Hình ảnh trước mắt quá mức ghê tởm làm người không khỏe, Thích Miên hơi nhắm mắt một chút.
Cánh "cửa" này quá lớn, cô ngửa đầu lên mới có thể miễn cường nhìn đến đỉnh dị chủng.
Người trên "cửa" cho dù được cứu ra cũng không có khả năng tồn tại, sương xám rậm rạp chui qua chui lại trên người họ, rồi hối hả nhập vào sông máu. Nơi này là nơi sinh của chúng nó.
Thích Miên sờ đến Dưa Dưa giấu trên tóc, bởi vì nhiệt độ thấp, nó vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.
Dưa Dưa theo bản năng muốn ôm lấy ngón tay Thích Miên, quơ quơ lại không nắm được gì, nó mơ mơ màng màng mở to mắt, lấy lòng cọ cọ bàn tay Thích Miên.
Thích Miên điểm điểm đầu nhỏ, nó nhếch đuôi lên, nơi đó có một chút lửa yếu ớt, Dưa Dưa há miệng phun vào cái đuôi mình, đuôi được điểm lửa, bốc cháy lên ngọn lửa màu lam.
—— Sau khi thiêu tóc Thích Miên vô số lần, rốt cuộc Dưa Dưa nắm giữ được kỹ năng đốt lửa.
Thích Miên đặt Dưa Dưa đặt trên thân đao, giơ đao lên.
Sông máu xôn xao, phát ra tiếng rít gào cảnh cáo, đám dị chủng đang sinh sôi mấp máy một chút, bởi vì quá khổng lồ chúng không thể quay đầu lại, người bị treo trên cửa đồng thời run rẩy lên, đám trùng bay loạn.
Thích Miên cắm đao vào bản kim loại, đuôi Dưa Dưa điểm vào trên trúc đao, đao dài bốc cháy lên.
Dị chủng kêu đau.
Thích Miên ấn đao xuống, lửa thiêu đốt tràn lên, cắt ngang bản kim loại, người bị dị chủng xuyên qua từng người từng người rớt xuống, bị ngọn lửa màu lam cắn nuốt, trong chớp mắt bị thiêu cháy đen.
Sông máu phẫn nộ, sương xám dâng lên bao phủ Thích Miên.
Một lát sau, giữa đám sương mù dày đặc phát ra ánh lửa, sương xám vỡ tung ra bốn phía, Thích Miên cầm đao trong tay, thần sắc lạnh lùng.
Cô đứng giữa đám lửa, đao nắm trong tay giơ lên trước người, Dưa Dưa ngẩng đầu, nằm trên đao, ánh lửa chiếu sáng bọn họ.
Sông máu co rúm, không dám lại gần. Nhưng nó vẫn cứ ở bên ngoài ngọn lửa bồi hồi, không thể tiến, cũng không chịu lui.
Thích Miên cúi đầu, dùng hỏa bậc lửa một khối lại một khối thi cốt. Tay nắm đao không nhịn được, run rẩy, chỗ bị thương ào ạt trào ra máu tươi, trước mặt Thích Miên bỗng một mảnh đen kịt.
Cô vẫn chống, cho đến khi người cuối cùng nhờ ngọn lửa mà kết thúc được thống khổ, cô mới dựa vào đao, quỳ gối, thở dốc.
Sông máu phát giác ra, nó mừng như điên, ở bên ngoài đám lửa kích động càng thêm kịch liệt.
Thích Miên lạnh nhạt mà nhìn nó chăm chú, chống đao, im lặng mà tự hỏi mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
Phía sau đám sương mù dày đặc chợt truyền đến một đạo ánh sáng sáng ngời. Giống như ánh mặt trời phá mây, sông máu và đám trùng bị tan rã, giữa không trung dâng lên một nguồn sáng như mặt trời, chiếu rọi cả tầng ngầm giống như ban ngày.
Thích Miên hơi giật mình.
Nhật nguyệt xuất hiện, sông máu lui tán.
Đoàn người đi ra từ đám sương mù dày đặc, người cầm đầu khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, mặt mày tà khí, mặc áo gió, vạt áo bị sông máu chạy trốn tạo thành gió thổi bay phần phật.
Khi đôi nhật nguyệt kia xuất hiện, Thích Miên đã đoán được người đến là ai.
Cô không lộ ra biểu tình gì mà nhìn Tần Chiếu, Tần Chiếu cũng đồng dạng trầm mặc mà nhìn Thích Miên.
Một lát sau, Tần Chiếu khoa trương mà cong cong môi, khoát tay: "Mau giúp mỹ nữ này, đừng làm cho cảnh tượng ô nhiễm này làm bẩn đôi mắt cô ấy."
Đội ngũ dị năng giả toàn đàn ông được huấn luyện kỹ càng cùng tiến lên, mắt rũ xuống, không ai nhìn thẳng vào Thích Miên. Họ phân tán chung quanh cô, trong tay giơ lên một quả cầu sáng như mặt trời, sau đó ấn mạnh xuống đất.
Tia chớp vỡ ra bốn hướng, sông máu hí chạy tán loạn, chỉ chốc lát sau tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một vị dị năng giả hệ chữa trị quỳ gối trước mặt Thích Miên, cúi đầu, bóp nát một quả cầu sáng vàng nhạt nhu hòa, muốn đắp lên miệng vết thương của Thích Miên.
Thích Miên dùng chuôi đao chống lại bàn tay vị dị năng giả, khách khí nói: "Không cần, để nó tự nhiên khép lại đi."
Dị năng giả hệ chữa trị cầm quả cầu trong tay, có chút sợ hãi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thích Miên, trong ánh mắt có chút cầu xin.
Giây tiếp theo, anh ta kêu thảm thiết lên, che lại đôi mắt, lăn lộn trên mặt đất kêu rên, chỗ đôi mắt bị bỏng thành hai lỗ thủng màu đen.
Thanh âm Tần Chiếu lạnh lẽo: "Ai cho phép ngươi nhìn thẳng vào nét mỹ mạo này?"
Dị năng giả hệ chữa trị quỳ trên mặt đất run rẩy: "Cầu xin đại nhân tha thứ!"
Anh ta liên tục dập đầu, chiếc giày da tinh xảo của Tần Chiếu đạp lên trên đầu anh ta, hung hăng đè xuống đất.
Dị năng giả lúc đầu còn có thể phát ra thanh âm khẩn cầu tha thứ, thật mau vì không thể hít thở thông thuận, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, tứ chi vô lực mà chống lên mặt đất, ngón tay moi đất đến chảy máu.
Tần Chiếu dẫm lên người đàn ông, tràn ngập chờ mong nhìn về phía Thích Miên, lại đối diện với một đôi mắt lãnh đạm không hề gợn sóng.
Thích Miên ấn ấn miệng vết thương, mắt lạnh nhìn hắn tra tấn tên cấp dưới, không hề có câu cầu tình nào.
Tần Chiếu hứng thú giảm đi hẳn, buông chân ra, bố thí mà đá một đá. Dị năng giả hệ chữa trị lăn ngã xuống đất, bò sang một bên tự chữa thương.
Thích Miên dời mắt đi, cúi đầu xé mở tay áo, cột chung quanh vết thương. Miệng vết thương rõ ràng khép lại nhanh hơn, mu bàn tay chạm đến máu tươi, cô phát hiện nhiệt độ cơ thể mình đã giảm xuống.
Tần Chiếu ở một bên nhìn: "Tôi cứu cô, cô không nên tỏ vẻ gì sao?"
"Tỏ vẻ gì?" Mấy chữ xoay qua lại trong miệng Thích Miên, cô nghiêng đầu, "Nhìn xem trạng thái các người..."
Tầm mắt quét một vòng: "Nơi này trừ bỏ anh còn tinh xảo, tất cả những người kia đều mỏi mệt bất kham, tuy rằng coi như không quá chật vật, nhưng các người ở trong hầm ngầm này cũng đã thật lâu đi!"
Cô nghiền ngẫm nói: "Có thể làm người như anh lưu lại đây, rõ ràng là lạc đường. Người lạc đường lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này...... Là vừa rồi tôi chiến đấu, cho các người chỉ dẫn?"
"Nếu thật muốn tính tỏ vẻ, phải chăng hẳn là nên trái lại?"
Tần Chiếu nhìn chăm chú Thích Miên, hai tròng mắt sáng ngời tỏa sáng. Hắn vỗ tay: "Tôi tỏ vẻ, nhưng cô cự tuyệt."
Hắn nhìn về phía dị năng giả cấp dưới đang thê thảm tự chữa lành ở bên kia, ánh mắt Thích Miên vọng theo qua, trong chớp mắt lại thu hồi: "Nếu anh không cảm thấy là tôi cứu anh, làm sao lại tỏ vẻ cảm tạ? Loại tỏ vẻ này thật dụng tâm kín đáo."
Tần Chiếu bật cười: "Cảnh giác như vậy, khó trách lẻ loi một mình xuất hiện ở chỗ này, ai có thể đi vào thế giới của cô?"
Thích Miên cũng cười nhìn hắn, chỉ là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt.
Không phải không ai có thể đi vào thế giới của cô, mà là thế giới của cô tuyệt đối không thể làm hắn xuất hiện.
Đời trước, Thích Miên và Tần Chiếu tiếp xúc không ít.
Tần Chiếu nguyên danh không phải tên này, hắn nguyên là Hoa kiều, khi mạt thế bùng nổ vừa lúc đang bàn chuyện làm ăn ở Hoa quốc, sau đó thức tỉnh dị năng hi hữu, tự sửa tên mình lại là "Chiếu" —— khi dị năng hắn bùng nổ, trong một khu vực chung quanh hắn sẽ đồng thời xuất hiện mặt trời và mặt trăng, trong khu vực này, sức mạnh của anh ta là không thể nghi ngờ, vô luận đối dị chủng hay là đối người.
Từ một góc độ nào đó, dị năng của hắn và của Thích Miên cùng một loại, đều là công kích trong phạm vi một không gian, trong phạm vi không gian này, sức mạnh của họ là vô địch.
Nhưng nói về thế lực, tuy rằng đời trước hắn trên danh nghĩa không phải là người cầm quyền căn cứ đế đô, nhưng trong tối hắn lại là người khống chế, nhân chuyện Kim Mộng mà kết thù với căn cứ Phương Nam, sau đó toàn bằng hỉ nộ mà từng bước đem tình thế đẩy tới nỗi suýt nữa vô pháp vãn hồi.
Thậm chí nếu không phải lúc cuối cùng khi Kim Mộng giả chết rời đi, cuộc chiến kia hẳn đã khai hỏa.
Nói đến thật châm chọc, tới hoàn cảnh này, địch nhân chân chính không phải tới từ bên ngoài mà lại đến từ đồng bào nhân loại.
Tần Chiếu lại nhìn chằm chằm Thích Miên trong chốc lát, nụ cười nhạt đi, đôi mắt lại càng sáng. Hắn lui về phía sau một bước, thân sĩ vươn tay: "Tôi vì tâm tư cá nhân mà xin lỗi cô, nhưng hy vọng cô có thể lý giải, tất cả đều bởi vì cô thật xinh đẹp làm tôi muốn lưu cô lại, cho nên mới hành động mà không được cô đồng ý."
Thích Miên trong lòng ha hả cười, bây giờ còn chụp cái mũ này lên đầu cô?
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, lòng bàn tay lại hiện lên một quả cầu sáng, ánh sáng càng thuần túy hơn cái ban nãy người dị năng giả bóp nát, càng có vẻ ẩn chứa năng lượng càng đậm đặc.
"Cái này đã loại bỏ hiệu quả con rối, cô có thể yên tâm chữa thương." Hắn nói như không sao cả, giống như chuyện mình nói là một việc vô cùng bình thường.
Thích Miên trong lòng cả kinh, lại nhìn về phía dị năng giả đã tự chữa lành hai mắt mình, đang đứng sụp mi thuận mắt, thu tay, động tác quy phạm, nhưng nhìn kỹ lại có thể mơ hồ thấy được chỗ khớp xương của anh ta, vì động tác hoàn mỹ này mà hơi hơi vặn vẹo ra một góc độ mất tự nhiên.
Lại đảo qua mấy người khác, động tác lại giống nhau như đúc, rõ ràng cao thấp mập ốm không giống nhau, khi làm động tác lại lộ ra loại chỉnh tề vô cùng tinh xảo.
Cô bỗng nhiên nhớ tới đời trước, lúc cô mới gặp Kim Mộng, khuôn mặt Kim Mộng đã bị hủy, vài chỗ khớp xương trên người đều lộ ra máu tươi!
Tần Chiếu thấy cô nhìn cấp dưới của hắn, cười đến càng thêm ngây thơ: "Bọn họ đều là tự nguyện trở thành con rối của tôi, không chỉ bọn họ, người muốn chia sẻ nguồn sáng của tôi đều cần thiết xuất phát từ tự nguyện. Cái này cô có thể thấy được, tôi bị cô hấp dẫn đến cỡ nào sao? Vì lưu lại cô, tôi lần đầu tiên đánh vỡ nguyên tắc của mình."
Thích Miên lại nhịn lại nhẫn mới không rút đao ra đánh lộn với hắn.
Tần Chiếu lại lần nữa giơ quả cầu sáng trong tay lên, hưng phấn đến gần thêm một phần: "Tôi cho phép cô, dưới tình huống không bị tôi khống chế mà chia sẻ nguồn sáng của tôi, đây là thái độ tôi tỏ vẻ, cũng là vinh hạnh của cô."
Thích Miên lui ra phía sau một bước, trực tiếp cự tuyệt.
Trong mắt Tần Chiếu xẹt qua một tia đen tối, mày cong lên, ra vẻ tiếc hận: "Còn không có người có thể lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt tôi. Cô vẫn không yên tâm sao? Nhìn cả người cô đầy vết thương làm tôi cảm thấy thật đau lòng."
Thích Miên lãnh đạm bảo trì khoảng cách: "Thật cũng không cần. Có tâm tư này, còn không bằng ngẫm lại làm sao để rời đi nơi này, không lại lạc đường."
"Ai nói tôi phải rời khỏi nơi này?" Tần Chiếu nhướng mày.
Hắn thấy Thích Miên thật sự không có ý tiếp nhận quang cầu, ánh mắt càng thêm nóng cháy.
Hắn quay đầu lại, vẫy vẫy quả cầu trong tay, cấp dưới phía sau đều đồng thời lộ ra ánh mắt khát cầu.
"Cô xem, bọn họ đều khát cầu đến như thế nào." Hắn thở dài, bóp nát quả cầu trong tay, "Nhưng phần lực lượng này là cho cô, bọn họ không xứng."
Ánh sáng vỡ vụn từ trong tay hắn chảy ra, rơi xuống như cát sỏi, chưa kịp tiếp đất đã vô tung tích. Thích Miên tận mắt nhìn thấy những người cấp dưới kia, nguồn sáng khát vọng trong mắt dần dần tắt, lộ ra dáng vẻ già nua.
Tần Chiếu nhìn về phía Thích Miên, hứng thú bừng bừng: "Chúng ta muốn đi tới chỗ càng sâu, giết chết dị chủng khởi nguyên ra mạt thế này. Cô hẳn là nên đi với tôi, chứng kiến vinh quang của tôi."
......
Sông máu thối lui, mặt đất lộ ra tảng lớn bùn đất bị máu thịt nhiễm đen, giữa đó còn vô số mảnh nhỏ thi cốt.
Thích Miên thiêu chết dị chủng sinh sôi nảy nở kia, cấp dưới Tần Chiếu quét sạch thi cốt, lộ ra sườn dốc ở mặt bên kia bản kim loại.
Sườn núi này không tính quá dốc, nhưng có thể nhìn ra tới rất sâu.
Thích Miên dùng đao chọc một tảng tường thật to, để rơi xuống, cục đá lăn ục ục thật lâu, mãi cho đến khi không còn tiếng vang của nó vẫn không nghe được tiếng va chạm, giống như đã bị bóng tối cắn nuốt đi.
Vị dị năng giả hệ chữa trị kia được phái đến bên cạnh Thích Miên để giải thích, anh ta vẫn như cũ cúi mặt xuống không dám nhìn cô: "Mẹ của đại nhân là dị năng tiên đoán, bà "thấy" bên dưới đất thành nam cất giấu khởi nguyên của trận mạt thế này, cũng là nó trong tương lai sinh ra một dị chủng vương cực kỳ cường đại."
Thích Miên nhíu mày: "Dị chủng vương dạng gì?"