*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mòe
Từ Kỳ Ngộ đút một tay vào túi quần, ánh mắt nhìn Dư Sơ Nịnh lóe lên một chút vẻ hứng thú sâu xa.
Dư Sơ Nịnh không nhịn được nấc cụt, bởi vậy mà lời nói bị đứt quãng: “Bạn học Từ Kỳ Ngộ, ợ ~ em là Dư Sơ Nịnh học khoa mỹ thuật, ợ ~ bây giờ đang tìm một người mẫu nghệ thuật… ợ…”
“Em muốn tìm tôi làm người mẫu nghệ thuật?” Từ Kỳ Ngộ thấy cô nói chuyện vất vả như vậy liền chủ động bổ sung giúp cho cô.
Mà lúc này tiếng nấc của Dư Sơ Nịnh cũng đột nhiên dừng lại: “Em không có nấc cụt!”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt quả hạnh lóe lên những tia sáng rực rỡ, lấp lánh như ánh sao trời đêm.
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ khẽ di chuyển: “Tại sao em nấc cụt? Ăn no quá à?”
“Không phải đâu.” Dư Sơ Nịnh nhỏ giọng giải thích, dù sao thì cô cũng không thể nói ra nguyên nhân thực sự: “Em muốn tìm anh nhờ anh làm người mẫu đặc biệt cho em, đương nhiên sẽ có thù lao!”
Từ Kỳ Ngộ nheo mắt nhìn phong bao lì xì trong tay cô: “Là cái này hả?”
“Anh đừng xem thường phong bao này, đây là bao lì xì may mắn, em dùng chữ phúc trên này quét được Phúc Kính Nghiệp [*] ba năm liên tiếp rồi đó, anh mà lấy về, nói không chừng sang năm cũng quét được một cái ấy chứ.” Dư Sơ Nịnh vừa mỉm cười vừa nói.
[*] Một hoạt động tiếp thị do Alipay tổ chức.
Từ Kỳ Ngộ cảm thấy không mấy hứng thú: “Tôi không hề hứng thú với phong bao lì xì mấy tệ.”
“…” Dư Sơ Nịnh im lặng vài giây, lại lần nữa thể hiện sự kiên định: “Nhưng trong đây có mấy trăm tệ liền đó!”
Dưới ánh mắt khích lệ của Dư Sơ Nịnh, Từ Kỳ Ngộ liền hứng thú nhận lấy rồi nhìn qua một chút, bốn tờ tiền in hình ông Mao [*] thình lình nằm bên trong: “Em cảm thấy tôi thiếu chút tiền này?”
[*] Mao Trạch Đông, người được in trên trên tờ tiền TQ.
“Anh thấy ít sao?” Dư Sơ Nịnh vội vàng lấy ví tiền từ trong túi xách ra, nhưng lúc cô mở khóa kéo lại nhìn thấy bên trong chỉ còn 14 tệ 6 hào.
Bây giờ hầu hết mọi người đều dùng điện thoại để chi tiêu, dù sao ở trường cũng đã có thẻ trường [*], nhu cầu sử dụng tiền mặt không lớn lắm, 400 tệ này là Dư Sơ Nịnh phải đặc biệt đến cây ATM để rút.
[*] một loại thẻ tích hợp công dụng của các loại thẻ như ra vào, thẻ thư viện, y tế, tiêu dùng…
Dưới ánh nhìn chăm chú của Từ Kỳ Ngộ, cô nhét hết 14 tệ 6 hào còn lại trên người vào phong bao lì xì, sau đó hơi thiếu tự tin lên tiếng: “Giá cả này đã là tối đa của chuyên ngành bọn em rồi, hầu hết những người mẫu nghệ thuật bình thường nhiều nhất cũng chỉ khoảng 200 tệ mà thôi.”
Từ Kỳ Ngộ hơi nhướng mày: “Nói như vậy là em trả tôi lương rất cao rồi sao?”
