Tinh thần lực "thống lĩnh" và dị năng Thích Miên chạm vào nhau, đem toàn bộ đêm đen thắp sáng như ban ngày. Ánh sáng đi tới đâu, dị chủng và thây ma biến dị kêu thảm rơi tới đó.

Một đao uy hiếp, "Thống lĩnh" ở xa xa giận kêu lên một tiếng, cuối cùng sợ hãi rút tinh thần lực về, triệu hồi đám dị chủng và thây ma biến dị trở lại.

Thích Miên từ giữa trời rơi xuống, dây leo vớt cô lên, Giang Hành Chu sắc mặt tái nhợt ôm lấy cô vọt vào bên trong.

Trên mặt trên người cô đều là máu bắn văng ra, Giang Hành Chu nhét từng đám tinh hạch cho Thích Miên, một hồi cô mới cơ hồ chết đi sống lại, rên lên một tiếng.

"Chu ca......" Thích Miên bỗng nhiên cảm thấy mũi nghèn nghẹn, ủy khuất mà ưm, "Đau."

"Miên Miên ngoan, không đau, anh thổi thổi cho em." Giang Hành Chu không dám ôm cô quá chặt, quần áo bị máu dính ướt, lập tức cởi ra thay mới.

Nút ở bên cạnh khóc nức nở, bẻ miệng con gà ra, lấy ra đủ loại thuốc trị thương, hoa cỏ, tất cả đưa cho Thích Miên dùng, cô bé hoảng đến mức con gà cũng ngoan không dám động đậy gì.

Giang Hành Chu: "Hiện tại thế nào, còn rất đau sao? Anh đi đánh tinh hạch cho em, bên ngoài rất nhiều cấp ba cấp bốn, ăn nhiều vào sẽ đỡ đau." Nói xong, anh cầm đao lên muốn đi.

"Đừng đi." Thích Miên trong lòng ngực anh cuộn thành một cục nhỏ, mắt đỏ bừng, khụt khịt, giữ lấy tay áo anh, vô cùng yếu ớt mở miệng: "Bã đậu... còn chưa ăn."

Giang Hành Chu: "......"

Anh hôn hôn lên thái dương cô: "Làm cho em, hiện tại làm ngay cho em."

Anh làm sao không hiểu cô lo lắng an toàn cho anh, hiện tại bên ngoài toàn là dị chủng cấp cao, anh một mình đi ra ngoài có biết bao nguy hiểm.

Tòa nhà này là một tòa nhà văn phòng, lấy bàn ghế làm củi đốt, Nút xoa xoa đôi mắt khóc đỏ bừng, từ trong miệng con gà móc ra bột mì, đậu phộng, lại bức con gà biến thành cái nồi.

Con gà bị nướng trên lửa khóc ngao ngao, Giang Hành Chu trộn bột, làm bánh, rắc đậu phộng, cuối cùng chiên ra được bánh nóng xốp giòn, dùng tuyết bên ngoài làm nguội một chút, bẻ từng miếng từng miếng đút cho Thích Miên.

Thích Miên ăn không được bao nhiêu, cô há miệng cắn được nửa miếng bánh lại tiếp tục hôn mê, Giang Hành Chu ôm chặt cô vào trong lòng ngực, nhìn qua cửa sổ lớn ra ngoài, thấy được giữa bóng đêm nặng nề, đám dị chủng vẫn tới lui, ẩn ẩn như có ý muốn tiến công.

"Thống lĩnh" tựa hồ nhận thấy được uy áp từ nơi này yếu bớt, lại lần nữa nóng lòng muốn thử.

Một loại tức giận khó lòng giải thích cuồn cuộn tuôn ra từ giữa lòng ngực Giang Hành Chu, anh đã từng có cảm giác như vậy trước đây, khi phát hiện không thấy La Minh, tay nắm lấy trúc đao đã có cảm giác này, lại tựa hồ như đã có trước lần đó, thật xa xôi.

Trong một trấn nhỏ lửa lớn ngập trời, anh đứng ở chỗ tối nhìn thi thể có cùng khuôn mặt như mình, cô ấy khóc thút thít trước thi thể đó, ý thức anh lại đắm chìm vào vực sâu, bụi gai đen hưng phấn kích động bao quanh người, chúng nó nói cho anh biết người phụ nữ kia là mỹ vị cực hạn, chúng mê hoặc anh, dụ dỗ anh ăn luôn cô ấy.

Phẫn nộ trong nháy mắt phun trào ra, anh xé rách yết hầu của mình, đem dị chủng ký sinh ở đó xé rách ra hơn phân nửa. Dị chủng hoảng sợ thét chói tai, trên tay anh toàn bộ là máu đỏ màu đen, bọn chúng cuối cùng lui bước, theo bóng đen rời xa ánh sáng.

Hiện giờ cô ấy trong lòng ngực anh, anh như cũ chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt, dường như đã từng nhìn từ xa thật xa nhưng không thể thành.

Nút nhận thấy được hơi thở quanh thân anh trở nên kích động, cô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy tròng trắng mắt Giang Hành Chu biến thành đen, bụi gai đen quanh thân không chịu khống chế cuồn cuộn hướng lên trên, cô thất thanh: "Ca!"

Bụi gai đen chợt xuyên ra, ngoài cửa sổ cuộn thành cơn sóng lớn màu đen, bụi gai chạm đến chỗ nào, dị chủng và thây ma biến dị trong nháy mắt bị phân giải, tinh hạch sáng lấp lánh như mưa sao băng rơi xuống, được dây leo bên dưới hứng lấy, đem về hướng nhà cao tầng.

Giữa hôn mê, Thích Miên tựa hồ cảm nhận được gì, cô bất an run người một chút, đôi mắt thuần đen của Giang Hành Chu khôi phục lại bình thường, anh vươn tay nhẹ nhàng che lại lỗ tai cô, ôn nhu dỗ dành: "Không có việc gì, ngủ đi."

Nút hoảng sợ nhìn hai người yên lặng ôm nhau, ngoài cửa sổ lại là mưa máu liên tục, theo bản năng cô ôm chặt lấy con gà.

......

Bụi gai đen chém giết suốt một đêm, "thống lĩnh" vốn bị đao kia làm kinh sợ đã trở thành hoàn toàn sợ hãi, từ bỏ chuyện muốn tiến công bên này, cùng bọn họ hai bên chia cắt chiếm cứ thành hai phần riêng biệt.

Cho đến khi căn cứ Yến Tân dũng mãnh đuổi tới, tòa thành dị chủng này mới một lần nữa xôn xao lên.

Phía chân trời sáng lên ánh sáng nhạt, Nút ngồi xổm một bên rửa tinh hạch, Giang Hành Chu một viên một viên đút cho Thích Miên.

Nút đưa qua mấy viên cuối cùng, nhỏ giọng: "Anh ăn mấy viên, bằng không chị dâu phát hiện sẽ rất lo lắng."

Cô bẹp miệng muốn khóc lại không khóc: "Về sau, từ bỏ, quá nguy hiểm."

Giang Hành Chu im lặng hồi lâu, tiếp nhận mấy viên, tự mình ăn, bình phục dị năng đang dao động xuống: "Đừng nói cho cô ấy biết."

Nút cắn môi gật đầu.

Thích Miên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Giang Hành Chu, không nghi ngờ gì, ngửa đầu hôn anh một cái, lung lay đứng lên đi đến trước cửa sổ.

Hướng đi căn cứ Yến Tân tiếng vang rung trời, có một nhóm người khác muốn xâm nhập tòa thành dị chủng này, kết quả là phải đối mặt với sóng thây ma của "thống lĩnh". Những người đó thực lực không thấp, đến bây giờ còn thấy khói thuốc súng ngập trời, có lẽ còn đang ác chiến.

Thích Miên sách một tiếng: "Thật sự là hướng về phía Lương Tiêu, thật là xúc động, một tòa thành dị chủng như vậy mà cũng dám tiến vào."

Cô hoàn toàn không đề cập tới chính mình cũng là không quay đầu lại mà tiến vào trong thành.

Lại không bao lâu, Lâm Thức bị Nút gõ xỉu đi cũng tỉnh lại, bà ngơ ngác một hồi mới nhớ lại tình cảnh của mình, nhìn chăm chú Thích Miên thật lâu: "Có phải cô đã sớm biết hay không?"

Thích Miên ngồi trở lại, bẻ miếng bánh bã đậu hôm qua chưa ăn xong, cắn từng miệng nhỏ: "Biết cái gì? Biết bà và con trai đổi tên cho nhau, giấu giếm chuyện bà mới là Lương Tiêu hay sao?"

"Lâm Thức" —— chân chính là Lương Tiêu, giáo sư đại học Yến Tân, cũng là người phát minh thuốc ức chế, chậm rãi cúi đầu: "Tôi muốn bảo hộ cho con. Lúc ở căn cứ Trường Nam, khi quân đoàn hai cố ý tới cứu, tôi đã biết tên này rất quan trọng, tuy rằng tôi không biết nguyên nhân tại sao."

"Có thể lý giải." Thích Miên nhún nhún vai.

Lương Tiêu mê hoặc: "Các người làm sao mà biết được? Tôi và con trai đều là nhân viên của đại học Yến Tân, ngoại trừ gặp được Tào Thành Nghiệp, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân khác, con tôi hoàn toàn không thua kém tôi trong nghiên cứu khoa học."

Bởi vì đời trước tôi đã gặp qua bà.

Hơn nữa, con trai bà cũng không thể tồn tại trở lại căn cứ Yến Tân.

"Đại khái là tuổi đi." Thích Miên hàm hồ trả lời, cô xoa xoa đầu nhỏ của Nút đang ngồi bên cạnh chơi với con gà: "Nút, có đồ vật gì có thể bảo hộ dì Lương không?"

Nút nghĩ nghĩ, vỗ vỗ đầu con gà, bẻ miệng nó ra, duỗi tay đi vào vớt một hồi thật lâu, lấy ra một cái mũ xe máy thật lớn, con gà bị nghẹn đến chảy nước mắt.

"Cái này." Nút đưa mũ cho Lương Tiêu đội lên.

Mũ giáp quá lớn, Lương Tiêu không thể không cố đỡ lấy mới cầm nó nổi, cổ bà bị ép chặt, Lương Tiêu gian nan: "Cái này... có phải quá lớn hay không?"

"Không liên quan tới Nút nha." Nút vẻ mặt vô tội nói, "Mũ giáp của rác rưởi, lực bảo hộ siêu cường!"

.Cái từ "Rác rưởi" này đã từ lâu không xuất hiện trong ấn tượng của Thích Miên, một hồi sau cô mới nhớ tới đó là người cha mất tích của Nút, Thích Miên tiện đà nhìn về phía Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu kiên định nói: "Ba em ấy không phải ba anh, đầu ba anh không lớn tới như vậy."

Nút tức giận mà trừng Giang Hành Chu: "Bỏ anh ra khỏi hộ tịch của Rác rưởi!"

Khóe mắt Giang Hành Chu run rẩy: "......" Rốt cuộc ai hiếm lạ nha?

Nút gõ vài cái lên mũ giáp, Lương Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mũ nhẹ đi rất nhiều, thậm chí như dán sát đầu, không bị lỏng lẻo, bà không cấm tò mò, muốn lấy xuống nhìn xem nguyên lý.

Nút: "Chỉ gia tộc Rác rưởi có thể lấy ra nha, bằng không đầu sẽ ục ục rớt xuống!"

Tay Lương Tiêu run run một chút, yên lặng buông xuống.

Nút lại nhìn về phía con gà đen: "Còn có thứ gì tốt không, đưa cho chị dâu một cái."

Con gà đen điên cuồng lắc đầu, phe phẩy phe phẩy rồi bỗng nhiên nôn khan một chút, đôi mắt Nút sáng lên, con gà lại dùng hai cánh che mỏ lại không chịu mở ra. Nút gào lên: "Mày giữ không được thì nhổ ra, nhổ ra, để tao xem là cái gì."

Cô lắc lắc chân con gà, con gà hoảng hốt xoay xoay, cuối cùng thật sự nhổ ra...... Một đóa hoa màu đỏ thẫm.

Đồng tử Nút nở to: !!!

Đóa hoa dường như là vật sống, vừa bị nhổ ra, cánh hoa lập tức nở tung, như lụa mỏng mềm mại muốn bay đi, Nút mừng như điên, nhảy lên bắt lấy đóa hoa kia, nhốt vào trong lòng bàn tay, dán nó lên trên trán Thích Miên.

Tốc độ cô quá nhanh, Thích Miên chưa kịp phản ứng lại, đóa hoa đã bị chụp dính vào da thịt cô. Đòa hoa theo cổ Thích Miên đi xuống, cuối cùng dừng ở xương quai xanh, cánh hoa từ từ mở ra, nhìn qua như một hình xăm.

Bị đồ vật không biết tên chui vào thân thể, cảm giác không an tâm chút nào, Thích Miên đè mạnh xúc động muốn cầm lấy trúc đao, vuốt ve chỗ làn da không bị nhô lên, lấy lại bình tĩnh: "Nút, đây là cái gì?"

"Thế mệnh, đồ vật, sẽ chết giả, không bị phanh thây, đều có thể sống sót." Nút gãi gãi đầu, "Hình như là đồ vật Rác rưởi định đưa cho vợ, chỉ có nữ dùng được."

Giang Hành Chu ngẩn ra, hàm dưới thoáng căng chặt, không nói một lời.

Anh cũng không phải như biểu hiện bên ngoài, thật sự phân cách mình và Nút, bởi vì thái độ Nút xem anh như anh trai quá mức tự nhiên.

Lại có lẽ anh thậm chí sẽ có một tia hy vọng, có lẽ người cha trong miệng Nút thật sự là cùng một người, như vậy đại khái anh còn có thể nghe từ Nút chuyện về người đàn ông tên Giang Thừa kia, rõ ràng sinh anh ra lại vứt bỏ, nhưng trong miệng Nút và con quạ đen dị chủng kia đều nói ông ta rất yêu thương anh và mẹ anh.

Thích Miên kéo thấp đầu anh xuống hôn một cái, chặn đi cảm xúc phức tạp trong lòng Giang Hành Chu. Cô nhìn về hướng căn cứ Yến Tân xa xa, chiến đấu bên kia đã kết thúc, thành phố giờ này là một mảnh biển lửa, dị chủng và thây ma biến dị đang cắn xé thi thể.

"Người đuổi theo đều đã chết." Ánh mắt cô chuyển hướng về căn cứ đế đô, đầu ngón tay nhịp nhịp, "Chúng ta trực tiếp đi đế đô."

Căn cứ Yến Tân bị hủy, tình huống căn cứ đế đô sẽ biến hóa thật lớn. Giống như cô đã đẩy nhanh việc thành lập căn cứ Trường Nam, căn cứ đế đô đời này cũng bị người thao tác, đi theo một con đường hoàn toàn khác.

Bụi gai đen và dây leo mở ra, bốn người một gà theo dây leo đi xuống. Uy áp tản ra, dị chủng và thây ma không dám đến quá gần, co rúm lùi lại vào trong bóng đêm.

Thích Miên cạy ra một chiếc xe tìm thấy trên đường, chạy về hướng đế đô.

Cùng thời khắc đó, bên cạnh đường từ căn cứ Yến Tân tới thành phố dị chủng, giữa đám phế tích và biển lửa dừng lại mấy chiếc xe.

Người xuống xe đầu tiên mặc áo sơ mi bông, quần đùi hip hop, tóc húi cua, trên mặt một vết sẹo sâu, giống như bị một sức mạnh thật lớn phân giải.

Trong lòng ngực hắn ôm một cô bé, mắt cô bé không có tròng trắng, trong mắt chỉ có từng vòng sắc kim, không ngừng xoay tròn.

Tóc húi cua cười khẩy: "Sách, thật là một đám ngu xuẩn, một tòa thành dị chủng như vậy, thăm dò cũng không làm mà cứ hướng vào, khó trách đại nhân muốn chia chúng ta làm hai nhóm. Muốn cướp công lao cũng không xem trình độ mình tới đâu."

Dị chủng và thây ma nhận ra được hơi thở con người, tiến tới gần.

Hắn vỗ vỗ lưng cô bé: "Tâm Tâm, bên trong có phải có một dị chủng rất lợi hại? Kêu nó lại đây nói cho chúng ta biết đám người xấu kia đi đâu, chúng ta đi báo thù cho ba."

Lý Tâm Tâm trở nên thật kích động, vòng sắc kim trong mắt xoay thật nhanh, miệng phát ra tiếng rít, người vây quanh bọn họ đồng thời lui về phía sau, ôm lấy lỗ tai đang chảy ra máu tươi.

Gợn sóng vô hình nhanh chóng tản ra, dị chủng thây ma đang tới gần động tác cứng lại, phát ra tiếng hí, thân thể cúi thấp xuống làm ra biểu lộ thần phục, không bao lâu, từ dưới nền đất chậm rãi bò ra một con dị chủng nửa trên hình người, nửa dưới là râu xúc tu mềm.

Nếu Thích Miên ở tại đây, cô sẽ nhận ra đó là con "Thống lĩnh" kia.

Thống lĩnh quỳ sát trước mặt Lý Tâm Tâm, hai cọng râu mềm trước trán run rẩy kéo dài ra, tiếp nhập vào giữa mày Lý Tâm Tâm.

Một lát sau, Lý Tâm Tâm nhấc tay lên chỉ hướng căn cứ đế đô. Tóc húi cua lộ ra nụ cười ác liệt, lưỡi dao gió bay ra chém đứt cổ "thống lĩnh", lấy ra tinh hạch cấp bốn từ giữa cột sống của nó, bỏ vào túi.

"Truy." Tóc húi cua ôm Lý Tâm Tâm ngồi trở lại xe việt dã, "Thu đầu người, để đại nhân cao hứng một chút."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play