Phía sau cổ cậu bé bị bóp thật chặt.
Lông tơ ở cổ dựng đứng lên, cậu gian nan quay đầu nhìn Thích Miên, thanh âm khô cằn, lại có chút yếu thế: "Chị nói cái gì?"
"Dị chủng lấy máu thịt làm thức ăn, đây là dục vọng khắc vào trong xương cốt của chúng, cho dù hành hương nạp mạng, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua con người trên đường đi, khả năng càng lớn hơn là, khi chúng đi ngang qua sẽ nghiền nát em đi." Thích Miên nhẹ giọng, "Nhưng em lại làm được, vậy em là ai? Em nếu có được dị năng làm bọn chúng bỏ qua em, vậy vì cái gì còn muốn ở lại chỗ này, rõ ràng em có thể an toàn rời khỏi đây, thậm chí cũng có thể rời khỏi thị trấn ——"
"Cho nên, em đến tột cùng vẫn còn là người, hay là... đã trở thành đồng bạn của chúng?"
Cậu bé gian nan nuốt nước miếng, nhìn có vẻ như muốn mở miệng, bỗng nhiên dùng sức cắn cổ tay Thích Miên đang ấn ở cổ, Thích Miên lập tức buông tay, đứa trẻ quay đầu, nhảy về phía trước, nhưng vừa chớm người lên một nửa đã bị treo giữa không trung, một tay khác của Thích Miên cầm lấy đầu sợi dây thừng vẫn cột trên người cậu, cô cười thanh thản, nguyên lai là đã chuẩn bị sẵn.
Ở trạng thái này, vô luận như thế nào cũng cũng không thể cắn được Thích Miên, cậu bé không cấm vô cùng tức giận mà duỗi thẳng chân, cuồng nộ giữa không trung.
"Em thật sự muốn nhảy?" Thích Miên nhướng mày, cố ý thả tay xuống, treo đứa nhỏ tòng teng phía trên một con dị chủng diện mạo ghê tởm, "Có muốn thử xem bọn chúng rốt cuộc có cắn em hay không?"
Đứa nhỏ liều mạng co chân lại, miễn cho hàm răng dị chủng sắc nhọn kia cùng với chất nhầy trên mặt nó dính vào, cậu không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể khóc thút thít, nói: "Đừng buông tay! Cầu xin chị, đừng buông tay... ô ô... Em không muốn chết."
Thích Miên cố ý đợi thêm trong chốc lát mới xách đứa nhỏ đã bị dọa đến nói năng lộn xộn, ngữ khí cô lạnh lùng: "Nói rõ ràng em là ai, nếu chị tin được em còn giữ lại ý thức của con người, chị sẽ không giết em."
Nhưng mà, sau khi bị cảm nhiễm, người có thể chân chính giữ lại ý thức thật rất it... ngay cả hiện tại có thể, tương lai cũng không nhất định.
Đời trước cô sống ở mạt thế lâu như vậy, cũng chỉ gặp qua người câm nhỏ bị cảm nhiễm một nửa mà còn tồn tại.
Cũng bởi vì người câm nhỏ ở đời trước mà cô không giết đứa nhỏ này ngay khi phát hiện nó có vấn đề.
Cậu nhỏ khụt khịt: "Em thề! Em, em còn ý thức của con người, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ tiêm cho em một mũi, em ngủ đi, khi thức dậy là đã như vậy..."
Thích Miên lập tức hiểu ra.
Cậu bé là một thực nghiệm thể.
Đứa nhỏ: "Em vốn là người thị trấn, bị đám chó chết viện nghiên cứu đem về đây làm thực nghiệm. Em bị tiếng nổ mạnh đánh thức, toàn bộ viện nghiên cứu đều bị thiêu hủy, em định từ nơi này đi lên thị trấn, nhưng mà đường đi lên trên mặt đất bị bịt kín, chung quanh lại có rất nhiều quái vật bò."
Cậu khổ sở mà khụt khịt một chút: "Ô ô...... Em không biết những người xấu đó làm gì trên người em, em chỉ biết em không được bình thường, bởi vì em phát hiện ra thế mà lại nghe hiểu được mấy con quái vật đó nghĩ gì! Em biết chúng nó muốn đi nơi nào, chúng nó cũng sẽ không công kích em. Em sợ quá, em không dám đi ra ngoài, sợ đi ra ngoài người khác phát hiện em không đúng sẽ giết em, em tình nguyện trốn ở đây, ít nhất mấy con quái vật này sẽ không làm hại em!"
Cậu càng nói càng tức lên: "Kết quả các người tới! Các người cả hai đều là người xấu! Con mẹ......"
Cậu vừa há miệng mắng người, Thích Miên trong nháy mắt đã dùng chính nắm tay cậu lấp vào miệng.
Đứa nhỏ này cũng thật là, mệnh ở trong tay người khác mà còn hứng thú mắng chửi người, nếu thật đi ra ngoài, ở mạt thế hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé này, chỉ sợ không được vài ngày sẽ bị giết ngay.
Thích Miên thấp giọng: "Nếu em nghe hiểu được tiếng bọn chúng, vậy em nói cho chị biết bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì."
Cậu bé ngập ngừng một chút, nhỏ giọng: "Em không biết, em có thể nghe hiểu cũng chỉ có thể nghe hiểu một chút ý tưởng, bản thân chúng không có đầu óc gì, nghĩ cũng vụn vặt, không phải đói, ăn, chính là tới nơi này, giống như có thứ gì đó triệu hoán bọn chúng, không có mục đích cụ thể gì."
Thích Miên nhạy bén mà bắt giữ được từ ngữ mấu chốt, triệu hoán!
Chỉ có vua dị chủng mới có thể triệu hoán dị chủng!
Sắc mặt Thích Miên thay đổi, cô còn chưa chải vuốt được suy nghĩ cho rõ ràng, bỗng nhiên nghe được đám dị chủng đồng thời rống phát lên một tiếng. Ngồi ở trung tâm võng cây, Lý Dân Quý chậm rãi thẳng người trên, tư thái như triệu hoán thần dân mà giơ tay lên. Cây cối mọc um tùm giống như xuyên hồ lô mà đâm thủng dị chủng bốn phía.
Không một con dị chủng nào giãy giụa, máu chúng nó cũng không nhỏ giọt ra ngoài mà chảy ngược theo những thân cây rỗng, giống như bị rút cạn bằng ống chích.
Thi thể dị chủng bị rút cạn lại đặt trên võng cây, võng cây giống như có ý thức riêng, điên cuồng xoắn xít nghiền nát thi thể thành bột phấn, phát ra âm thanh lạo xạo kẽo kẹt.
Bột phấn rơi vào một cái trứng trong suốt thật lớn ở giữa lưới cây, trải thành một lớp dày, trở thành chất dinh dưỡng nhanh chóng tan vào trong vỏ trứng.
"Đây là tiếng nhai nuốt em nghe được?" Thích Miên hỏi cậu bé.
Cậu bé ngây ngốc gật đầu: "Đúng vậy."
Người nhện mà họ đi theo cũng bị dập nát trong quá trình này, toàn bộ không gian hiện tại thiếu hơn phân nửa dị chủng, có vẻ có chút trống vắng.
"Em nghe xem trong đầu con quái vật kia đang nghĩ gì." Thích Miên chỉ chỉ Lý Dân Quý, cậu bé bẹp miệng, không tình nguyện mà nghiêng đầu, lỗ tai hướng về phía Lý Dân Quý, một lúc sau mờ mịt trả lời, "Nghe không được, ông ta giống như không suy nghĩ gì cả. Nhưng mà đâu có con quái vật nào mà lại không suy nghĩ gì..."
Cậu lại duỗi dài cổ, lông mày càng nhăn lại, giống như dùng toàn lực để đi lắng nghe, đúng lúc này, cánh tay Giang Hành Chu đang ôm bên hông Thích Miên chợt căng thẳng lên, Thích Miên ngẩng đầu, phát hiện xung quanh bỗng nhiên trở nên thật an tĩnh.
Vô số đôi mắt lành lạnh, tất cả dị chủng đều nhìn họ chằm chằm!
"......!!" Thích Miên ôm đứa nhỏ, cùng Giang Hành Chu nhảy ra hai hướng, một tiếng vang lớn, một cái búa to lớn nện vào nơi họ vừa đứng. Ngay cả mặt đất nơi này là hỗn hợp đặc chế từ xi măng, kim loại, bê tông vẫn bị đập nát nhừ, chất lỏng ăn mòn từ cái búa xương không ngừng chảy ra, tạo ra thanh âm cháy bỏng khét lẹt.
Bọn họ bị phát hiện!
Giọng Lý Dân Quý nhàn nhạt từ trên ngai vua của hắn truyền xuống: "Tao đã quyết định tha cho chúng bây một mạng, thế mà chúng bây còn chạy tới chịu chết."
Thích Miên nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng, bỗng nhiên nhận thấy được có gì đó không đúng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dân Quý.
"Ông còn ý thức con người!" Trường đao trong tay Thích Miên nhanh chóng chém rớt mấy con dị chủng tập kích lại gần.
Lý Dân Quý cười thật cổ quái: "Đương nhiên, rốt cuộc tao vẫn là con người."
Thích Miên châm chọc: "Ông nhìn bộ dáng của mình xem, thật sự cho rằng mình là con người sao?"
Lý Dân Quý như bị nói trúng, nhánh cây điên cuồng đâm tới hướng bọn họ, Thích Miên giơ tay ném đứa trẻ trở lại dưới lầu, đổi lại tiếng mắng không ngừng từ cậu bé.
Ngay sau đó, trúc đao trong tay cô đột nhiên đập mạnh xuống, giảm bớt trọng lực, tung người nhảy lên trên võng cây, cúi người xuống quét một vòng, chém ngang mấy cái trứng chung quanh.
Mấy cái trứng bị chém bể lộ ra ấu thể dị chủng hình thái cổ quái, bị bể quá sớm nên vài cái run rẩy chết ngay.
Lý Dân Quý giận dữ, nhánh cây mọc dài ra, Thích Miên và Giang Hành Chu bay đi giữa đám võng cây, Lý Dân Quý ném chuột sợ vỡ đồ, sợ làm hư những cái trứng khác, động tác hắn không thể không chậm lại.
Thích Miên và Giang Hành Chu mặc kệ không quan tâm, mấy cái trứng được Lý Dân Quý bảo hộ như thế, nếu trưởng thành nhất định không phải là thứ tốt gì. Hai người vừa chạy vừa đánh vào những cái trứng đó, Lý Dân Quý lại không thể không phân ra một ít nhánh cây tiếp đi những cái trứng bị rơi xuống, quay đầu lại nhìn thấy hai người không đá trứng mà một người dùng đao thọc, một người trực tiếp dùng tay xé.
Lý Dân Quý giận đến hai mắt đỏ bừng, phát ra tiếng rít gào.
Võng cây chấn động, co lại, cái trứng trong suốt ở giữa kia lại càng được hắn tầng tầng bọc lại, bảo hộ thật tốt, đưa lên cao. Nghe theo mệnh lệnh của hắn, dị chủng không cố kỵ gì mà đồng loạt bò lên võng cây truy đuổi Thích Miên và Giang Hành Chu, võng cây cũng vặn vẹo xoắn lại, hận không thể vặn chết hai người.
Thích Miên nhìn vị trí Lý Dân Quý, cười lạnh, trúc đao nhẹ nhàng bay múa trong không trung, trọng lực phát ra từng tầng lại từng tầng, một loạt tiếng động lớn vang lên, võng cây bị trọng lực áp xuống xé toạc, ngay cả mặt đất đặc chế cũng bị xé mở, hàng loạt dị chủng bị rơi xuống nghiền nát!
Thích Miên lại lần nữa vung đao, trên cơ sở trọng lực thứ nhất, đặt một trường trọng lực nhẹ lên chỗ hai người đứng, cả hai cùng lúc nhảy lên bên người Lý Dân Quý, chạy thật nhanh trên lưới cây.
Ở cấp hai, cô có thể tạo ra hai trường trọng lực cùng một lúc!
"Chỉ là một thứ hoại sinh có ý thức con người mà thôi, ông thật sự vẫn cho mình là người sao?" Thích Miên trào phúng cười, trúc đao trong tay tùy ý múa may, dễ như trở bàn tay mà thu hoạch đám dị chủng.
"Im miệng! Im miệng!" Lý Dân Quý bị kích thích kêu thật to.
Nhánh cây cùng trúc đao và dị năng Giang Hành Chu phát ra thanh âm va chạm bén nhọn, trong không gian nhỏ hẹp đều là ánh lửa và bột phấn.
Thích Miên: "Con gái ông đâu? Ông mang theo con bé chạy trốn tới nơi này, ông giấu nó ở nơi nào? Chỉ không biết ông xấu xí như thế, con gái ông còn nhận ra được ông?"
Lý Dân Quý nổi trận lôi đình, Thích Miên lại mở miệng: "Hoặc là...... Con gái ông đã chết có phải không?"
"Mày tê liệt đi!" Hai mắt Lý Dân Quý đỏ đậm, mấy cành cây từ bên người hắn nâng lên, không quản những con dị chủng, những cái trứng bởi vì hắn tức giận mà rơi lộp độp bể nát, Thích Miên đấu với hắn vài chiêu, bỗng phát hiện giữa đám cành cây có khe hở, cô đột nhiên nhảy lên, thân hình nhanh chóng xuyên qua bên trong, nhanh như một tia chớp.
Dị năng được rót vào trong đao, cô dùng lực chém thật mạnh, chặt bỏ đám nhánh cây tầng tầng lớp lớp che trước người Lý Dân Quý.
Lý Dân Quý hoảng sợ lui lại, phía sau Giang Hành Chu đã quỷ mị áp lại, đôi tay đầy máu hướng tới, bộc phát ra sức mạnh dâng trào!
Lý Dân Quý bị tiền hậu giáp kích, thân hình mọc ra vô số nhánh cây ý đồ ngăn cản, nhưng vẫn thấy được nhánh cây nhanh chóng bị phá vỡ, trong mắt hắn đầy tuyệt vọng.
Vào lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét truyền đến tai Thích Miên và Giang Hành Chu khiến hai người choáng váng, công kích tinh thần kia tựa hồ chấn vỡ đại não, lỗ tai và miệng cùng trào máu ra, khiến hai người chợt đông cứng trong không khí.
Một giây cực kỳ ngắn ngủi chựng lại như vậy, Lý Dân Quý đã tìm được cơ hội thoát thân, hắn mừng như điên, chảy nước mắt, kêu thật to, dùng nhánh cây tự nâng thân mình: "Tâm Tâm, con gái của ba, ba không hại chết con, con gái của ba!"
Từ trong cái trứng trong suốt vươn ra một cánh tay trẻ con non mịn, gian nan xé rách vỏ trứng. Lý Dân Quý dùng sức hỗ trợ xé trứng ra, một cô bé mặc cái váy ngủ bông dính đầy dịch nhầy, tay cầm theo con gấu nhồi bông bước ra, đôi mắt cô bé chỉ còn con ngươi biến thành từng vòng chỉ vàng không ngừng xoay tròn.
Cô bé rũ đầu, nhìn xuống ba người phía dưới.
Giống như nữ hoàng.