“Đúng đó.” Dư Sơ Nịnh gật đầu.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen lõa thể trước mặt người lạ.” Từ Kỳ Ngộ nhét lại phong bao lì xì vào tay Dư Sơ Nịnh rồi rời đi.
Dư Sơ Nịnh bị lời của anh làm cho đỏ cả mặt, cô gãi gãi khuôn mặt rồi chạy nhanh tới giải thích: “Không phải cởi toàn bộ, vẫn cần mặc đồ mà!”
“Mặc cái gì?” Từ Kỳ Ngộ dừng lại, như cười như không hỏi vặn.
Tầm mắt Dư Sơ Nịnh vụt nhanh qua phía dưới của Từ Kỳ Ngộ, sau đó làm bộ như không có gì nhìn lảng sang chỗ khác: “Vẫn phải mặc quần nhỏ.”
Từ Kỳ Ngộ vẫn nhìn thấy dù Dư Sơ Nịnh chỉ lén lút liếc qua, đôi mắt anh nhíu lại: “Khi nãy em nhìn đi đâu vậy, dám giở trò lưu manh!”
“Là anh hỏi em, em mới…” Khuôn mặt Dư Sơ Nịnh đỏ ửng, cô có chút không nói nên lời.
“Người thèm thuồng tôi nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người trắng trợn thèm muốn cơ thể tôi như em.” Từ Kỳ Ngộ liếc nhìn Dư Sơ Nịnh với ánh mắt hài hước: “Tôi sẽ không đồng ý dù là người mẫu mặc quần hay người mẫu không mặc quần.”
Nói xong liền xoay người rời đi. Có điều lúc rời đi, thay vì vẻ hài hước ban nãy, Từ Kỳ Ngộ lại nhíu mày. Hôm nay hình như anh tiêu tốn hơi nhiều thời gian cho một cô gái rồi thì phải.
Dư Sơ Nịnh ngẩn tò te đứng đó, ngẩn ngơ một hồi mới nhận thức được lời nói cuối cùng của Từ Kỳ Ngộ.
“Đệt! Rốt cuộc ai mới là người giở trò lưu manh chứ!”
Tin tức Dư Sơ Nịnh thất bại nhanh chóng lan truyền khắp phòng ký túc xá, Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn khỏi cần che đậy mà lớn tiếng cười vào mặt cô.
“Không được nha Sơ Nịnh, lúc Từ Kỳ Ngộ hỏi phải mặc cái gì, cậu nên nói là không cần phải hở ra toàn bộ chứ trời.” Lý Tử Thiến cười ha hả.
Đào Văn Văn vừa cười vừa lau nước mắt: “Vậy mà cậu lại đưa cho anh ta phong bao lì xì 414 tệ 6 hào bảo anh ta thử một lần sao?”
Dư Sơ Nịnh chẳng có hy vọng gì với đám bạn cùng phòng vui sướng khi người ta gặp họa này, cô nhìn sang Thời Ương, dù sao cô ấy cũng là người lớn tuổi nhất, điềm đạm nhất cái phòng này.
Nhưng Thời Ương cũng đang rất hí hửng, lại còn hết sức hiếu kỳ hỏi cô: “Tức là cậu thực sự giở trò lưu manh hả?”
“…” Khóe môi Dư Sơ Nịnh giật giật: “Tớ khuyên mấy cậu nên lương thiện chút đi, đừng có tàn nhẫn với đóa hoa của tổ quốc như vậy.”
“Vậy tại sao cậu lại giở trò lưu manh với Từ Kỳ Ngộ, cậu có biết nếu mấy cô gái khác biết cậu giở trò lưu manh với anh ta, bọn họ sẽ trực tiếp trở thành lưu manh tìm đến và gây rắc rối cho cậu ngay không vậy.”
Lý Tử Thiến nói một tràng vè đọc nhịu [*], Dư Sơ Nịnh nghe xong mà chẳng hiểu câu nào, bây giờ cô đang rất phiền muộn.
