CHƯƠNG 100

Diệp Tranh tội nghiệp cởi quần mình ra, bờ mông sưng đỏ kia lại khiến Trầm Tử Ankhẽ nheo mắt, bàn tay nhỏ bé không tự chủ mà siết chặt lại.

“Mẹ cậu đánh?”

“Ừ, đau lắm!”

Diệp Tranh đáng thương mếu máo nói, trong mắt còn rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn nhịn xuống, còn cười nói: “Tớ rất ngầu đúng không? Tớ như vậy gọi là cái gì nhỉ? Cái gì bất khuất?”

“Hiên ngang bất khuất.”

Trầm Tử Antiếp lời.

“Đúng đúng đúng! Hiên ngang bất khuất, tớ là đại trượng phu! Vậy mới xứng làm anh em cậu chứ, đúng không? Tử An , cậu có xem tớ là anh em không?”

Hai mắt Diệp Tranh đẫm nước mắt mà nhìn Trầm Tử An.

Trầm Tử Anbất chợt nói không nên lời.

Ngay từ đầu cậu đã hạ quyết tâm phải thù ghét Diệp Tranh , đối xử tốt với cậu ta chẳng qua cũng chỉ để lợi dụng cậu ta mà thôi, nhưng bây giờ vì sao trong lòng lại thấy khó chịu như vậy?

“Cậu mau chóng mặc đồ vào đi, để người khác nhìn thấy cậu cởi quần trước mặt tớ thì biết ăn nói làm sao?”

Trầm Tử Anvội lảng sang chuyện khác.

Trong mắt Diệp Tranh thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng chỉ cười nói: “Được, anh hai muốn em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó.”

“Ai là anh hai cậu? Cậu còn lớn hơn tớ đó có được không?”

Lông mày Trầm Tử Annhíu lại lần nữa.

Diệp Tranh này sao lại khiến người ta ghét giống như Diệp Nam Huyền chứ? Vậy mà hết lần này tới lần khác cậu lại không nhấc nổi chân rời đi.

Đây là bị làm sao vậy?

Diệp Tranh cũng mặc kệ vẻ mặt Trầm Tử Anra sao khoác tay Trầm Tử An, giống như lưu manh mà nói: “Tớ mặc kệ tớ mặc kệ, cậu có bản lĩnh hơn tớ, tớ nhận cậu làm anh hai. Từ nay về sau cậu chính là anh hai của tớ.”

Trầm Tử Anchưa từng gặp người nào lưu manh như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Nghê Nghê có tiếp xúc da thịt với cậu, cậu chưa từng cho phép ai làm càn trên người mình như thế. Hôm nay Diệp Tranh gần như dán nửa người trên người cậu, mà dáng vẻ cười hì hì kia lại khiến Trầm Tử Ankhông tức giận nổi.

“Cậu buông ra! Hai đứa con trai dây dưa như vậy còn ra thể thống gì!”

Trầm Tử Anthấy cực kỳ khó chịu.

Diệp Tranh này là con trai Diệp Nam Huyền , là cậu ta thay thế vị trí của mình và Nghê Nghê ở nhà họ Diệp, cậu nên hận cậu ta mới phải chứ?

Nhưng Diệp Tranh lại giống như một con bạch tuộc mà ôm chặt Trầm Tử An.

“Không buông không buông không buông đấy! Cậu không chịu làm anh hai tớ, tớ sẽ không buông tay!”

“Diệp Tranh , cậu có biết xấu hổ không? Cậu là người thừa kế của nhà họ Diệp, sao có thể lưu manh như vậy chứ?”

Trầm Tử Anquả thật khóc không ra nước mắt, nếu biết trước Diệp Tranh này như vậy, cậu sẽ không đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play