“Cảnh này không phù hợp với trẻ em, bạn nhỏ tốt nhất không nên xem”.
Người đàn ông đè thấp giọng nói kề sát bên tai, âm thanh bốn phương tám hướng xa gần vọng đến gấp gáp tựa như dư âm thường thấy trong những bộ phim điện ảnh.
Ánh sáng mờ ảo, còn có hơi ấm bao quanh bả vai và lưng cô, cuối cùng nhiệt độ lan ra cùng với hơi thở ấm áp của người kia lan tỏa dần trên má cô.
Ôn Thư Du ngượng ngùng đẩy tay anh: “Em cũng không phải là bạn nhỏ”.
“Biết rõ mình không nhỏ mà còn dám lôi kéo anh cùng xem loại phim này hả”. Tay anh bị cô đẩy ra, thay vào đó là nụ hôn rơi trên môi.
Lúc này cô mới nhận ra hơi thở của anh cực kỳ dồn dập, thậm chí còn cắn nhẹ môi dưới của cô như một sự trừng phạt.
Ôn Thư Du muốn né ra sau, nhưng né thế nào cũng bị nhốt trong vòng tay của anh. Sau lưng cô có thể cảm nhận rõ ràng những đường cơ săn chắc và xương cốt chắc khỏe trên cánh tay của đối phương.
Thế nhưng…
Thế nhưng phim vẫn còn đang chiếu! Cô không muốn bỏ lỡ tình tiết phim!
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Du đỏ mặt, tim đập loạn xạ trong khi vẫn còn sức để phân tâm. Cô vươn tay muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng khi tay phải đẩy nhanh lại bất ngờ vô tình trượt xuống, lòng bàn tay cô nhất thời chạm vào vùng bụng săn chắc đều đặn của người đàn ông.
Lương Yến Tân giơ tay bắt lấy tay kia của Ôn Thư Du: “Chạm vào đâu thế?”.
“Em, em không cẩn thận đụng phải…”. Ôn Thư Du bị phản ứng của anh làm cho ngơ ngác.
Thân hình người đàn ông bên cạnh cô bỗng chốc cứng đờ.
“Muốn chết hửm”. Lương Yến Tân cắn vào tai cô thì thầm, không hiểu sao cô lại nghe hiểu hàm ý của vết cắn này.
“Vào những lúc thế này, sao có thể tùy tiện sờ vào cơ thể của đàn ông hả?”.
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, vừa nói vừa từ từ bình tĩnh lại. Một tay vẫn đang giữ cả hai tay của cô, dáng vẻ như muốn không cho cô lộn xộn thêm nữa.
Khuôn mặt Ôn Thư Du đỏ bừng: “Ai sờ anh! Em chỉ muốn anh đừng quấy rầy em xem phim!”.
Anh nói cứ như là cô cố ý chạm vào ấy, hơn nữa ai ngờ rằng anh sẽ như vậy chứ…
Nói xong cô lấy tấm chăn nhung quấn quanh mình rồi nhích sang một bên, kết quả còn chưa nhích được mấy phân đã bị Lương Yến Tân ôm trở lại.
“Được rồi”. Anh thoáng chút đau đầu, khẽ thở dài: “Không đụng vào em nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Ôn Thư Du không nói lời nào, yên lặng tua lại đoạn đã bỏ lỡ, nhưng cô vô tình tua quá nhiều, màn hình liền nhảy trở lại cảnh thân mật vừa rồi của nam nữ chính.
Cô sửng sốt, giây tiếp theo người bên cạnh lạnh lùng nói: “Em đang cố ý đối nghịch với anh phải không?”.
“Không phải em cố ý đâu, tại vô tình tua lại nhiều quá!” Cô ngượng ngùng nói, vội vàng tua nhanh về đúng vị trí, không ngừng nhỏ giọng than thở để tăng thêm tự tin: “Nếu không phải lúc nãy anh làm gián đoạn thì sao có thể chạy đến đây chứ…”.
Cuối cùng, phim điện ảnh cũng bắt đầu chiếu sau cảnh thân mật.
Cốt truyện căng thẳng và hấp dẫn, Ôn Thư Du nhanh chóng quên đi sự bối rối vừa rồi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình với tất cả sự tập trung và lo lắng.
Bỗng nhiên, màn hình tối đen, mọi hình ảnh âm thanh cũng biến mất.
Cô bất giác co người, kéo tấm chăn nhung lên che nửa khuôn mặt.
