Buổi tối Cao Lương ngồi ở đầu giường lật xem nhật ký khi cô còn nhỏ, ngạc nhiên phát hiện còn rất có nội dung, tuy rằng câu viết có chút không lưu loát, chữ viết cũng thực trẻ con, những chuyện vụn vặt đem suy nghĩ của cô mang về thời thơ ấu xa xăm.
Lý Tuấn Nghị thò qua tới: "Không nghĩ tới ngươi khi còn nhỏ em rất để ý anh, nói đi, có phải em đã sớm yêu thầm anh đúng không?"
Cao Lương bị đánh gãy suy nghĩ, quay đầu lại trừng anh một cái: "Sao có thể, khi còn nhỏ em rất đơn thuần, khi đó căn bản cũng không hiểu thế nào là xấu đẹp, càng miễn nói tới chuyện yêu thầm."
Lý Tuấn Nghị nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô: "Thật sự? Vậy vì sao trong nhật ký lại nhắc tới anh nhiều thế?"
Cao Lương cầm sổ nhật ký ha ha cười: "Anh xem kiểu gì vậy? Trong nhật ký rõ ràng có nhắc tới rất nhiều người, Tuấn Vĩ, Phán Phán, San San, Cường Cường, còn có ba mẹ em."
Lý Tuấn Nghị nói: "Nhưng em không phát hiện mấy chuyện của anh trong đó tương đối ái muội?"
"Ái muội?" Cao Lương liếc xéo anh, "Này đại khái là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí đi. Nói thật, anh khi còn nhỏ ở trong lòng em có hình tượng phi thường oai hùng."
"Ha ha ha, anh đã nói mà, anh khẳng định bất đồng." Lý Tuấn Nghị đắc ý mà cười.
Cao Lương nói: "Đúng vậy, đặc biệt giỏi đánh nhau. Ba ngày hai trận đánh nhau, hôm nay không phải đánh vỡ cái đầu, ngày mai chính là bẻ trật khớp tay người khác, bà nội thường tố khổ với mẹ anh, nói anh là con gái thì tốt rồi, vậy bà không cần nhọc lòng như vậy."
Trên mặt Lý Tuấn Nghị lộ ra biểu tình khó có thể tin: "Không có khả năng, anh nhớ khi còn nhỏ không đầu gấu như vậy!"
Cao Lương ha ha cười: "Anh là mất trí nhớcó chọn lọc!"
Lý Tuấn Nghị nghiêm túc mà nói: "Vợ, có phải khi đó em rất sợ anh?"
Cao Lương nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có, em biết anh sẽ không đánh em, hơn nữa em còn cáo mượn oai hùm rất nhiều lần, nhờ anh giúp em đi giáo huấn mấy tên bắt nạt em."
"Ha ha ha ha, thật vậy chăng? Thì ra trước đây anh còn là ô dù cho em." Lý Tuấn Nghị đắc ý cười ha ha lên.
Cao Lương dựa vào hõm vai Lý Tuấn Nghị, nói nhỏ nỉ non: "Đột nhiên muốn trở lại khi còn nhỏ, làm quen với anh một lần nữa, nói không chừng lần này sẽ yêu thầm anh. Em cũng rất muốn gặp lại ba mẹ, Quả Quả đã lớn như vậy."
Lý Tuấn Nghị ôm chặt cô, nhẹ vỗ về, hôn lên trán cô: "Không có việc gì, ba mẹ không còn nữa, có anh và Quả Quả ở bên em."
Cao Lương không nói gì, trong lòng tuy rằng bi thương, nhưng cũng không còn quá khó chấp nhận, cha mẹ đã sớm rời đi, cô đã cố gắng thay đổi, ít nhất, bên người còn có người làm bạn, vậy phải quý trọng hạnh phúc hiện tại.
Lý Tuấn Nghị từ quê về được hai ngày, vào nửa đêm nhận được một cuộc điện thoại gấp, gọi đến di động của anh, mấy năm nay điện thoại di động đã phát triển rất nhiều, từ cục gạch đã biến nhỏ hơn nhiều, hơn nữa phí hòa mạng cũng không đắt quá đáng như trước kia, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều mua di động điện thoại, làm buôn bán tiện hơn. Hôm nay là cuộc gọi kinh hồn đêm khuya, một xe hàng của công ty đi về chi nhánh miền trung bị chặn cướp giữa đường, tài xế và nhân viên giao hàng đều bị trọng thương, trước mắt vừa mới đứa dến bệnh viện địa phương cấp cứu, còn có một người chưa thoát tình trnagj nguy kịch, Lý Tuấn Nghị nghe thấy tin tức này, như bị sét đánh, chuyện anh lo lắng nhất chung quy vẫn xảy ra.
Cao Lương bị đánh thức nghe thấy tiếng Lý Tuấn Nghị trò chuyện kinh ngạc, vội ngồi dậy mở đèn, Lý Tuấn Nghị cau mày, mồ hôi lạnh ròng ròng, Cao Lương vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Tuấn Nghị tìm giấy bút từ tủ đầu giường, ghi lại số điện thoại cùng địa chỉ, sau đó cúp đứt điện thoại, gọi cho Uông Ngạn Quân, dặn hắn nắm chặt thời gian đi địa phương nhìn xem tình huống, ứng ra tiền thuốc men, nếu cần chuyển viện thì nhanh chuyển viện. Cao Lương đã từ cuộc trò chuyện của Lý Tuấn Nghị nghe ra ngọn nguồn, tài xế gặp phải lộ phỉ, trước mắt đang ở bệnh viện cấp cứu.
Cao Lương thấy anh cúp đứt điện thoại: "Tài xế kia có bị nặng lắm không?"
Lý Tuấn Nghị vô lực để điện thoại rơi xuống, trong tay anh đều là mồ hôi: "Tài xế còn chưa thoát cơn nguy kịch. Con mẹ nó, lại là A huyện, vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, năm đó anh thiếu chút nữa chiết ở đó, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, người chỗ đó vẫn còn hung ác như vậy."
"Trước kia anh cũng bị cướp bóc?" Cao Lương kinh ngạc mà nói, chuyện này trước nay cô không biết. A huyện là địa phương Cao Lương sớm đã nghe ác danh, dân phong cực kỳ bưu hãn, bởi vì quốc lộ vừa lúc phải đi qua đây, cướp bóc cơ hồ thành thói quen, không phải một hai người tham dự, mà là rất nhiều người đều tham dự trong đó, đây cũng là địa phương đau đầu của tài xế đường dài.
Lý Tuấn Nghị nói: "Năm ấy anh vừa tới Quảng Châu, không phải làm ăn buôn bán sao, thường xuyên đưa hàng từ Quảng Châu vào nội địa, có một lần buổi tối đi qua chỗ đó, có người bê quan tài để giữa đường, mấy người đàn bà ngồi cạnh khóc tang. Anh cùng mấy chiếc xe đều bị chặn lại, xe không qua được, đành phải dừng lại. Đây rõ ràng là muốn cướp tiền, chúng ta cũng không dám đi xuống, liền hỏi muốn bao nhiêu tiền mới có thể cho đi, bình thường gặp phải loại chuyện chặn đường này đều là cho ít tiền liền tống cổ đi qua, kết quả lần đó gặp phải người tàn nhẫn, bọn họ không cần tiền, muốn chúng ta dỡ hết hàng hóa xuống, cơ hồ xuất động toàn bộ ngườI trong thôn. Anh vừa thấy tình hình không đúng, chạy nhanh kêu mấy tài xế phía sau đi xuống, tiến lên nâng quan tài, những người đó thấy bọn anh đi xuống, liền lại đây ngăn trở, cũng có người bò lên trên xe, chuẩn bị dỡ hàng. Anh bất chấp tất cả, xông lên dùng sức ném quan tài sang một bên, em đoán trong quan tài là cái gì? Tất cả đều là đá, căn là không phải người chết. Tài xế vừa thấy quan tài bị xốc lên, liền dẫm chân ga vọt qua, anh với phụ xe chạy lên xe, mọI người cùng nhau vọt qua."
Cao Lương nghe hãi hùng khiếp vía: "Vậy anh bị thương sao?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Sao có thể không bị thương, lúc xốc quan tài bị ăn vài gậy, bất quá anh cũng khÔng chịu thiệt, cũng cầm gậy đánh được vài người."
Cao Lương đau lòng: "Thương ở đâu? Sao không thấy sẹo."
"Nơi này. Đánh đến não chấn động, cũng may không xảy ra chuyện lớn." Lý Tuấn Nghị chỉ chỉ đầu.
Cao Lương ôm đầu Lý Tuấn Nghị cẩn thận kiểm tra một chút, ở phía sau đầu thấy một vết sẹo nhợt nhạt, vành mắt cô đều đỏ: "Sao anh không nói với em?"
"Nói cho em làm gì, dù sao cũng không có việc gì. Không nghĩ tới hiện tại chỗ đó vẫn loạn như vậy, thật muốn xử lý khối u ác tính đó!" Lý Tuấn Nghị nói tới đây cực kỳ tức giận.
Cao Lương nói: "Không cần lo lắng, em thấy rất nhanh thôi, hai ngày trước em xem tin tức, mới vừa mở một hội nghị, cả nước đang thi hành nghiêm đánh, hẳn là rất nhanh sẽ thực thi đến địa phương đó, những người đó cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu."
"Hy vọng như thế đi." Lý Tuấn Nghị thở dài, "Ngày mai anh phải đi qua xem, tài xế kia cũng là xui xẻo, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì."
Cao Lương gật gật đầu: "Vậy anh phải chú ý an toàn."
"Anh biết, sẽ không xúc động giống năm đó." Lý Tuấn Nghị bảo đảm nói.
Lý Tuấn Nghị đi A huyện, tài xế đã thoát hiểm, anh trừ bỏ trấn an người bệnh, cũng báo cảnh sát, việc này nếu đặt ở ngày thường, cảnh sát phỏng chừng cũng không hiệu suất như vậy, lần này lại ngoài dự đoán, hơn nữa vừa bắt là ra một đám, đàn ông của nửa thôn đều bị bắt, mấy năm nay bọn họ cướp bóc trộm cướp, tất cả chuyện giết người cướp củaddefu được phơi bày, có hơn một trăm vụ, chấn kinh cả xã hội.
Nghiêm đánh cũng lan tràn tới quê Cao Lương rồi, đám người Đặng Phi gà bay chó sủa, bắt bắt, trốn trốn, một đám im như ve sầu mùa đông, Hắc Tử còn ghê gớm hơn, hắn bởi vì buôn lậu ma túy mà bị bắt, ở trong quá trình chạy trốn bị bắn chết, oanh động toàn bộ huyện thành.
Dương Trung Hoa từ người nhà biết chuyện này, cắn răng nói: "Để đám Đặng Phi kia chạy thoát, hắn phải đi ăn cơm tù mấy năm, bằng không chờ tiếng gió qua khẳng định lại về gây chuyện, may mắn đã đến đến Quảng Châu, nhắm mắt làm ngơ." Khó trách hắn hận Đặng Phi đến ngứa răng, từ khi hắn rời khỏi, cửa hàng ở quê liền giao cho đồ đệ, hắn không ở đó, Đặng Phi liền càng không kiêng nể gì, mỗi ngày mang theo huynh đệ thường trú ở Vị Cao, ăn uống cũng không trả tiền, mỹ kỳ danh kêu làm bảo tiêu. Dương Trung Hoa phía trước còn cân nhắc chuyện gọi đồ đệ cũng tới Quảng Châu, nhưng lại lại luyến tiếc cơ nghiệp bên đó, lúc này nghiêm đánh, ít nhất có thể thái bình hai năm, trong thời gian ngắn Đặng Phi sẽ không dám ngoi đầu lên.
Lưu Bưu từ khi tới Quảng Đông, liền rất ít khi về quê, nghiêm đánh là trong phạm vi cả nước, hắn tự nhiên biết đến, nhưng tình huống ở quê như thế nào hắn lại không rõ ràng lắm. Hôm nay Lưu Bưu đang sửa một chiếc bảo mã (BMW), đột nhiên nghe thấy thợ gọi: "Ông chủ, có người tìm."
Lưu Bưu không để ý tới, thuận miệng đáp một câu: "Ai a?" Cửa hàng sửa xe của Lưu Bưu đã biến thành gara, thuê vài người thợ, ngày thường cũng không cần hắn động thủ. Hắn vốn có một niềm đam mê với ô tô, đặc biệt thích nghiên cứu xe mới, bảo mã (BMW) này ngày thường ít thấy, nên hắn muốn tự mình sửa.
Hắn đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy có người khàn khàn gọi: "Bưu tử!"
Lưu Bưu sửng sốt, thanh âm này xa lạ, nhưng là có chút quen thuộc, hắn nhô đầu ra, ngây ra một lúc: "Chú hai?" Chú hai trước mắt giống một ông lão hơn 50 tuổi, thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, phải biết rằng chú hai của anh luôn tự xưng phong lưu, luôn ăn cơm mềm của phụ nữ, tuyệt đối sẽ không nghèo túng như bây giừo.
Chú hai vội gật đầu: "Ai, là chú. Bưu tử, cháu mau giúp Binh tử đi." Nói hắn liền ngồi xổm xuống dưới.
Lưu Bưu chui ra khỏi gầm xe, lạnh nhạt mà nói: "Làm sao vậy?" Hắn đi đến bên vòi nước rửa tay, dối với chú hai nói chuyện không đầu không đuôi có chút khó hiểu, Binh tử là Lưu Binh con trai chú hai, năm đó ông nội hắn qua đời, chú hai không chịu ra một phân tiền mai táng, tất cả đều là một mình Lưu Bưu xử lý, may mắn lúc ấy có cửa hàng Cao Lương cho hắn.
Chú hai đuổi theo, vội vàng nói rõ với Lưu Bưu, nguyên lai mấy năm nay Lưu Binh ở quê đi theo Hắc Tử, còn tuổi nhỏ liền bắt đầu đương buôn lậu ma túy. Hiện giờ nghiêm đánh, bị bắt, chú hai muốn cứu con trai, nghe người ta nói phải cần tiền.
Lưu Bưu vừa nghe nhíu mày: "Chú nghe ai nói đưa tiền là có thể ra? Không có chuyện đó đâu! Phạm vào chuyện lớn như vậy, hắn ở trong tù đợi đi."
Chú hai nói: "Bưu tử, cháu không thể tuyệt tình như vậy, ba cháu đi tù, mẹ cháu bỏ rơi cháu, chú không nuôi cháu sao?"
"Chú dưỡng tôi? Tới chính chủ cũng là ông nội nuôi đó." Lưu Bưu cũng không phải người dễ bắt nạt, "Binh tử đi theo ai không đi, một hai phải đi cùng đám Hắc Tử, hiện tại biết Hắc Tử ra sao đi, hắn lúc trước còn dám giết tôi. Binh tử nên ăn chút đau khổ, bằng không không biết đi đường chính đạo, dù sao tôi cũngkhông giúp được." Nói xong từ trong túi móc ra 200 đồng đưa cho chú hai.
"Mày đây là tống cổ ăn mày hả? Đừng xem thường người!" Chú hai ném tiền xuống đất.
Lưu Bưu nói: "Chú không cần thì thôi. Tôi cũng không có nghĩa vụ nuôi chú." Nói xong khom lưng nhặt tiền lên, trong khoảnh khắc, tiền lại bị chú hai đoạt lấy, Lưu Bưu nhún vai, tiếp tục đi sửa xe.
Mới đi vào chốc lát, lại nghe thấy có người gõ ngón tay lên đỉnh đầu xe, Lưu Bưu hỏi: "Ai a? Chuyện gì?"
Chỉ nghe thấy một thanh âm yêu kiềui: "Xe của tôi sửa xong chưa?"
Lưu Bưu vừa nghe thanh âm này, vội nhô đầu ra, thấy một cô gái mặc quần áo da bó sát người khoanh tay đứng ở cạnh xe, cô gái khá xinh đẹp, ăn mặc phá cách, trên tai đeo hai hoa tai chói lọi, dáng người nóng bỏng, áo da rất ngắn, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, giày cao gót cũng bằng da, từ trên cao nhìn xuống hắn. Hắn tức khắc nhíu mày: "Đây là xe của cô?"
Cô gái cười đắc ý, xoay người sang chỗ khác, vểnh mông ngồi lên mui xe: "Đây là xe của tôi, tôi gọi người đưa tới. Thế nào, xe nhập khẩu rất khác đúng không?" Nói xong hơi hạ eo, Lưu Bưu không cẩn thận liền từ cổ áo thấy được phong cảnh bên trong, áo ngực màu đen nâng hai con thỏ lớn, cơ hồ lóe mù mắt hắn, hắn cuống quít dời mắt đi. Cô gái này là lần nọ hắn đi đưa xe cho khách thì gặp trên đường, đối phương vẫy xe hắn lại, nhờ sửa xe, Lưu Bưu đi qua hỗ trợ sửa xong, kết quả đói phương liền coi trọng hắn, còn đuổi tới gara này.
Lưu Bưu không dám chọc, cô gái này là phú nhị đại, trong nhà làm buôn bán, tiền nhiều có thể tạp chết người, cô gái này cả ngày chỉ biết ăn uống ngoạn nhạc, đua xe tìm kích thích, Lưu Bưu cảm thấy bọn họ hoàn toàn chính là người hai thế giới, cho nên lạnh nhạt. Cô gái cũng chấp nhất, đã ba tháng rồi, còn không chịu từ bỏ, nghĩ biện pháp muốn qua lại với Lưu Bưu.
Lưu Bưu nói: "Cô trở về đi, xe sửa xong sẽ bảo người tới lái về."
"Ai, tôi nói A Bưu anh sao cứ như vậy, cô nãi nãi đây muốn tiền có tiền, muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn dáng người có dáng người, nh theo tôi, có thể bớt phấn đấu ba mươi năm." Cô gái tên Trình Hảo.
Lưu Bưu quay đầu đi vào tiếp tục sửa xe: "Tôi thích tự mình phấn đấu. Hai ta không phải người cùng thế giới, cô trở về đi, đừng ởnơi này phí tâm tư, tôi không có thời gian chơi đùa với cô."
Trình Hảo không cao hứng: "Ai chơi đùa với anh, cô nãi nãi đây đang nghiêm túc, tôi vẫn luôn nghiêm túc theo đuổi anh!"
Lưu Bưu không mặn không nhạt mà nói: "Tôi cự tuyệt."
Trình Hảo cắn răng: "Chúng ta cứ thử xem, nhìn xem cuối cùng ai thắng, tôi cứ theo đuổi anh!"
Nhân viên trong tiệm nghe thấy tuyên ngôn của cô, sau đó nhìn nhau, mùa xuân của ông chủ tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT