Giờ phút này, người đàn ông bị mổ mắt đang sờ vách tường, loạng choạng đi về phía trước, hai hốc mắt trống rỗng đều là máu.
"Con mẹ nó......"
Hắn mắng, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng tất tất sách sách, một con thây ma từ sau chồm tới, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, thân hình hắn đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở một khoảng đất trống cách đó mười mét.
Hắn ra một đầu mồ hôi lạnh. May mắn dị năng hắn là thuấn đi, vừa rồi phát hiện không ổn, sẵn những người đó không chú ý nên bỏ chạy.
Có thây ma muốn công kích, hắn lại lần nữa thuấn di chạy trốn, sắc mặt trắng bệch. Nhưng hắn dần dần phát hiện ra, nơi hắn chuyển tới, chung quanh đều là thây ma.
Hắn nhìn không thấy, cho nên không biết bao nhiêu thây ma và dị chủng ở vùng phụ cận đều hướng tới chỗ hắn, mà hắn đã ở vào giữa biển thây ma.
"Cứu mạng......" Người đàn ông đã bị cào, kêu thảm thiết, giãy giụa, lại lần nữa sử dụng dị năng, cuối cùng thuấn di giữa đường, dị năng bị bao hết, tuyệt vọng mà rơi xuống từ giữa không trung.
"Ách a a!" Máu thịt trong nháy mắt bị xé nát.
......
Bên kia, Thích Miên thuận miệng hỏi: "Nút, cái chai này của em đựng cái gì?"
Nút: "Hả? Cái này sao? Cái này là chất lỏng trào y đang tiến giai ~~ thây ma siêu thích nha."
Nút bẻ miệng gà ra, nhét miệng bình nước hoa vào trong miệng gà, gà trọc bị nghẹn đến chảy nước mắt, ủy khuất chít chít mà nấc cục lên.
Thích Miên: "......"
Thích Miên không để trong lòng, Bành Lăng Tân từ siêu thị gần đó kéo ra một xe đẩy, để người đàn ông hôn mê lên xe.
Thích Miên cầm đao, một tay bế bé gái, cô bé lại không ngừng giãy giụa trong lòng ngực, thò ra hơn phân nửa người, muốn "cô giáo Hàn". Thích Miên vốn dĩ liên tục sử dụng dị năng, thân thể đã nhũn ra, cô bé lại quằn quại làm Thích Miên bị lảo đảo ngã xuống, lúc sắp rơi xuống đất thì liều mạng xoay người, làm đệm lót trên mặt đất cho cô bé.
Dây leo mềm mại bay nhanh tới quấn lấy người Thích Miên, tránh cho cô bị té ngã trên mặt đất đầy gạch đá và kim loại.
Mặt Giang Hành Chu đen thui, không trực tiếp động thủ mà dùng dây leo xách cô bé lên. Cô bé bị sắc mặt âm trầm của anh làm sợ tới mức chỉ "oa" ra một tiếng rồi ngừng khóc.
Thích Miên ngồi dậy xoa xoa cánh tay, ngược lại cười: "Chu ca, không nghĩ tới anh còn tác dụng ngăn con nít khóc."
Thấy Giang Hành Chu muốn quăng cô bé ra ngoài, Thích Miên vội vàng kêu lên: "Đừng ném, em ấy còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, em lại không sao."
Cô bé gào lên, vội vàng ôm lấy dây leo chết không buông tay.
Ánh mắt Giang Hành Chu thật ghét bỏ.
Thích Miên: "Để em ấy xuống đi, cho em ấy đi đến chỗ cô Hàn."
Thích Miên cũng không bắt buộc, cô bé chịu quá nhiều thương tổn, ở gần người thân cận sẽ có cảm giác an toàn hơn. Bàn tay cô chống đất, muốn đứng lên, thân thể bỗng nhiên nhẹ bổng, Giang Hành Chu đã bế cô lên.