Ngay sau đó, trong tình trạng tối đen của màn hình, âm thanh bất chợt xuất hiện – đầu tiên là tiếng thở gấp gáp của nhân vật, giây tiếp theo là tiếng quẹt cọ xát của que diêm.
Lần đầu tiên nhân vật chính không thể quẹt cháy que diêm, một tia lửa yếu ớt lóe lên, nhưng chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, nó đã chiếu sáng đường nét mơ hồ xung quanh anh ta.
Ôn Thư Du cau mày, vô thức suy nghĩ xem rốt cuộc đường nét kia là cái gì. Cho đến khi nhân vật chính quẹt que diêm lần thứ hai, ngọn lửa chợt lóe sáng chập chờn.
Đột nhiên có hai con mắt sáng rực xuất hiện áp sát trước mắt nhân vật chính.
“A!!!”. Cô bị dọa đến run rẩy, sau tiếng hét nhỏ mà ngắn ngủi đó, cô đột ngột quay lại nhào vào lòng của người đàn ông bên cạnh.
Lương Yến Tân vốn dĩ đang thờ ơ nhìn vào màn hình, khi thấy màn hình đột nhiên sáng lên, anh thầm nghĩ nguy rồi, thế nhưng cũng đã muộn.
Cô gái nhỏ tùy tiện núp trong lòng anh, anh vội vàng vươn tay ôm lấy cô.
“Dọa em sợ muốn chết, dọa em sợ muốn chết”. Cô vùi đầu trên ngực anh, lẩm bẩm như sắp khóc: “Sao anh không che mắt lại giúp em hả!”.
Miệng thì an ủi còn tay thì vỗ lưng cô dỗ dành như một đứa trẻ.
Ôn Thư Du áp trán vào ngực anh, cô chợt nhận ra mình có chút ngượng ngùng khi chui vào vòng tay anh, nhưng cô không dám ngồi lùi lại vì sợ.
Cô đành phải do dự hỏi: “Cảnh đáng sợ đó đã qua chưa?”.
“Qua rồi”. Lồng ngực của người đàn ông khẽ run lên khi nói.
Cô nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ?”.
“Nếu đã sợ như vậy thì chọn một phim khác xem?”.
“Không muốn, em muốn xem bộ này. Em thích nam diễn viên này rất lâu rồi, chỉ còn bộ phim này là vẫn chưa dám xem”.
Ánh mắt Lương Yến Tân dừng lại, nhướng mắt nhìn nam diễn viên trên màn ảnh, đột nhiên nhíu mày: “Bởi vì anh ta nên em mới muốn xem phim?”.
“Đúng vậy”. Cô sốt ruột thúc giục: “Rốt cuộc đã qua chưa thế?”.
Anh nhìn màn hình, đợi đến khi khuôn mặt của nam chính biến mất, màn hình chuyển sang cảnh khác rồi mới trả lời: “Qua rồi”.
Ôn Thư Du do dự quay người, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy quả thực không phải là một cảnh đáng sợ.
Xem đến nửa sau bộ phim thì cô đã hoàn toàn không dám mở mắt ra, không những phải nắm tay Lương Yến Tân che trước mắt mình, thỉnh thoảng cô còn vùi vào cánh tay và hõm cổ của anh.
Ban đầu cô cũng cảm thấy ngại nhưng về sau quen việc rồi cũng thành quen.
Vốn dĩ sắc mặt của Lương Yến Tân thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng nhìn thấy cô dựa dẫm và thân mật với mình như vậy thì sắc mặt mới dần dịu đi.
Lúc trước anh rất xem thường loại thủ đoạn mà chỉ mấy đứa nhóc mới dùng, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ, sau này có thể cân nhắc nhiều hơn.
Xem đến cuối, những cảnh liên quan đến tình thân và tình yêu trong phim đã bị đảo ngược hoàn toàn, Ôn Thư Du kìm nén, cuối cùng nước mắt vẫn tuôn rơi.
Cho đến khi người bên cạnh khịt mũi khẽ nghẹn ngào, Lương Yến Tân mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh cau mày, xoay người kia lại đối mặt với mình.
Dưới ánh sáng phản chiếu từ màn hình, đôi mắt của người trước mặt anh đã đỏ hoe, nước mắt ướt đẫm trên má, lông mi và khóe mắt.
“Sao lại khóc?”.
