*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Sơ Nịnh trên đường trở về cũng rất cáu, Đào Văn Văn luôn bên cạnh an ủi cô, nhưng cho dù như vậy, cứ nghĩ đến gương mặt của tên Từ Kỳ Ngộ là cô lại cảm thấy đáng ghét.
‘’Có lẽ do anh ấy thấy cậu với anh trai nhà bên nói chuyện điện thoại thôi, giọng điệu còn có chút thân mật nên ăn giấm ấy mà, đây là chuyện tốt à nha.’’ Đào Văn Văn nói.
Dư Sơ Nình nhìn cô ấy với vẻ mặt không tin: ‘’Chẳng phải chỉ nói chuyện với giọng điệu bình thường thôi hay sao?’’
‘’Cậu bên này gọi ảnh anh Tu Cẩn, ảnh bên kia bảo đưa cậu tới ga tàu, người bên ngoài nhìn vào đương nhiên sẽ thấy là tình nồng ý mật.’’ Đào Văn Văn phân tích cho cô hiểu.
Dư Sơ Nịnh có chút kinh ngạc: ‘’Không phải tớ đã từ chối rồi à?’’
Đào Văn Văn lắc đầu với cô: ‘’Không giống nhau đâu nha, lúc sau cậu còn bổ sung thêm một câu sợ làm phiền anh ấy. Nhìn xem, câu này có bao nhiêu thân mật, thật là làm người ta cảm động.’’
Dư Sơ Nịnh: ‘’…’’
Ok, I see.
‘’Tớ thấy Từ Kỳ Ngộ đúng là bình giấm bị đổ rồi.’’ Đào Văn Văn cười haha thật lớn.
Dư Sơ Nịnh cạn lời nhìn cô ấy: ‘’Có cái gì mà vui dữ dzậy cha?’’
Đào Văn Văn lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: ‘’Tớ đây là mừng cho cậu mà, như vậy không phải chứng tỏ Từ Kỳ Ngộ thật sự rất thích cậu hay sao, cậu đó, còn không hài lòng cái gì nữa?’’
Dư Sơ Nịnh khẽ hừ một tiếng.
Đào Văn Văn lại đảo mắt, mỉm cười kiến nghị: ‘’Tớ mà là cậu thì đã cố ý để anh trai nhà bên đưa tới ga tàu rồi, sau đó thông qua Lý Tử Thiến tình báo tin tức tới chỗ Từ Kỳ Ngộ, chắc chắn anh ấy sẽ lập tức phi đến.’’
‘’Cái quỷ gì dzẫy, không được đâu!’’ Dư Sơ Nịnh lập tức lắc đầu bác bỏ ngay.
Chuyện giữa cô và Từ Kỳ Ngộ sao có thể kéo Đàm Tu Cẩn vào làm bia đỡ đạn, làm vậy trong khi anh ấy không biết gì không công bằng tẹo nào, cũng không tốt nữa.
Sau khi kết thúc tất cả các bài kiểm tra, Dư Sơ Nịnh nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.
Lý Tử Thiến và Thời Ương đều là MC phát thanh, thi cử cũng kết thúc sớm hơn chuyên ngành Mỹ Thuật của bọn cô nên đã sớm về nhà. Có điều trước khi trở về, Lý Tử Thiến vẫn còn nói với cô cá cược của bọn họ còn chưa xong đâu đó. Bởi vì ở giữa còn có kỳ nghỉ đông, cả phòng nhất trí bỏ qua kỳ nghỉ này rồi tính, suy cho cùng nghỉ đông còn chẳng thấy mặt nhau, sao có thể phát huy bản lĩnh theo đuổi tình yêu được.
Dư Sơ Nịnh cũng thoải mái đồng ý, cô cảm thấy đây chính là sự giãy dụa cuối cùng của Lý Tử Thiến, dù sao đến cuối cùng cô cũng nhất định trở thành người chiến thắng.
Cô cũng đã nghiêm túc từ chối đề nghị đưa mình ra ga tàu của Từ Kỳ Ngộ rồi, cô là một người có tôn nghiêm, sẽ không chấp nhận đâu à nha.
Ngồi trên tàu cao tốc 4 tiếng, cuối cùng cũng đã tới Thanh Viễn.
Vừa ra khỏi nhà ga đã nhìn thấy bố mình đang vẫy vẫy tay gọi, cô nhanh chóng chạy qua, ‘’Bố, bố tới lâu chưa ạ?’’