Không phải cánh tay như ôm con nít, mà khuỷu tay vòng qua đầu gối và sau lưng, cả người cô được bọc trọn trong lòng ngực anh. Theo lý, cô đã quyết định thối lui quan hệ với Giang Hành Chu trở về như bạn bè bình thường, cho nên đáng lẽ cô phải cự tuyệt tiếp xúc thân mật đến như vậy, nhưng mà không biết có phải lúc trước được ôm quá nhiều lần nên đã quen, Thích Miên chỉ giãy giụa một chút, khi tỉnh táo lại, thấy hai cánh tay mình đã thuần thục choàng lấy phía sau cổ anh.
Thích Miên: emmmm.
Giãy giụa nữa thì ngược lại như là làm ra vẻ, Thích Miên quyết định giả chết.
Cô bé ôm chặt dây leo bị đưa đến bên người Hàn Dao, ôm được một chút thì người nhũn ra, tay nhỏ buông lỏng xuống, dây leo nhanh chóng tạo thành một cái ghế nhỏ để cô bé ngồi xuống, duỗi tay là có thể đụng tới Hàn Dao.
Hàn Dao cảm kích nhìn Giang Hành Chu, anh ngay cả đầu cũng không quay lại.
Mấy người trở về đến đống gạch ban nãy là trường tiểu học, mấy người trong đoàn hỗ trợ dàn xếp mọi thứ. Thích Miên bỗng nhiên nhớ lại chỗ trường học có người còn sống: "Phạm mộc mạc – cái người dùng điện lôi kia còn sống, có thể đem đi chung sao?"
Bành Lăng Tân kinh ngạc: "Hắn ta sao còn sống?"
Bởi vì tôi vốn dĩ không muốn giết anh ta.
"Anh ta còn hữu dụng." Hơn nữa rất hữu dụng.
Thích Miên trả lời, Bành Lăng Tân xoay đi đem người trở lại.
Nút ngồi xổm bên người Lương Đống cháy đen, vô cùng hứng thú dùng tay không lột ra đám vảy chưa hoàn toàn biến mất trên người anh. Cô lột một cái, Lương Đống run rẩy một cái, Hàn Dao cũng run theo, nhưng mà hoa của Nút đã cứu Lương Đống, Hàn Dao không dám nói câu nào.
Lột một hồi, máu đen thấm ra ngoài dần dần thay thế bằng máu đỏ tươi, Nút chồng đám vảy lên, đưa toàn bộ cho con gà trọc.
Hiển nhiên hương vị vảy không ngon, gà trọc rưng rưng nuốt vào, làn da trọc mọg ra một tầng lông tơ nhỏ mịn, nó kháng nghị kêu chít chít, bị Nút đập vào đầu: "Hoa, hắn ăn, tính ra, mày ăn chính là ăn hoa."
Gà trọc phẫn nộ, mở cánh ra muốn đi mổ trán Lương Đống, Lương Đống vừa chợt mở mắt, nhìn thấy được một con gà không có lông, còn thật mập mạp muốn mổ xuống.
Tốc độ thân thể phản ứng thật nhanh so với tốc độ não suy nghĩ, anh không chút do dự bắt lấy mỏ gà.
Gà bị khóa mỏ.jpg. 🐔
Một người một gà cầm cự nhau, cho tới khi Hàn Dao ôm chặt lấy Lương Đống, Nút ôm gà trọc, bên kia Bành Lăng Tân cũng xách theo nửa chết nửa sống Phạm Hoài trở về, ném trước mặt Thích Miên.
Bên ngoài tuyết bay bay, Phạm Hoài cơ hồ bị đông lạnh thành người băng, xương bị gãy, tứ chi và thân thể vặn vẹo thành một độ cung rất kỳ quái.
Ngược lại, mấy người trong đoàn Thích Miên ôm sữa nóng, ngồi ở đệm chăn ấm áp mà nhìn, Giang Hành Chu thậm chí đã bày nồi ra, nấu canh gà cho Thích Miên.
Đây là nhục nhã! Trần trụi nhục nhã!
Phạm Hoài tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nghĩ đến thi thể và trái tim của đám anh em trong đống phế tích, phẫn nộ: "Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!"
"Tôi biết." Giang Hành Chu vớt ra một miệng thịt gà đưa tới miệng, Thích Miên theo bản năng há miệng ăn, vừa nhai vừa nói, "Anh không sợ chết."
Phạm mộc mạc thật không sợ chết, đời trước vô luận chuyện nguy hiểm gì cũng là người đầu tiên xông ra, lần này vì bảo vệ Giả Nghĩa Bác lui lại mà tới nỗi sắp tự bạo cũng là như thế.
Hàn Dao muốn nói lại thôi, Phạm Hoài lúc này mới chú ý tới cô, cảm xúc càng thêm kích động, mắng to: "Bắt mấy người vô tội này thì tính cái gì, thả bọn họ ra, lấy mạng của tôi đi!"
Anh thống khổ rơi lệ: "Thật xin lỗi, là tôi không thể cứu các người trở về."
Thích Miên chỉ vào Phạm Hoài, nói với Hàn Dao: "Giải thích rõ ràng cho anh ta, lần này chúng tôi ở đây, không ai có thể thương tổn cô."
Hàn Dao lúc này mới mở miệng: "Phạm Hoài, anh biết tôi đã cứu bao nhiêu đứa nhỏ không?"
Phạm Hoài không hiểu cô muốn nói cái gì, Hàn Dao giơ ra hai bàn tay: "Mười sáu đứa."
Nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô thu hồi một bàn tay: "Hiện tại chỉ còn như vậy, sống sót chỉ có bé gái, bé trai đều bị Giả Nghĩa Bác ném đi, bởi vì lãng phí lương thực."
Phạm Hoài kinh giận nói: "Cô nói bậy gì đó, Giả Nghĩa Bác là cứu các người!"
"Phải, nếu hắn ta không có mục đích khác, tôi sẽ thật cảm kích." Hàn Dao nắm chặt tay Lương Đống, giống như làm vậy có thể thêm năng lượng cho mình, "Nhưng sau đó, tôi tình nguyện bị chết ngay lúc thây ma bùng nổ, như vậy sẽ không phải nhìn bọn nhỏ xảy ra chuyện mà tôi lại bất lực. Anh tới trường học hơn nửa tháng, chẳng lẽ không phát hiện không đúng một chút nào sao?"
Trong đầu Phạm Hoài bỗng nhiên hiện ra vô số hình ảnh, vì sao trong trường học chỉ có giáo viên nữ và học sinh nữ, vì sao những đứa trẻ luôn có vẻ đờ đẫn, vì sao sẽ thấy đàn ông đi ra từ ký túc xá học sinh, mà vẻ mặt Hàn Dao lại luôn bi thương.
Giây phút này, Phạm Hoài bỗng nhiên hiểu được ý Hàn Dao, anh lớn tiếng phản bác: "Anh ta sẽ không làm ra loại chuyện này! Anh ta nói..."
"Hắn nói bọn nhỏ bị dọa, nói rằng tôi và hắn là bạn trai bạn gái nên có điểm... vui vẻ một chút, hoặc là chỉ đưa đồ ăn cho bọn nhỏ, có phải không?" Ánh mắt Hàn Dao đầy thất vọng, "Anh thật sự có đầu óc sao?"
Tôi có......
Phạm Hoài theo bản năng muốn phản bác, lại đối diện với tầm mắt khiển trách của Hàn Dao, chợt nhớ tới trận chiến cuối cùng, mấy người Giả Nghĩa Bác bộc phát ra dị năng, lúc ấy anh đang chiến đấu nên không kịp suy nghĩ nhiều, hiện tại nhận ra, chẳng lẽ Giả Nghĩa Bác... thật sự lừa anh?
Vừa có ý niệm như vậy, nghi ngờ bỗng nhiên như hạt giống chui lên từ lòng đất, nhanh chóng mở ra.
Địch ý trên mặt bọn trẻ, ánh mắt phòng bị của Hàn Dao, khi Lương Đống xuất hiện thì Giả Nghĩa Bác khẩn trương, thậm chí xúi giục anh giết Lương Đống. Nhưng nếu Lương Đống muốn bảo hộ Hàn Dao, vậy Giả Nghĩa Bác... anh ta muốn làm gì?
