Đao trong tay Thích Miên chợt dừng lại, bụi gai đen phía sau đột ngột mọc lên từ mặt đất, Nút dừng tay móc tiếp tua vít ra.
Giang Hành Chu nhìn về phía Thích Miên, tóc húi cua khoái ý cười to: "Có tân hoan đã quên cũ ái có phải hay không? Người câm kia từ tay chúng tao chạy về phía nam, chạy được một nửa lại bị bắt trở về, chúng tao đã phái ra thật nhiều người đuổi theo."
"Hắn thật si tình với mày, chúng tao làm ra cho hắn một giấc mộng đẹp, hắn cư nhiên trong mộng cũng khóc."
Một đao Thích Miên thọc vào bả vai hắn: "Nói dối! Anh ấy căn bản không nhớ rõ tao!"
Tóc húi cua vừa kêu rên vừa cười to: "Ha ha.... Vậy mày vì sao lại nhớ rõ hắn?"
Lông mày Thích Miên nhảy dựng, tóc húi cui làm ra khẩu hình với cô: Trọng sinh à... tao nói đúng không?
Tay Thích Miên run lẩy bẩy.
"Ha ha ha ha, đáng thương hắn chạy xa như vậy, mà mày đã có tân hoan! Hiện tại xương đùi hắn bị đánh gãy, đôi mắt bị mù, mày nói...... Hắn còn có thể sống để gặp mày hay không?"
"Sát!"
Âm thanh đâm thủng sắc nhọn vang lên, máu tươi bắn đầy mặt Nút.
Ánh mắt thiếu nữ đen nhánh không có chút cảm tỉnh, tua vít nhỏ xuyên qua yết hầu người đàn ông, hai con mắt người đàn ông lồi ra.
Nút lạnh nhạt nói: "Ồn ào."
Thích Miên đột nhiên hoàn hồn, sờ lên đám bột phấn làm hỗn loạn tinh thần dính trên mũi. Cô nhìn người đàn ông, bình tĩnh trở lại: "Tình cảm anh ấy đối với tao đã sớm xóa bỏ toàn bộ khi anh ấy phản bội tao."
"Cảm tình của tao và Chu ca không thể bị ly gián bởi tên phế vật như mày."
Trúc đao hạ xuống, tóc húi cua hoàn toàn tắt thở. Giang Hành Chu cúi đầu, che dấu cảm xúc, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
"Chu ca!" Thích Miên vội đứng dậy, Giang Hành Chu ấn bả vai cô xuống, "Anh đi tìm chiếc xe, chiếc bọn chúng lái lại đây còn có thể sử dụng."
Thích Miên lại cảm thấy nếu thật để anh đi, quan hệ bọn họ có khả năng cũng sẽ biến đi, cô kiên quyết không buông tay: "Chúng ta cùng đi."
Môi Giang Hành Chu giật giật, anh cúi người ôm cô lên, rời đi.
Mới đứng dậy hơn mười mét, con gà đen đột nhiên phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê lương, ngay sau đó là một tiếng vang lớn, Nút khiêng Lương Tiêu bị bắn ngược ra ngoài, nện trên một thân cây.
Tóc húi cua vốn đã chết lại dị biến!
Thân hình hắn vặn vẹo, mấp máy, biến thành con dị chủng xấu xí, cái chi vừa rồi đánh lén Nút bị gà đen hung hăng dẫm đè trên mặt đất, nhưng thân thể hắn vẫn tiếp tục bành trướng!
Thích Miên cùng Giang Hành Chu nhanh chóng rơi xuống đất, rút đao hướng tới con dị chủng thật lớn, toàn thân nó màu đen, còn có chất lỏng sền sệt chảy nhỏ giọt, rơi lên bụi gai và mặt đất thì ăn mòn ra từng hố to.
"Giống Lý Dân Quý lúc trước như đúc!"
Lý Dân Quý lúc trước uống vào thuốc thử mà tóc húi cua đưa cho, dị biến cũng thành nhánh cây đen, sền sệt, vây khốn Giang Hành Chu, cuối cùng Giang Hành Chu ngoài ý muốn nuốt tinh hạch của nó mới thoát thân.
Thích Miên nhảy lên cao, một đao chém đứt, cái chi bị cô chém mọc lại tốc độ còn nhanh hơn!
Thích Miên lập tức quay đầu lại: "Lui!"
Dây leo cuốn lên Lương Tiêu, ba người trong rừng cây chạy như điên, Nút lại ném ra quả cầu đen vài lần, nhưng chỉ kéo ra một chút khoảng cách là lại bị con dị chủng đuổi kịp.
Con quái vật đen đào cả núi cả rừng, đuổi theo không bỏ, bộ cánh sau lưng đập thành cuồng phong, cuồng phong có ý thức cuốn đi, ba người chạy ngược gió càng thêm gian nan.
Nút là người đầu tiên kiên trì không được, cô gái ôm con gà đột nhiên bay lên không, bị thổi bay về phía sau.
Thích Miên lập tức đánh một đao, Nút lại rơi xuống đất, kiệt lực giữ chặt một thân cây. Thích Miên cắn răng quay đầu lại, mặc kệ mọi thứ phóng trở về chỗ con dị biến, trúc đao trong tay lại vung lên.
Giang Hành Chu đoạt lấy đao, dây leo bay cuộn lên cột cô vào trên cây, Thích Miên nhìn thấy anh cầm đao vọt lên, sắc mặt đột biến: "Chu ca!"
Dị năng rót vào trúc đao, trúc đao bạo trướng, những nơi nó đi qua tất cả đều bị phân giải thành mảnh vỡ, dị chủng phát ra tiếng hí thống khổ.
Thích Miên hét: "Dừng lại! Anh sẽ mất khống chế!"
Thân ảnh Giang Hành Chu lại không mảy may do dự, dị năng thông qua trúc đao phóng đại lên, bành trướng ra mấy trăm mét đao khí, bụi gai đen sinh trưởng như vũ bão, vặn vẹo thành một đóa hoa gai thật lớn.
!
Là hoa gai thuộc về dị chủng vương đời trước!
Thích Miên vặn cánh tay thoát ra khỏi bụi gai, từ một khe hở giữa bụi gai dùng trọng lực mà xé mở dây leo. Cô chạy về phía trung tâm bụi hoa, Giang Hành Chu đứng ở đó, tay cầm trúc đao, nhìn thấy Thích Miên tới lập tức giơ tay lên, ý đồ muốn chế trụ cô.
Thích Miên phẫn nộ tột đỉnh: "Anh dám đụng vào em thử xem!"
Động tác Giang Hành Chu chựng lại, Thích Miên lập tức nắm lấy cơ hội chui qua khe hở, một quyền đánh vào hàm dưới Giang Hành Chu, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cô đoạt lấy trúc đao, thở dốc: "Hoa! Thu hồi hoa lại!"
Giang Hành Chu muốn giải thích: "Anh không bị mất khống chế......"
"Thu hồi lại!" Thích Miên mặt không còn chút máu, cơ hồ điên cuồng thét chói tai, Giang Hành Chu ngẩn ra một chút, nghe lời thu hồi bụi hoa gai còn đang sinh trưởng tươi tốt.
Bụi hoa gai làm Thích Miên hoảng sợ dần dần phân giải trở thành từng cụm bụi gai nhỏ, trái tim kinh hoàng của Thích Miên mới dần hòa hoãn trở lại. Dị chủng mất đi áp chế, một lần nữa khởi động lên, công kích tới hướng họ.
Thích Miên đầy phẫn nộ không có chỗ phát tác, thấy chúng lại đến thì trực tiếp một đao bổ xuống, dị chủng bị phá vỡ hơn phân nửa, Thích Miên cũng nắm đao lui lại vài bước, được Giang Hành Chu đỡ lại.
Nửa cánh bên kia của dị chủng rơi xuống, trong nháy mắt bị đám bụi gai đen nghiền thành bột phấn.
Nó dùng nửa cánh còn lại trên mặt đất giãy giụa, đột nhiên không nhúc nhích, cánh đen co rút đến tận cùng, sau đó lại giãn nở thật to, lần này nở ra vô số mắt kép loang loáng, mắt kép run rẩy, bộc ra từng chùm tia sánh bắn phá ra bốn phía, công kích tinh thần nổ tung tràn lan.
Thích Miên gian nan trợn mắt, Giang Hành Chu ôm lấy cô nhảy lên từ đám ánh sáng đang bắn phá tung tóe, hai mắt anh nhắm nghiền, khóe mắt và bên tai đều rỉ máu, rõ ràng không nhìn thấy gì cả, chỉ thuần dựa vào đám bụi gai bị ánh sáng quét đến chém đứt mà phán đoán vị trí.
Thích Miên hận đến hai mắt đỏ lên, dùng sức nắm chặt tay anh, vặn người rơi xuống, khí từ trúc đao bạo phun ra, đánh rớt đi luồng sáng. Dị chủng nhận ra được, toàn bộ công kích của nó đồng thời chuyển về hướng cô.
Thích Miên cắn răng không lùi, đại não cô vang lên tiếng vù vù, giống như ngàn vạn đôi mắt kép thiêu thân đồng loạt nhìn đến chỗ cô, tinh hạch trong đầu như vỡ ra thành hàng vạn đường nứt.
Đúng lúc này, một luồng tinh thần lực càng mạnh mẽ hơn con dị chủng bao trùm tới, trong nháy mắt trung hòa sóng công kích do con dị chủng gây ra, Thích Miên giống như đắm chìm vào trong làn gió xuân, toàn bộ đau đớn đều được trấn an.
Một đoàn xe từ trong rừng cây rít gào chạy ra tới, ở chiếc quân xe đi đầu, thò ra từ cửa sổ là một mỹ nhân tóc dài, mái tóc trắng bạc tung bay trong gió, ngón trỏ ngón giữa khép lại để ở giữa trán, tinh thần lực cường đại ngưng tụ lại ném văng con dị chủng kia đi!
Đoàn xe nổ vang, dị năng giả trên xe nhảy ra như cá, ngay ngắn trật tự vây bắt con dị chủng đang hấp hối giãy giụa.
Mỹ nhân tóc dài phi thân lên, muốn đi tiếp Thích Miên, dây leo lại đi trước một bước ôm cuốn lấy Thích Miên, cuối cùng trùng trùng điệp điệp dây leo đưa cô vào trong lòng ngực anh.
Mỹ nhân tóc dài bật cười, hào phóng bước lên vươn tay phải, phát ra một giọng đàn ông: "Tự giới thiệu, tôi là Lâm Ân, là người phụ trách hành động lần này đi cứu giáo sư Lương Tiêu."