Ôn Thư Du lắc đầu không nói chuyện, bướng bỉnh quay đầu nhìn màn hình, bộ phim đã kết thúc, màn hình trống rỗng chỉ còn lại bóng dáng cô độc của nữ chính.
Giây tiếp theo, màn hình sầm xuống.
Cô không kìm lòng được, vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Vừa khóc vừa không nhịn được mà nhớ lại, càng nhớ lại càng buồn hơn, cuối cùng không kìm được nức nở vài tiếng.
Tiếng thở dài bất lực của người đàn ông phía đỉnh đầu truyền xuống.
“Đừng khóc nữa”.
Ôn Thư Du lại nức nở một tiếng. Cô không muốn khóc nhưng lại không kìm được, nam chính và những người thân trong gia đình đó thật quá bi thảm…
Giây tiếp theo, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt cô, kéo bàn tay đang che mặt của cô ra.
Tầm nhìn bị nước mắt xóa nhòa, cô sụt sịt chớp mắt mấy cái, nước mắt lại rơi xuống.
Một tờ khăn giấy chạm vào làn da, người kia cố ý dùng sức rất nhẹ, chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô.
Ôn Thư Du nhắm mắt lại mặc cho anh lau, nhưng tuyến lệ vẫn đang tiết ra nước mắt. Anh không hề sốt ruột, kiên nhẫn lấy khăn giấy lau cho cô.
Lau đến nỗi cô không nỡ khóc thêm lần nữa.
“Em chỉ hơi buồn vì nội dung phim”. Cô nhỏ giọng giải thích.
Lương Yến Tân “Ừm” một tiếng, cúi đầu hôn lên hàng mi ướt đẫm rũ xuống khi cô nhắm mắt lại, thở dài rồi cười một tiếng: “Cô bé đáng thương”.
Mặc dù đôi khi cô có phần nhút nhát quá mức, nhưng cảm xúc của nội tâm rất đơn thuần và rực rỡ, hơn nữa cũng rất dễ xúc động trước câu chuyện của người khác.
Thật không ngờ dáng vẻ cô như vậy lại dễ dàng khiến người khác động lòng nhất.
Từ thị giác, khứu giác đến vị giác của anh đều bị cô dễ dàng chiếm lĩnh, trong lòng anh cảm thấy hài lòng và mềm mại một cách lạ thường.
Còn có bình tĩnh.
Anh rũ mi, hôn lên mắt cô: “Muộn rồi, em có muốn lên lầu ngủ không?”.
Ôn Thư Du gật đầu: “Vâng”.
Xem một bộ phim như vậy thực sự rất tiêu hao tinh lực, thật mệt mỏi.
Lương Yến Tân đưa cô trở về phòng, có lẽ là đoán được cô đã khóc và thêm chút mệt mỏi nên anh chỉ hôn cô nhẹ nhàng chúc ngủ ngon: “Em ngủ sớm một chút. Ngày mai anh có thể phải ra ngoài rất sớm, có cần gì thì cứ tìm quản gia”.
Cô gật đầu, giữ tay nắm cửa chầm chậm lùi về sau: “Vậy thì… chúc anh ngủ ngon nhé”.
Anh đưa tay lên xoa nhẹ đôi mắt hơi đỏ của cô: “Ngủ ngon”.
Cánh cửa đóng lại trước mặt anh, hai giây sau lại vang lên tiếng khóa cửa “lách cách”.
Lương yến Tân nhíu mày, cong môi cười khẽ, nhưng độ cong trên bờ môi nhanh chóng giãn ra rồi từ từ biến mất.
Anh lùi lại hai bước dựa vào lan can hành lang lầu ba, lẳng lặng nhìn cánh cửa trước mặt.
Rõ ràng vừa mới có được, nhưng anh đã bắt đầu không bằng lòng với điều đó; muốn có càng nhiều thời gian, muốn cô ở lại bên mình bất kể ngày đêm.
…
Đêm nay Ôn Thư Du ngủ rất ngon.
Lúc đầu cô hơi mất ngủ vì nghĩ “đây là phòng của Lương Yến Tân”, nhưng ngay sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, cảm giác thỏa mãn khi chìm vào giấc ngủ ôm lấy cô.
Khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng.
Lúc Ôn Thư Du đi đến phòng thay đồ chọn quần áo để mặc, thế nào lại tìm trúng đồ bơi.