Những lời anh ta nói, có bao nhiêu là dối trá?
Hoặc là...... Tất cả đều là nói dối.
Nguyên lai giữa bạn bè... Cũng sẽ có lừa gạt hay sao?
Bạn bè sao lại như vậy? Anh xem bạn bè của người ta đều là thành thật với nhau, bảo hộ lẫn nhau, gặp được nguy hiểm thì cùng nhau tiến thối, chẳng sợ hy sinh cũng không hề sợ hãi.
Anh cũng muốn bạn bè như vậy, anh chưa từng có.
Nhưng vì sao, bạn bè của anh là như thế này?
Vì cái gì...... Bạn bè của anh là như thế này.
Phạm Hoài thất hồn lạc phách: "Cô...... Lúc trước tôi hỏi cô, vì sao cô không nói?"
Hơn nửa tháng trước anh bị thây ma truy đuổi, là Giả Nghĩa Bác thu lưu anh. Anh cũng có hỏi Hàn Dao lúc trước đã xảy ra chuyện gì, Hàn Dao chỉ là vội vàng cúi đầu, tránh đi không nói.
"Người đàn ông có vết sẹo trên cánh tay, anh nhớ rõ không?" Hàn Dao nói thật gian nan, "Lúc trước hắn ta làm bộ là người xa lạ với Giả Nghĩa Bác, nói chuyện với Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu tin, cái gì cũng nói cho hắn..."
Tiếu Tiếu đã ngủ trong lòng cô, cơ thể rúc thành một cục nhỏ, ngủ thật sự không an ổn.
Các cô đã từng xin giúp đỡ, kết quả bị lừa gạt. Sau gặp được Phạm Hoài, Giả Nghĩa Bác nói gì anh cũng tin, các cô càng không dám cầu viện. Cho đến khi hai ngày trước Lương Đống đến trường tìm Hàn Dao, các cô mới thật sự được trợ giúp.
Họ thiếu chút nữa đã chạy thoát, Phạm Hoài lại tin Giả Nghĩa Bác nói, ngăn trở lại, Lương Đống bị trói, tức giận mắng Phạm Hoài là đồ ngốc, Phạm Hoài nhìn thấy Hàn Dao cầu tình thì không cho giết Lương Đống, mãi cho đến tối nay Lương Đống bị tiến vào trạng thái nửa cảm nhiễm, mang Hàn Dao và mấy đứa nhỏ phá vây, sau đó lại vì Tiếu Tiếu bị rớt lại mà muốn quay trở về cứu.
Phạm Hoài tinh thần hoảng hốt, trong đầu như có cuộn chỉ rối, nhưng rốt cuộc chậm rãi hiểu được, thống khổ kêu rên: "Tôi, tôi... thế mà lại hại các người..."
Hàn Dao ánh mắt phức tạp: "Nếu không phải anh đến, ít nhất bọn họ không dám đụng chạm vào mấy đứa trẻ nữa, tôi ước gì anh cũng đi xuống địa ngục!"
Nhưng chung quy, Phạm Hoài là não thẳng, muốn bảo vệ bọn trẻ là thật, ngày Phạm Hoài đến gặp được một người đàn ông đi ra từ ký túc xá, Giả Nghĩa Bác thiếu chút nữa không giải thích được, cho nên đã nghiêm lệnh những người khác tạm thời không được đụng vào mấy đứa trẻ, nhưng người chịu tra tấn lại biến thành Hàn Dao, nếu không phải Lương Đống tới cứu, còn không biết chuyện này sẽ kéo dài tới bao lâu.
Ánh mắt Phạm Hoài ngây ngốc chuyển sang Thích Miên: "Lúc đó cô mới đến chưa tới một giờ đã phát hiện ra chân tướng?"
Thích Miên cười nhạo: "Có thể để một sinh vật to lớn như vậy trốn thoát, sao chỉ có thể chỉ mình anh có dị năng, thật đúng là mù mờ!"
Phạm Hoài chịu đả kích lớn.
"Hơn nữa......"
Thích Miên nhìn anh, "Từ lúc bắt đầu tôi đã không tin tưởng bọn họ."