Bố Dư nhận lấy vali từ tay cô, sau đó cười haha: “Không bao lâu đâu con, mẹ con đang ở nhà nấu cơm, chúng ta mau về thôi.’’
Vừa nghe thấy đồ ăn đang được nấu, Dư Sơ Nịnh ngồi trên tàu cao tốc đã đói đến bụng kêu ùng ục liền sáng hết cả mắt: ‘’Vâng ạ!’’
Ngồi trên xe của bố Dư, cô nhanh chóng được đưa về dưới lầu của tiểu khu nhà mình, cô gấp không chờ nổi chạy lên lầu, vừa dùng chìa khóa mở cửa chính đã nghe thấy mùi đồ ăn lan tỏa khắp căn nhà.
‘’Mẹ, con về rồi nè!’’ Cô vừa đổi giày vừa gọi to.
Mẹ Dư từ phòng bếp ló mặt ra, ‘’Biết rồi, cả tòa nhà này đều nghe thấy giọng của chị luôn ấy.’’ Mặc dù ngoài miệng thì trách cứ nhưng gương mặt lại mang theo ý cười.
Dư Sơ Nịnh cười hì hì, lúc này bố Dư cũng theo xách vali đi vào nhà.
‘’Mang vali vào phòng trước, sau đó ra rửa tay đi ăn cơm đi con.’’ Mẹ Dư dặn dò một tiếng rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào nồi cá kho bên cạnh.
Dư Sơ Nịnh vui sướng về phòng cất vali, sau đó vào phòng bếp rửa tay, giúp mẹ bưng đồ ăn ra bàn.
Lâu lắm không ăn cơm mẹ nấu, giờ lại càng muốn ăn hơn trước kia vô cùng nhiều.
Mẹ Dư đang nấu cơm lại đột nhiên mở miệng: ‘’Con ở trường đã yêu đương gì chưa?’’
Nội tâm Dư Sơ Nịnh hồi hộp, vội đáp: ‘’Chưa ạ.’’
‘’Con cũng đã năm hai, phải nắm bắt nhanh đi, bây giờ không cẩn thận kiếm về lấy 1 người, sau này tốt nghiệp rồi không kiếm nổi anh nào ạ.’’ Mẹ Dư nói.
Dư Sơ Nịnh buồn cười: ‘’Mẹ, con gái mẹ mới có 20 chủi, cuộc sống mới bắt đầu, có cần sốt ruột với mấy chuyện yêu đương như vậy không?’’
‘’Bây giờ đại học không hẹn hò, đến lúc ra đi làm càng không nói chuyện yêu đương gì, đến lúc đó lại phải đi xem mắt.’’ Mẹ Dư thở dài nói, ‘’Dì Lưu, con biết rồi đó? Con gái của bà ấy lớn hơn con năm tuổi, đàn ông ở chỗ làm không phải đã kết hôn thì cũng đã có chủ, không thì là mấy cậu hơi xí trai, bây giờ đang hối hận sao đại học không tìm lấy một người kia kìa.’’
Dư Sơ Nịnh vừa ăn cơm vừa gật gật cái đầu: ‘’Mẹ nói chuẩn khỏi chỉnh, nhưng bây giờ con không thể biến ra một anh bạn trai cho mẹ rồi.’’
‘’Đại học Tấn Thành là một trường rất tốt, chắc chắn bên trong có rất nhiều nam sinh rất ưu tú, chị tìm về cho mẹ một cậu chàng đẹp trai đi xem nào.’’ Mẹ Dư bình tĩnh nói.
Dư Sơ Nịnh ngẩng đầu bật cười, ‘’Mẹ, không ngờ mẹ còn là nhan khống nữa.’’
‘’Đẹp trai không thể làm cơm ăn nhưng có thể vừa ăn vừa ngắm mà. Lúc ấy mẹ…’’ Mẹ Dư thở dài, muốn nói rồi lại thôi.
Dư Sơ Nịnh tự động đưa ánh mắt nhìn về phía bố Dư. Làn da của bố Dư thiên đen, ngũ quan soi ra thì cũng khá là được nhưng ráp lại thì trông hơi bình thường. Nhưng mẹ Dư lúc trẻ lại vô cùng xinh đẹp, bây giờ tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mỹ mạo thời trẻ.
