĩ.
Ăn xong cơm sáng, bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị nghênh đón khách hàng. Hôm nay thời tiết phi thường đẹp, cảnh xuân tươi đẹp, rất nhiều công nhân ngày thường ăn mặc xám xịt, giờ phút này đều thay bộ quần áo thời trang nhất để đi chơi xuân, hô bằng gọi hữu, tốp năm tốp ba ra cửa đi dạo phố, khi đi ngang qua Cao Vị đều sẽ bị mùi thơm nồng đậm chua cay vị hấp dẫn lại đây, nhịn không được muốn vào nếm thử.
Từ hơn 9 giờ bắt đầu, trong tiệm liền bắt đầu có khách, lưu lượng khách buổi sáng còn bình thường, từ mười hai giờ trưa trở đi, trong tiệm bắt đầu đông đúc lên, mỗi bàn đều ngồi đầy người, không ít người còn ở bên ngoài chờ bàn trống. Cao Lương bảo Cao Cường dọn mấy cái ghế dư trong tiệmcho khách ngoài cửa ngồi chờ, có khách thậm chí không cần bàn, trực tiếp cầm bát ăn ở bên ngoài. Cao Lương ý thức được một chuyện, kỳ thật có thể bày thêm 2 cái bàn ở cửa hàng ngoài cửa, ngày thường lúc đông khách có thể ăn ở bên ngoài.
Lý Tuấn Nghị cũng tâm hữu linh tê mà nói: "Chờ một lát ít khách, anh liền đi mua hai cái bàn đặt bên ngoài, lại có thể thêm hai cái bàn."
Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị hiểu ý cười: "Cùng suy nghĩ với em"
Nhưng mà cả một buổi chiều Lý Tuấn Ngh cũng chưa tìm được cơ hội đi ra ngoài, bởi vì khách vào nối liền không dứt, ngay cả 3, 4 giờ chiều trong tiệm cũng không vơi bớt khách. Cao Lương chuẩn bị phân lượng mì chua cay rất nhiều, một chén cũng đủ no, có thể làm bữa chính, cũng có thể làm thành đồ ăn vặt, cho nên tiễn đi người tới ăn cơm trưa, lại nghênh đón người đi ăn quà vặt, đưa xong người đi ăn quà vặt, lại đến giờ ăn cơm chiều, bận rộn không ngừng. Chính bọn họ cũng không có thời gian làm cơm chiều ăn, cuối cùng đành phải ăn tạm chén mì chua cay, cái này làm Lý Tuấn Nghị đã chết, rốt cuộc ăn được mì chua cay, ngày thường Cao Lương nấu cơm đều khá thanh đạm, bởi vì cô cảm thấy ăn thanh đạm dưỡng dạ dày, không cho Lý Tuấn Nghị ăn cay nhiều.
Ngày hôm nay bận rốn đến hơn 9 giờ tối, khách mới lục tục tan đi, một phòng người bận rôn cả ngày, không ai được nghỉ ngơi đều mệt tới muốn nằm liệt một chỗ, mỗi người đều chân đau, đôi mắt hãm sâu xuống, cả người mỏi mệt cực kỳ. Giờ này, cư nhiên còn có khách tới, Cao Lương nhanh chóng quyết định, nói với đối phương đã hết mì rồi, muốn ăn thì mời lần sau tới sớm một chút.
Mọi người đều khó hiểu mà nhìn Cao Lương, vì cái gì có khách lại không tiếp. Cao Lương cười nói: "Chờ một bàn khách kia ăn xong chúng ta liền trở về đi, hôm nay mọi người vất vả rồi, nên tan tầm trở về nghỉ ngơi." Ngày mai em trai, em gái còn phải đi học, cũng không thể quá mệt mỏi, ảnh hưởng học tập thì mất nhiều hơn được, nhìn dáng vẻ trong tiệm cần phải mời thêm người, nếu không người một nhà đều sẽ mệt đến suy sụp.
Lý Tuấn Nghị thích tính cách quyết đoán này của Cao Lương, cần dừng thì dừng.
Đóng cửa hàng lại, Cao Lương để 2 đứa em và Vương Thu Lan ngồi xe buýt trở về, chính mình ngồi xe đạp của Lý Tuấn Nghị. Cô ngồi ở sau xe Lý Tuấn Nghị, ôm eo anh, dán mặt lên lưng anh lẩm bẩm: "Kỳ thật em không định ngồi xe anh, định ngồi xe buýt về."
Lý Tuấn Nghị hỏi: "Anh đi xe quá chậm sao?" Nên đi mua chiếc motor.
Cao Lương ngáp một cái: "Không phải, em cảm thấy anh quá vất vả, không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh. Nhưng là lại sợ anh đi xe một mình nhàm chán đến ngủ gà ngủ gật, không cẩn thận ngã xuống mương cống, cho nên em đi cùng anh."
Lý Tuấn Nghị nâng khóe miệng: "Như vậy còn được."
Cao Lương nói: "Ngày mai em sẽ dán một thông báo tuyể người, lại thuê thêm hai người, một người rửa chén, một người phục vụ."
"Có thể, nên thuê người. Ngày mai dậy trễ chút đi, thứ hai ít người, mở cửa muộn hơn không sao." Lý Tuấn Nghị nói.
"Dạ."
Lý Tuấn Nghị lại nói: "Chiều mai anh bớt thời giờ giúp em đi mua hai cái bàn về, đặt ở bên ngoài, như vậy lại có thể tiếp thêm hai bàn khách."
Cao Lương nhắm mắt lại cười: "Vâng."
Về đến nhà lại kiểm kê sổ sách cả ngày, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn gấp đôi, có hơn 600 đồng. Ngay cả Lý Tuấn Nghị cũng vô cùng kinh ngạc: "Chúng ta hôm nay bán được sáu, bảy trăm phần mì chua cay? Nhiều người như vậy?"
Cao Lương nói: "Cũng không phải tất cả đều là mì chua cay, còn có tiền món kho mà. Bất quá không đến một đồng tiền như một phần mì chua cay, nhưng cũng rất nhiều, khó trách tay em nấu mì muốn gãy luôn."
Lý Tuấn Nghị vội massage tay cho cô, nói: "Nước canh em nấu xong hết trước, về sau việc trụng liền giao cho người khác đi, đừng chuyện gì đều tự mình làm, phải học được cách buông tay, Cao tổng à."
"Tuân lệnh, Lý tổng!" Cao Lương nghịch ngợm mà nháy mắt với Lý Tuấn Nghị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT