Thích Miên đẩy cửa chung cư ra, bên trong không một bóng người.

Đồ ăn trên bàn phong phú lại tinh xảo, được đậy bằng cái lồng bàn. Cháo trong nồi cũng còn hơi ấm, hiển nhiên lúc họ rời đi không vội vàng.

Cô lập tức đi trở ra ngoài, thiếu niên đưa cô về mồ hôi đầy đầu: "Chị, không có việc gì, vừa rồi tôi đi hỏi, người ta nói họ trở về căn cứ Thành nam đi đón người nhà, tên là La Minh."

Thích Miên im lặng, quay đầu nhìn mọi thứ im lặng bình tĩnh trong phòng, càng thêm kiên định đi ra ngoài.

"Chu ca sẽ không để tôi chờ."

"Bọn họ đã xảy ra chuyện, tôi muốn xe đi căn cứ Thành nam."

Mỗi ngày xe ra khỏi căn cứ đều phải đăng ký, đến chỗ ghi hồ sơ, mới biết được Giang Hành Chu và Nút ngồi trên chiếc xe cuối cùng.

Vốn là đi căn cứ Thành nam trao đổi chút vật tư, một giờ trước nên trở lại, người ở chỗ lập hồ sơ biết được cũng hoảng lên.

"Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Lúc này mà xảy ra chuyện gì là bình thường mà......"

"Anh không hiểu, đường đi căn cứ Thành nam là do đội trưởng Lâm từ mình sáng lập, bên đường đều có người gác, vô cùng an toàn. Có thể do thời gian đổi vật tư kéo dài hay không?"

"Không có khả năng, bọn họ mỗi ngày đều đi, rất quen thuộc với bên kia."

Thích Miên nghe xong vài câu đã biết đại khái tình huống thế nào: "Cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi ra ngoài."

Người chỗ lập hồ sơ kinh ngạc: "Trời tối làm sao đi ra ngoài được? Dị chủng có thể sống tới bây giờ đều đã tiến hóa, đây đúng là thời điểm bọn chúng hoạt động mạnh."

Thích Miên: "Chuyện này anh không cần phải xen vào, cho tôi một chiếc xe, còn có, bản đồ tuyến đường họ đi."

Người chỗ lập hồ sơ vẫn cự tuyệt: "Vậy cũng không được, hiện tại xe và xăng dầu đều là vật tư chiến lược, không thể tùy tiện đưa ra. Cô chạy đi rồi không trở lại thì làm sao?"

Thích Miên nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài xem có xe tư nhân đi ra khỏi thành giết thây ma hay không, Lâm Ân bước vào, biểu tình khẩn trương: " "Đã xảy ra chuyện, còn có xe hay không...... Thích Miên?"

"Mang tôi ra khỏi thành, sau đó thả tôi xuống chỗ nào cũng được." Thích Miên lập tức nói.

Lâm Ân lắc lắc đầu: "Không, mục đích của tôi và cô giống nhau. Bọn họ toàn bộ mất tích."

Hai chiếc xe quân sự loại nhỏ chạy nhanh ra khỏi căn cứ trung ương.

Thích Miên và Lâm Ân ngồi ở xe sau, sắc mặt Lâm Ân ngưng trọng: "Đường đi Thành nam là do tôi sáng lập, bởi vì là đường trao đổi vật tư quan trọng, cho nên định kỳ đều cho người ra ngoài đó dọn dẹp."

"Người của tôi ở Thành nam tìm được gia đình họ La nên mới nói cho Hành Chu và Nút, để họ tùy ý đi theo xe vật tư hướng tới Thành nam đón người."

Lâm Ân trầm mặc một lát, "Thích Miên, xin lỗi. Tôi cho rằng con đường này thật an toàn."

"Chuyện này không quan hệ với anh." Thích Miên lắc đầu, "Hơn nữa Chu ca và Nút rất mạnh, thứ có thể vây khốn họ không phải người thường có thể tưởng tượng được."

"Tôi biết." Ánh mắt Lâm Ân có chút bi thương, "Tôi chỉ là... Không muốn có người lại xảy ra chuyện."

Đèn xe ảm đạm, bóng đêm dày đặc, đôi mắt anh lại rất sáng, mái tóc bạc trên đầu càng làm anh có vẻ thật bi thương.

"Đôi khi hận không thể lấy thân mình thay thế." Anh nhìn Thích Miên, "Nếu hy sinh một người có thể cứu vớt thế giới, cô sẽ làm sao?"

Thích Miên không biết đã có chuyện gì phát sinh với anh, đang muốn mở miệng an ủi, đột nhiên nhìn về phía trước: "Xe phía trước xe đâu?"

Tài xế đạp thắng thật gấp, ngoài xe yên lặng thật đáng sợ.

Bên ngoài không biết từ khi nào đã nổi lên sương mù xám xịt dày dặt, đèn xe chiếu vào trong đêm tối, chỉ được vài mét là bị bóng đen nuốt hết.

Xe đi phía trước đã không còn thấy bóng dáng.

Ngón trỏ ngón giữa Lâm Ân khép lại để giữa mày, tinh thần lực bàng bạc vặn vẹo xuyên thấu kính xe chạy dài ra phía trước.

Thích Miên không tiếng động vươn tay ra, thử thử lau một chút trên kính xe, chỗ cô lau ngưng kết lại thành một vòng sương mù lạnh lẽo.

Sương mù bị lau đi, tầm nhìn rõ hơn, chợt sương mù xám mở ra một mồm máu thật to, đột nhiên bang vào trên kính!

Mặt Lâm Ân nứt ra vài đường máu, anh phun ra một búng máu: "Lui!"

Tài xế toát mồ hôi, xoay tay lái điên cuồng chuyển hướng, sương mù xám rít gào đi theo sát bên, xe va đập vào hai bên rừng cây, thùng xe chấn động mạnh.

Thích Miên hô to: "Người phía trước đâu!"

Lâm Ân lau máu ở khóe miệng: "Không có!"

"Cái gì?" Thích Miên không nghe rõ.

Lâm Ân: "Không có, thứ này đã ăn hết thảy!"

Thích Miên còn chưa phản ứng lại, xe đang điên cuồng lùi lại đột nhiên đụng phải một khối đá, chiếc xe bay tung lên, Thích Miên lập tức đè lại, trọng lực tản ra, xe lại lui tiếp về phía sau.

Thích Miên quát chói tai: "Mau đi ra!"

Biến cố phát sinh đến quá nhanh, thùng xe biến hình nghiêm trọng, có mấy người bị đè ép, Thích Miên dùng trúc đao mở thùng xe ra, bọn họ nâng nhau ra ngoài trốn.

Tốc độ sương mù xám vượt xa bọn họ, chỉ chốc lát nó đã tiến tới phía sau.

Dị năng giả bị thương nặng nhất không còn sức, ngồi trên mặt đất, sương mù cọ qua vai anh ta, trong nháy mắt thân thể người này bị lòi máu thịt, đúng theo hình dạng sương mù.

Dị năng giả kêu thảm thiết, Thích Miên và Lâm Ân xoay người, Lâm Ân tay trái ấn, tay phải để ở trên trán, mở ra dị năng tinh thần.

Sương mù va chạm tới vành phòng hộ tinh thần, nó tách ra hai bên sườn tiếp tục tiến tới, tạo thành một bán cầu thật lớn, sương mù và vành phòng hộ chạm nhau phát ra tiếng gió rít bén nhọn.

Sương mù điên cuồng như tằm ăn lên dị năng tinh thần của Lâm Ân, vành phòng hộ bằng mắt thường có thể thấy được từ từ lõm vào trong, giống như có ngàn vạn ngón tay ấn xuống.

Lâm Ân phun ra một mồm máu: "Tôi chịu đựng không nổi!"

Thích Miên hít sâu một hơi, đứng ở sau vành phòng hộ, rót dị năng vào trường đao, tiếng huýt gió bén nhọn cùng tiếng đao khí tranh nhau vang trong đêm tối.

Dị năng bàng bạc phủ lên trúc đao, Thích Miên giơ lên thật cao đánh mạnh xuống, đao như cuộn sóng, một luồng đao khí thật lớn từ sau vành phòng hộ lao ra phía trước.

Sương mù xám chợt không còn, nó phát ra tiếng rít bén nhọn gấp trăm lần lúc trước, toàn bộ đều bị đánh nát, hóa thành vô số sương mù xám nhỏ, hoảng sợ chạy trốn ra bốn phía.

Sương mù xám che trời lấp đất dần dần tan đi.

Lâm Ân ngã ngồi trên mặt đất thở dốc, nhìn về phía trúc đao, lại nhìn về phía Thích Miên nắm đao: "May mắn có cô."

"Đó là cái gì?" Dị năng giả bị thương hoảng sợ hỏi.

Thích Miên cầm đao chậm rãi đi về phía trước, ánh đao ánh lên mặt đất, mấy dúm bột phấn hoảng sợ giãy giụa, muốn tụ lại thành một đám sương mù chạy trốn, bị Thích Miên một chân dẫm nát, trở thành một đám khói bụi.

Cô nhấc chân lên, nhẹ nhàng sờ sờ đám bột phấn, sau một hồi mới nói: "Là trùng."

"Trùng?" Dị năng giả khó hiểu.

Thích Miên để bột phấn lên trên trúc đao, đưa đến trước mặt mấy người, trên mặt đao bóng loáng có chút ánh sáng nhạt nhòa, chiếu sáng đám bụi kia.

Nhuyễn trùng lớn nhỏ, bên ngoài là giáp xác hoàn chỉnh, cái miệng to chiếm hai phần ba cơ thể, mở ra là hàm răng cực kỳ tinh mịn, nếu không phải họ đều là dị năng giả sẽ không thấy rõ được.

Sương mù xám trên thực tế là do vô số con trùng này tạo thành.

Người bị thương nặng nhất nhăn nhúm mặt lại, nghĩ đến bả vai mình bị đám quái vật như vậy gặp qua, bất giác cảm thấy buồn nôn: "Quá ghê tởm."

"Mạt thế, mấy thứ này càng ngày càng tùy tiện." Thích Miên run nhẹ trúc đao, giũ đám bụi xuống.

Cô cầm đao, nâng bước hướng tới chỗ sương mù xám.

"Cô đi đâu?" Lâm Ân vội la lên.

Thích Miên: "Thứ này rất nguy hiểm. Tuy rằng tôi đánh tan nó đi nhưng rõ ràng không tạo thành bao nhiêu thương tổn, không bao lâu chúng nó lại có thể hội tụ lại lần nữa."

Sương mù xám bốn phía còn ngo ngoe rục rịch, không chỉ vì một đao kia làm kinh sợ, mà còn do hội tụ chưa đủ lực lượng, còn cách cô một mét, bay múa.

Thích Miên tiếp tục nói: "Chỉ cần đụng đến máu thịt là có thể gặm sạch ngay lập tức, tôi chưa bao giờ gặp qua dị chủng như vậy, Chu ca rất có thể bị nó vây khốn, tôi muốn đi tìm anh ấy."

"Các người mau chóng trở về, chuẩn bị sẵn sàng trước khi đám trùng này xâm nhập."

Lâm Ân càng gấp: "Nếu cô biết nó rất nguy hiểm càng không nên xúc động! Về căn cứ trước đi, chúng ta tìm viện binh rồi cùng nhau tới."

Quân ủng Thích Miên dẫm lên lá khô trên mặt đất, phát ra tiếng lá bị dẫm nát giòn vang, giọng cô thật bình tĩnh: "Không."

"Anh ấy đang đợi tôi."

Lâm Ân muốn đứng dậy, thân hình chợt lảo đảo, nửa quỳ trên mặt đất, đáy mắt sung huyết đỏ bừng.

"Đội trưởng Lâm!" Mấy dị năng giả vội kêu.

Lâm Ân cắn chặt răng căn, bình tĩnh nói: "Các người trở về, lập tức thông tri các căn cứ lớn, tổ chức phong tỏa thành trì, chỗ nào đám trùng này còn chưa tới, dùng lửa chặn lại."

"Vậy anh làm sao bây giờ?" Dị năng giả muốn nâng anh lên, "Chúng tôi không thể bỏ đội trưởng mà chạy đi."

"Phục tùng mệnh lệnh!" Lâm Ân quát, lung lay đứng lên, chậm rãi đuổi theo Thích Miên vào trong đêm đen.

Bóng đêm thâm trầm, mọi nơi yên tĩnh.

Thích Miên lại phất đao vài lần, đánh tan vài nhúm sương mù xám muốn tụ lại, nhưng vẫn bị chúng làm bị thương, cánh tay cô bị tróc một tảng da lớn.

Thích Miên giống như không có cảm giác đau, cô vẫn cứ kiên định mà đi về phía trước.

Thích Miên bỗng nhiên dừng bước, nhướng mày.

Từ khi cánh tay cô bị tróc da, những đám sương mù xám kia ngược lại trở nên co rúm, thối lui tới cách Thích Miên khoảng 10 mét, không dám tới gần.

Thích Miên nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi ra cái khăn mặt bao lấy vết thương trên tay, trét trét ít máu, giơ tay bắn ra.

Mấy giọt máu bắn vào giữa một đám sương mù xám, sương mù phát ra tiếng kêu thảm thiết nho nhỏ, một sợi khói cơ hồ không nhìn thấy được bốc lên.

Loại trùng này bị máu cô làm tan rã.

Thích Miên kinh ngạc nhìn một màn này, phía sau truyền đến tiếng vang tấc tấc.

Thích Miên cảnh giác quay đầu lại, một bóng đen xẹt qua phía sau.

Cô làm bộ không phát hiện gì cả, đi thêm vài bước, phía sau đột nhiên nhào lên tới hai con thây ma biến dị.

Thân thể Thích Miên xoay trở né tránh, vung đao lên, hai con thây ma một trước một sau bị dị năng trọng lực nghiền áp, xương sống gãy vụn.

Bốn phía còn bay vút qua vài bóng đen, Thích Miên bình tĩnh đạp đất nhảy lên, một đao chém đầu con thây ma nằm trên cây, thân hình cô lại lần nữa bùng lên, xoay người đâm thủng con thây ma đánh lén.

Cách đó không xa truyền đến tiếng đấu kịch liệt, Thích Miên ngẩng đầu, ném trúc đao ra, đóng đinh con thây ma tấn công Lâm Ân vào trên cây.

Thích Miên bước nhanh qua, Lâm Ân đã hoàn toàn hết sức, nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích. Trên người anh bị vết thương mới, cũng may cũng không nhiều, giống như cô bị tróc mấy chỗ trên da.

Chẳng sợ anh thật cường đại nhưng chung quy vẫn là một dị năng giả hệ tinh thần, tính chiến đấu vô cùng yếu ớt, càng miễn bàn vừa mới phóng ra toàn bộ dị năng, hao tổn thật lớn.

"......" Thích Miên nhìn Lâm Ân, ngồi xổm xuống trét máu mình lên người anh. Lâm Ân hoảng sợ, rất mau đã phát hiện ra được tác dụng máu của cô.

"Cảm ơn." Lâm Ân thấp giọng nói tạ.

"Tôi cũng cảm ơn anh." Loại hung hiểm này anh vốn dĩ không cần tới, dị năng tinh thần của anh có thể bảo hộ, làm giảm bớt rất nhiều áp lực cho cô.

Thích Miên dìu anh đứng lên, ánh mắt dừng ở mấy chỗ miệng vết thương, "Đừng đi cách tôi quá xa."

Bọn họ cùng đi về phíatrước, không biết đi được bao lâu, Thích Miên nhìnthấy được cái gì, mày cô nhăn chặt, dừng chân lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play