Vậy cho nên lúc nào mẹ Dư cũng bảo Dư Sơ Nịnh phải cảm ơn mình đi, không có bà còn lâu con gái mới xinh đẹp như vậy.
Bố Dư đang ăn cơm, thấy ánh mắt hai người đang hướng về phía mình, liền cười tít mắt nói: ‘’Đừng nhìn bố như vậy, mặc dù bố trông không quá đẹp trai, nhưng nhân cách quyến rũ, nếu không mỹ nhân xinh đẹp có tiếng như mẹ con sao có thể chịu gả cho bố được.’’
Đối với sự khoe khoang của bố Dư, mẹ Dư cũng tròn mắt, có điều chỉ bổ sung một câu: “Nếu thật sự không tìm được anh nào vừa đẹp vừa có ‘’tâm hồn đẹp’’, chọn bố con cũng không tồi chút nào, ít ra bố con nhân phẩm tốt.’’
‘’Mẹ, mẹ thật là tham lam quá nha.’’ Dư Sơ Nịnh bất đắc dĩ cười nói.
‘’Lần trước mẹ đã gặp Tu Cẩn, nó tới nhà xách theo đủ loại quà. Mẹ đã hỏi nó rồi, bây giờ nó vẫn còn độc thân, không phải khi còn nhỏ con rất thích nó sao, không thì tìm cơ hội…’’
Dư Sơ Nịnh vôi vàng cắt ngang lời mẹ mình: ‘’Mẹ, mẹ nghĩ cái gì đấy!’’
Mẹ Dư khịt mũi nói: “Mẹ thấy nó trông cũng được lắm đó.’’
‘’Con chỉ xem anh Tu Cẩn là một người anh trai mà thôi, sau này mẹ đừng tùy tiện nói linh tinh nữa đi.’’ Dư Sơ Nịnh nói với vẻ cảnh cáo.
Mẹ Dư đành uể oải gật đầu: ‘’Rồi rồi, để chị tự quyết định.’’
Lúc nghỉ chiều, mẹ Dư vẫn cứ ở bên cạnh Dư Sơ Nịnh lẩm bẩm lầm bầm mấy câu, và không chút ngoại lệ đều bị cô con gái rất thẳng thừng bác bỏ.
Dư Sơ Nịnh ngồi trước máy tính suy nghĩ về ý tưởng của truyện tranh mới, bản phác thảo nhân vật chính đã thành hình, bây giờ chỉ còn các chi tiết.
Mẹ Dư bên cạnh cắn hạt dưa nhìn hình tượng nhân vật nữ chính, thắc mắc hỏi: ‘’Sao mẹ thấy nữ chính này trông hơi giống con nhỉ?’’
Khụ khụ khụ…
‘’Giống con chỗ nào chứ? Đều là hai con mắt và một cái miệng à?’’ Cô bình tĩnh phản bác.
‘’Cậu trai này vẽ cũng rất đẹp nữa, nếu có trong hiện thực thì thật tốt biết mấy.’’ Mẹ Dư gật đầu tán thưởng nói.
Dư Sơ Nịnh có chút chột dạ không thể giải thích được, thực ra nam chính này có tham khảo vẻ ngoài của Từ Kỳ Ngộ, nhưng cô không thể nói. Nếu không với tâm lý bát quái của mẹ mình, nói không chừng chiều cao cân nặng của anh ấy cũng bị hỏi ra hết.
‘’Truyện tranh đều phải vẻ thật đẹp, ngoài đời không thể đạt mức này.’’ Dư Sơ Nịnh trả lời.
Mẹ Dư phản bác: ‘’Ai nói vậy, con nhìn xem, Lê Dữ và Mạnh Thanh Nghiên [⁎] trên TV đều siêu cấp đẹp trai đó thôi, lần nào mẹ xem phim của mấy đứa nó cũng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tụi nó.’’
[⁎] Tên 2 nhân vật chính trong truyện khác cùng tác giả.
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật: “Vậy mẹ xem có hiểu cốt truyện không?’’
“Cốt truyện làm cái gì, ngắm mặt còn chưa đủ hay sao?” Mẹ Dư lộ ra biểu cảm ‘mày đúng là chả hiểu cái gì’ mà đáp.
“…” Okela, cô chịu thua.
Mẹ Dư tiếp tục cắn hạt dưa, đột nhiên nhớ tới bộ truyện tranh đã kết thúc của cô liền bình luận một chút: “Nam chính trong bộ truyện tranh trước của con độc miệng chết đi được, nếu không phải thấy nó mặt mũi rất đẹp trai thì mẹ đã tẩn cho nó một trận.’’
Độc giả trung thành đầu tiên của Dư Sơ Nịnh chính là mẹ Dư, mỗi chương đều để lại bình luận thì không nói, còn hay donate cho cô nữa, Dư Sơ Nịnh luôn thấy rất biết ơn, dù sao cũng là kim chủ baba ‘’guột’’ của cô.
Cô quyết định nói đạo lý với bà: ‘’Hình tượng độc miệng đang trendy lắm đó mẹ à, mẹ khum có hiểu đâu.”
Mẹ Dư dễ dàng chấp nhận lời giải thích của cô: ‘’Vậy bộ này con tính vẽ cái gì?’’
‘’Vẽ một anh nam thần học đường truy thê hỏa tá tràng.’’ Dư Sơ Nịnh hung dữ cắn rắng nói.
Mẹ Dư kinh ngạc cảm thán ‘’quáo’’ [⁎⁎] một tiếng: “Mẹ thích nha, vậy khi nào con chính thức cập nhật?’’
[⁎⁎] là wow nhưng nói lái đi 1 xíu thành ‘quáo’, ai xem YWU2 thì sẽ biết cái này nè, mẹ Dư teen thế này mình thấy dùng từ này rất hợp với bà ấy.
‘’Con vẽ xong bản phác thảo cái đã, rồi phân tích tình tiết hợp lý nữa.’’ Dư Sơ Nịnh tạm dừng lại một chút, ‘’Vậy nên giờ mẹ có thể ra ngoài cắn hạt dưa được không, mẹ bên cạnh con không tập trung được, hơn nữa các tình tiết còn bị mẹ thấy hết.’’
‘’Được được được, mẹ ra ngoài.’’ Mẹ Dư đứng dậy nhanh gọn lẹ, ‘’Vậy chị vẽ đi, họa sĩ lớn.’’
‘’Họa sĩ lớn’’ lạnh lùng gật gật đầu.
Buổi tối cơm nước xong, Dư Sơ Nịnh liền nhào vào máy tính, mẹ Dư mang tới 1 ly trà mật ong rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Cô dường như không biết, dán mắt vào máy tính, mở đầu truyện tranh này, cô còn nghiêm túc hơn trước kia rất nhiều. Mặc dù hai bộ truyện tranh trước có tiến bộ không nhỏ, nhưng bộ này cô muốn sự đột phá.
Trong phòng thật im ắng, tiếng nhắc nhở có tin nhắn từ điện thoại lại đột ngột vang lên.
Dư Sơ Nịnh đảo mắt qua nhìn xem, là Từ Kỳ Ngộ nhắn tin tới, hỏi cô có phải về nhà an toàn rồi.
Cô chuẩn bị trả lời thì nhận được thêm một đoạn voice chat nữa.
Từ Kỳ Ngộ: Trước kia em nói muốn.
Dư Sơ Nịnh mang theo sự nghi ngờ click vào nghe xem, giọng của anh lập tức xuất hiện trong phòng cô, cô hoảng hốt mà nhìn về phía cửa, cũng may mẹ Dư đã không còn ở đây.
Là một đoạn báo thức buổi sáng tốt lành cực dịu dàng, giọng nói ấy thanh lãnh ngập tràn vẻ ôn nhu, giống như người yêu nỉ non gọi tên cô, bảo cô thức dậy nào.
Gương mặt Dư Sơ Nịnh bỗng chốc đỏ ửng lên, thế này bảo người ta chịu sao nổi cơ chứ!
Từ Kỳ Ngộ: Có thích không, không thích thì nói anh thu bản khác cho em, em thích kiểu nào có thể nói với anh.
Dư Sơ Nịnh bất giác tưởng tượng đến mấy cảnh nào đó. Cảnh giới trong tranh mà là loại phiên bản như thế này…
Đúng lúc này, một tiếng nấc cụt lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Là chủ nhân của thanh âm ấy nhưng cô cũng thấy rất ngạc nhiên, bây giờ cô chỉ nghe giọng của Từ Kỳ Ngộ và ảo tưởng đến một vài cảnh tượng cũng có thể nấc cụt được hay sao???