Trong ngăn kéo rộng lớn, những bộ đồ bơi được sắp xếp thành từng hàng theo màu sắc và kiểu dáng, trong đó có một số bộ mang phong cách retro đặc biệt phù hợp với sở thích của cô, nhưng có một kiểu quyến rũ đến mức e rằng cô không đủ can đảm để mặc nó trong biệt thự của Lương Yến Tân.
Mặc dù anh không có ở nhà cũng không được.
Khi cô sửa soạn xong xuống lầu thì Lương Yến Tân đã ra ngoài làm việc. Ăn sáng xong, cô liền bắt đầu tìm việc vặt cho bản thân để giết thời gian. Đương nhiên việc đầu tiên cần làm là nói trước với người trong nhà một tiếng, để mấy ngày nay họ không nên gọi video đến. Lý do là cô phải bắt đầu đi sớm về khuya vì chuyện của câu lạc bộ, điều này có thể không thuận tiện lắm.
Mặc dù chột dạ, nhưng lời nói dối này rõ ràng là cần thiết, nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ.
Mấy ngày tiếp theo, Lương Yến Tân hầu như không đi cả ngày, chủ yếu là buổi chiều hoặc thỉnh thoảng là buổi tối. Lúc anh không ở nhà, Ôn Thư Du đều nhờ tài xế đưa đến siêu thị nhà sách đi dạo, hoặc ở nhà đọc sách và xem phim.
Sau vài ngày, cô đã đoán được quy luật – nếu Lương Yến Tân ra ngoài một chuyến, chưa đến nửa ngày thì anh sẽ trở lại.
Cho nên sau khi rút ra được kết luận này, cô không thể không chuyển sự chú ý sang hồ bơi đã mà mình đã ao ước từ lâu.
Vì vậy, vào một buổi chiều khi Lương Yến Tân vắng nhà, cô đã dặn dò quản gia trước, sau đó vui vẻ lên lầu tắm rửa và thay áo quần.
….
Hồ bơi rất rộng, được bao quanh bởi một đình viện với nội thất tinh tế và cây cối xanh tươi. Bên cạnh hồ bơi còn có sô đa trái cây và món tráng miệng do quản gia chuẩn bị.
Ôn Thư Du tự do bơi thoải mái hai vòng, cuối cùng cũng thoải mái trồi lên khỏi mặt nước.
Đây mới là mùa hè chứ. Cô gạt những giọt nước trên mặt rồi thở phào nhẹ nhõm, đối với người yêu mùa hè như cô mà nói thì sao có thể thiếu bơi lội được.
Cô chống khuỷu tay lên bờ, dùng ống hút chọc vào những quả mọng nổi trong ly.
Nếu Tống Gia Ninh và Khúc Vân Châu ở đây thì hay rồi, ba người chắc chắn sẽ thú vị hơn một người.
Bỗng nhiên, Ôn Thư Du nghe thấy tiếng xe ô tô ở cổng biệt thự truyền đến.
Lúc đầu cô nghĩ rằng người phụ trách mua đồ ăn đã về hoặc có người đến thăm, cho đến khi cô nghe thấy có người kính cẩn nói: “Tiên sinh, ngài đã về”.
… Tiên sinh?!
Ngôi biệt thự này còn có ai có thể được gọi là “tiên sinh” chứ! Nhưng sao Lương Yến Tân lại trở về vào lúc này? Không phải anh ra ngoài mới hơn một tiếng sao?!.
Ôn Thư Du nhìn xuống áo tắm trên người, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng hạ mình xuống nước, sau đó vội vàng đặt chiếc ly trong tay trở lại khay, nhưng vì động tác quá vội nên cô đã làm đổ không ít đồ.
Cô vừa sốt ruột vừa chán nản, ngay khi cô miễn cưỡng đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu thì mảnh sân vang lên tiếng bước chân.
Cô vô thức quay đầu nhìn.
Người đàn ông vừa đi vào vừa cụp mắt mở khuy măng sét. Sau khi nghe thấy tiếng nước, anh đưa mắt nhìn qua, bước chân cũng dừng lại.
Ánh mắt họ chạm nhau. Ánh mắt vốn thờ ơ của người kia đã thay đổi từng chút một.
Anh buông tay xuống, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù đang ngâm mình trong làn nước mát lạnh nhưng Ôn Thư Du lại cảm thấy toàn thân nóng khủng khiếp. Cô vội vàng quay lưng lại với anh, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng chìm xuống mặt nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT