Trong đầu Thích Miên bỗng nhiên hiện lên câu nói kia của Giang Thừa —— "Vừa lúc bù lại khuyết điểm không thể nuôi vợ từ lúc còn nhỏ."
Thích Miên lại hỏi: "Vậy không sợ gien ô nhiễm là có ý gì?"
Nút trả lời: "Thế giới khác nhau sẽ không giống nhau, có thế giới có đồ vật dơ bẩn, đến thế giới đó sẽ bị ô nhiễm, giống như dị chủng."
"Bào tử dị chủng chính là gien bị ô nhiễm. Ba hư đều không sợ, hắn thật biến thái."
"Ý của em là...... Ông ấy sẽ không bị cảm nhiễm biến thành dị chủng? Vậy Chu ca thì sao?" Thích Miên đưa ra phỏng đoán, "Anh ấy di truyền năng lực tự lành của chú Giang, vậy loại năng lực này có thể cũng được di truyền hay sao?"
"Phải." Nút dùng sức gật đầu thật mạnh, "Cho nên anh cũng không sợ, trừ phi là một con thật to siêu siêu siêu siêu cấp cắn anh ấy một cái cũng không thay đổi, ngay cả thay đổi cũng sẽ giữ được ý thức, chị dâu, yên tâm."
Thích Miên bị biểu tình nghiêm túc của cô gái làm bật cười, trong lòng ấm lại.
Nút cũng nhìn ra cô lo lắng cho tình trạng của Giang Hành Chu nên mới cố ý an ủi như vậy.
Nói như thế, khó trách đời trước Chu ca cường đại như thế, một người cảm nhiễm vẫn giữ được ý thức nhân loại, rút ngắn quá trường học tập tiến hóa của dị chủng, lại có sức mạnh của dị chủng ——
Vậy, tiến thêm một bước, có thể phỏng đoán hay không, lúc trước cô và Chu ca lần đầu tiên gặp được nhau có phải bởi vì thấy được cô sử dụng trúc đao? Bao gồm sau đó anh ấy đi theo, có hay không cũng vì cái này.
Thích Miên im lặng suy nghĩ, chuyển sang hỏi một sự kiện khác: "Vậy em có biết, chú Giang ngoại trừ em và Chu ca còn có tiếp xúc qua những người khác trên thế giới này hay không?"
"Không quen biết, quá nhiều." Nút trả lời thật mau, giọng nói non nớt lộ ra ngữ khí chém đinh chặt sắt, "Hắn, hải vương, nuôi cá, tra nam!"
Thích Miên: "......"
Cô đã hiểu.
Thích Miên gội từng lọn tóc cho cô gái, lau khô, rồi lại dùng máy sấy sấy khô tóc.
Nút tắm xong, thơm ngào ngạt, Thích Miên chải đầu cho cô gái, còn lấy thảm trong phòng vệ sinh ra, lau chùi sạch sẽ, giao lại cho Nút.
Ngoài cửa, mẹ La nhẹ nhàng gõ cửa: "Miên Miên, vừa rồi người bên chỗ Lâm đội trưởng tới, nói căn cứ Thành Đông đã trả lời, kêu con chút nữa qua gặp."
Là chuyện của Kim Mộng, không biết Thích Miên đưa ra điều kiện, đối phương đồng ý được mấy phần.
Thích Miên trả lời: "Cảm ơn bác gái, cháu sẽ đi ngay."
Thích Miên nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn con gà đã biến trở về bình thường trong tay Nút, đang bị để trước máy sấy sấy lông, đang ngao ngao kêu thảm thiết: "Nút, em có còn cái thông đạo như lúc trước sử dụng ở căn cứ Yến Tân hay không?"
Nút nghiêng đầu: "Không có, loại thông đạo thuấn di này đã nát thì không còn nữa."
Thích Miên: "Không cần thuấn di, có thể gởi người đi, miễn sao người khác không phát hiện là được, có sao? Chỉ cần chứa một hai người cũng được."
"Không cần thuấn di thì có." Nút khẳng định gật đầu, giơ gà lên, "Cái này thực dễ dàng, gà vốn dĩ chính là nó."
Thích Miên gật đầu, tiếp tục nói: "Vậy thật tốt quá, chị còn hy vọng có thể ngụy trang đồ vật, sau khi bọn chị dẫn người đi, trong một khoảng thời gian những người khác không thể phát giác..."
......
Tắm rửa cho Nút xong, Thích Miên đi ra ngoài gặp người Lâm Ân phái tới.
Vẫn là thiếu niên lúc trước, chỉ là thay đổi mặc đồ đen, trước ngực còn gắn một đóa hoa trắng.
"Căn cứ Thành nam hủy diệt, người chết quá nhiều." Cậu thiếu niên thấy Thích Miên nhìn chăm chú vào đóa hoa, giải thích, "Lâm đội trưởng đã phát cho mọi nhân viên, xem như ai điếu."
Cậu dừng một chút, mặt mày hiện lên một tia bi thương: "Tôi cũng đã từng đi trao đổi vật tư ở Thành nam, biết được vài người ở đó... Không nghĩ tới bỗng nhiên có một ngày sẽ không còn được gặp lại."
Thích Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai: "Nén bi thương."
Thiếu niên mặt mày thoáng giãn ra: "Nhưng mà, dù sao đây cũng là mạt thế, kết quả như vậy tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, ít nhất các người đã trở lại, vẫn có người còn sống từ hạo kiếp. Lâm đội trưởng đã an bài người đi tìm kiếm, có lẽ còn có thể phát hiện người sống sót ở Thành nam."
Ngữ khí tràn ngập chờ mong, Thích Miên không nói gì, đám trùng xám đáng sợ như vậy, xác suất còn sống thật vô cùng nhỏ.
Thích Miên không tiếp tục đề tài này: "Căn cứ Thành đông bên kia đáp lại như thế nào?"
"Bọn họ cơ bản đồng ý yêu cầu của chúng ta, nhưng mà xuất hiện một ít chuyện phiền toái, cho nên mới kêu tôi đến đây tiếp chị đi qua một chuyến." Thiếu niên giải thích.
Thích Miên nhíu mày: "Nhất định phải tôi đi?"
"Đúng, không có chị không được." Ngữ khí không chút do dự nào.
Thích Miên muốn hỏi rõ ràng một ít, trên mặt thiếu niên lộ ra một chút xấu hổ, bộ dáng không muốn ở chỗ này nhiều lời.
Thích Miên chỉ có thể nói: "Chờ một lát, tôi tới ngay."
Thiếu niên lập tức ý bảo Thích Miên cứ làm xong chuyện. Thích Miên nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ, Giang Hành Chu đang nghỉ ngơi, cô vừa mở cửa đã bị phát hiện.
"Còn phát sốt sao?" Thích Miên thấy anh đã ngồi dậy, không rón rén nữa, cô rót từ bình trà ra một ly, thấy vừa đủ ấm thì đưa qua.
"Khá hơn nhiều." Giang Hành Chu thần sắc uể oải, nhấc mắt lên, bộ dáng không phải rất vui khi uống thuốc, thấy Thích Miên kiên trì mới miễn cưỡng tiếp nhận, giọng anh khàn khàn.
Bị trà thuốc đắng tới nhíu mày: "Em ấy tuyệt đối là trả thù."
Thích Miên bị biểu tình trẻ con của Giang Hành Chu chọc cười, cầm lại ly, nhấp nhấp phần cặn: "Nút có cái gì mà ý xấu... Tê, thật đúng là đắng."
Mặt Thích Miên cũng nhăn thành một đoàn, hai trái khổ qua nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
"Căn cứ Thành Đông trả lời, em phải đi qua bên chỗ Lâm Ân một chuyến, sau khi tiếp nhận Kim Mộng, chúng ta liền có thể rời khỏi đây."
Quả nhiên, Giang Hành Chu xốc chăn lên muốn xuống giường, Thích Miên đè anh lại, "Anh nghỉ ngơi trước đã, chừng nào có tin tức thêm em sẽ báo."
"Em không thể đi một mình." Giang Hành Chu vẫn mang cảnh giác với Lâm Ân.
"Em sẽ thật cảnh giác, có trúc đao ở đây, không có gì có thể thương đến em." Thích Miên khuyên giải, "Anh mau chóng khôi phục, chờ anh khôi phục xong chúng ta có thể trở về căn cứ Phương Nam, còn có chuyện khác em giao cho anh làm mới yên tâm."
Thiếu niên lái xe, giải thích tin tức căn cứ Thành Đông truyền tới: "Căn cứ Thành Đông tỏ vẻ có thể trả giá tài nguyên tương đương để trao đổi Tần Chiếu, người chị muốn tìm vị kia Kim Mộng cũng ở đó, hai bên sẽ đồng thời trao đổi con tin."
Thích Miên nghe ra cũng không phải ngoài ý muốn, dị năng Tần Chiếu cường đại, là người bảo vệ cho căn cứ Thành Đông, bọn họ không thể bỏ mất đi Tần Chiếu, cô thuận miệng "ừ" một tiếng.
Thiếu niên do dự: "Vấn đề hiện tại là, chúng tôi không có biện pháp đưa Tần Chiếu trở về, cho nên không thể tiến hành trao đổi."
Thích Miên "à" một tiếng, trong đầu còn nghĩ vừa rồi lúc ra cửa, thần sắc Giang Hành Chu không quá phấn chấn, qua vài giây cô mới phản ứng lại: "Không có biện pháp đưa hắn về là có ý gì? Hắn bị thương không thể động?"
"Không phải." Thiếu niên lộ ra biểu tình xấu hổ như vừa rồi ở chung cư, "Tần Chiếu nói, chị ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó."
Thích Miên: "......"
Thích Miên: "???"
Thiếu niên tiếp tục nói: "Hắn bị mị lực của chị hấp dẫn thật sâu, nguyện ý từ bỏ hết thảy để đi theo chị, hắn nói hắn chính là..."
Sắc mặt thiếu niên ửng đỏ: "Hắn chính là mặt trời nhỏ của chị, roi da của chị là phương hướng của hắn, hắn chờ đợi chị đánh những roi ôn nhu mà nóng bỏng."
Thiếu niên: "Bởi vì dị năng của hắn quá mạnh, nếu chúng tôi sử dụng thủ đoạn cường ngạnh sẽ đem lại tổn thất rất lớn, Lâm đội trưởng lúc này mới phái tôi tới tìm chị, muốn thương lượng với chị phải làm sao bây giờ."
Thích Miên: "............"
Thích Miên nghiêm túc nghĩ lại hành động của mình dưới mặt đất, cắt dây thừng, ấn hắn dưới thảm nhung không cho hắn ra, cuối cùng cầm trúc đao thọc hắn bảy tám đao, làm hắn không còn mấy hơi thở.
Cuối cùng bây giờ hắn nói, hắn là mặt trời nhỏ của cô, còn chờ đợi roi vọt đầy "ôn nhu".
Thích Miên:......
Thiếu niên nhìn xem Thích Miên biểu tình quỷ dị, vội nói: "Đương nhiên, những lời này chúng tôi không để bất kỳ ai biết được, hiện tại ngoại trừ Lâm đội trưởng, tôi, còn có một số rất ít nhân viên thẩm vấn, không ai biết hắn ái mộ chị, chị không cần lo lắng chuyện này bị anh Giang biết làm ảnh hưởng cảm tình hai người."
"Tôi không phải lo lắng cái này." Thích Miên trầm ngâm, "Nếu sớm biết hắn thích bị ngược cuồng, tôi ngay từ đầu hẳn là nên thọc hắn thêm vài đao, sau đó còn đỡ bớt việc."
Làm cho cô lúc mới gặp còn giả vờ lá mặt lá trái với hắn cả nửa ngày.
Thiếu niên: "............"
Thiếu niên nghẹn lại.
Cậu thấy Thích Miên cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện Tần Chiếu nên thăm dò nhắc thêm một chuyện khác: "Ưm... chị Thích..."
Thích Miên ngẩng đầu: "Hả?"
Thiếu niên nuốt nuốt nước miếng: "Chị còn nhớ ở bệnh viện còn một người câm vừa mới làm xong phẫu thuật mắt, đang đợi chị tới thăm không?"
Thích Miên: "......"
Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Anh ta vốn không muốn làm phẫu thuật, vẫn luôn làm ầm ĩ muốn gặp lại chị, nhưng đôi mắt anh ta bị cảm nhiễm, không làm phẫu thuật thì sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Lâm đội trưởng nghĩ chị có lẽ không đồng ý, nhưng nghĩ đến anh ta là người trọng sinh, trong trí nhớ còn có không ít chuyện đời trước, cho nên cuối cùng dùng dược vật thật mạnh trị liệu cho anh ta."
Cậu tiếp tục nói: "Sau khi tỉnh lại tinh thần anh ta thật hỗn loạn, trạng thái càng không tốt, bác sĩ nói tốt nhất thì nghe theo ý nguyện của anh ta, mời chị qua gặp mặt... Đương nhiên đây cũng chỉ là kiến nghị của chúng tôi, có đi hay không vẫn là do chị quyết định."
Thích Miên: "............"
"Mấy chuyện này chúng tôi cũng không nói với anh Giang, đương nhiên nếu chị không ngại, cùng anh Giang đi qua đó một chút cũng được, rốt cuộc vị kia cũng vô cùng tò mò về người yêu của chị..." Thiếu niên bổ sung.
"...... Không, không cần nói cho anh ấy biết." Nhắc tới người câm nhỏ, Thích Miên lúc này mới thật sự cảm giác đau đầu, tay đè đè giữa mày, "Chuyện này tôi có thể xử lý tốt, sau đó suy xét, tạm thời gác lại đi."
Thiếu niên ấp úng gật gật đầu.
Mang theo một đầu nặng nề, Thích Miên theo thiếu niên đi vào văn phòng căn cứ trung tâm.
Trong nhà sáng ngời, trước mạt thế hẳn là loại kiến trúc với cửa kính từ trên đỉnh xuống dưới. Người đến người đi, dị năng giả, nhân viên toàn mặc đồng phục, người dân đi vào làm việc cũng xếp hàng ngay ngắn, rất có trật tự.
Nếu không phải tinh tường nhớ rõ đây là mạt thế, ngoài cửa sổ là cảnh tượng tiêu điều sau mạt thế, nói nơi này là office building của chính phủ cũng không sai chút nào.
Thích Miên đi thang máy lên lầu, trong đầu hiện lên một loại cảm giác quen thuộc, giống như tình cảnh này cô đã từng trải qua, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi cái gì.
"Tới rồi." Thiếu niên đẩy cửa ra, cậu không đi vào, mà Lâm Ân từ bên trong đi ra dẫn dắt, "Thích Miên."
Hắn đã thay đồng phục màu trắng bạc, đeo băng tay, bởi vì tóc hắn cũng trắng cho nên cả người đều tái nhợt giống như bao trùm cả người sương tuyết.
Hắn mở ra mạng tinh thần, cho Thích Miên xem tin tức hình chiếu mới nhất: "Căn cứ Thành Đông vừa mới truyền lại tin tức, bọn họ đồng ý giao ra phần vật tư, nhưng nếu cô muốn Kim tiểu thư trở về thì phải trao đổi cùng lúc với Tần Chiếu."
Trong giọng nói hắn mang theo chút bất đắc dĩ: "Bởi vì nguyên nhân mà cô cũng biết... Chúng tôi không thể đưa Tần Chiếu trở về để trao đổi con tin."
Thích Miên:...... Cũng không cần nói nguyên nhân này mịt mờ như vậy, nói thế nguyên nhân này thật là không thể nói ra.
Lâm Ân bất đắc dĩ: "Người cầm quyền hiện tại của căn cứ Thành Đông là tình nhân của mẹ Tần Chiếu, bọn họ cũng biết được tính toán của Tần Chiếu, hơn nữa họ cũng không có biện pháp tốt hơn khuyên Tần Chiếu trở về... Cho nên họ hy vọng cô có thể đưa Tần Chiếu qua đó, tới chỗ giao lộ căn cứ trung tâm và căn cứ Thành Đông dùng để trao đổi."
Thích Miên khó hiểu: "Tôi không có khả năng ở lại căn cứ Thành Đông, chẳng lẽ bọn họ có phương pháp lưu lại Tần Chiếu, không cho Tần Chiếu đi theo tôi?"
Lâm Ân do dự một lát: "Tôi cũng đưa ra vấn đề này, nhưng bọn họ tựa hồ cũng không cảm thấy đó là chuyện phiền toái."
Lâm Ân: "Tôi phỏng đoán, bọn họ khả năng cũng có thủ đoạn gì đó có thể làm Tần Chiếu bước vào căn cứ Thành Đông sẽ không rời đi nữa. Cô cũng biết, Tần Chiếu đã rời khỏi căn cứ Thành Đông lâu lắm rồi."