[*] trò chơi ngôn ngữ điệp âm, điệp vần… của TQ, tui nghĩ chắc là giống mấy cái lúa nếp là lúa nếp làng…
“Bây giờ anh ấy đã từ chối, tớ có nên tiếp tục không đây?” Dư Sơ Nịnh có chút lưỡng lự, cô không thể ngờ được Từ Kỳ Ngộ lại từ chối dứt khoát như vậy.
Cuối cùng Đào Văn Văn cũng chịu ngừng cười: “Anh ấy đã từ chối rồi, giờ cậu đi tìm tiếp thì kết quả cũng vậy thôi à.”
“Cậu có biết trên đời này loại người khó thu phục nhất là gì không?” Lý Tử Thiến đã khôi phục lại vẻ đứng đắn từ sớm, vẻ mặt lúc này cũng hết sức nghiêm túc.
Dư Sơ Nịnh nghe thấy lời của cô ấy liền hỏi: “Loại nào?”
“Người giàu có và người đẹp trai, và tình cờ là Từ Kỳ Ngộ lại có cả hai.” Lý Tử Thiến cười nói.
Dư Sơ Nịnh có chút buồn bực: “Lý lẽ xiêu vẹo ở đâu ra vậy bà?”
Lý Tử Thiến tự hào ngẩng đầu lên: Lý lẽ của Lý thị, nhưng loại người này lại sợ một kiểu người.”
Lời này đã thành công gợi lên sự hiếu kỳ của Dư Sơ Nịnh: “Kiểu nào?”
“Kiểu người không biết xấu hổ.” Lý Tử Thiến cười hì hì.
Dư Sơ Nịnh: “…”
Thiếu chút nữa là cô trợn rớt tròng mắt ra ngoài luôn.
“Cậu chấp nhận từ bỏ người mẫu sáng giá cậu cất công lựa chọn như Từ Kỳ Ngộ sao?” Lý Tử Thiến hỏi.
Dư Sơ Nịnh lắc đầu không chút do dự: “Không muốn.” Từ Kỳ Ngộ đã trở thành nguồn cảm hứng của cô, hai ngày nay cô vẽ tranh trơn tru hơn rất nhiều.
“Vậy cậu chỉ còn một cách là mặt dày quấn lấy người ta thôi.” Lý Tử Thiến nhún vai.
Nghe cái kế sách đi vào lòng đất của Lý Tử Thiến, Đào Văn Văn lập tức nhíu mày: “Cái này sao nghe giống như đang theo đuổi Từ Kỳ Ngộ vậy nhỉ.”
Thời Ương cũng cười nói: “Sơ Nịnh, cậu đừng có nghe Tử Thiến nói nhảm.”
Biểu cảm của Dư Sơ Nịnh lúc này trông còn kiên định hơn ban nãy: “Để tớ thử một lần nữa, nếu không được tớ sẽ nghĩ cách khác.”
Ba người bạn cùng phòng nghe xong không phản bác mà gật đầu tán thành.
Từ Kỳ Ngộ không có tiết mỗi chiều thứ 4 hàng tuần, trong khoảng thời gian này anh thường đến cái sân bóng rổ nhỏ phía nam gần ký túc xá của anh chơi bóng.
Mấy thông tin này Dư Sơ Nịnh chẳng cần phải đi hỏi thăm làm gì, chỉ cần lên diễn đàn tìm kiếm một chút sẽ biết ngay, dù sao cũng có rất nhiều người mỗi ngày đều chằm chặp vào các động thái hoạt động của Từ Kỳ Ngộ.
Khi cô đi đến mép sân bóng rổ, các đội viên đang chạy tới chạy lui trong sân, cô nhìn thoáng liền xác định được Từ Kỳ Ngộ trong đó, cô liền nấc một tiếng.
Nội tâm Dư Sơ Nịnh buồn bực, cái tật cứ thấy Từ Kỳ Ngộ là nấc cụt thế này khi nào mới có thể đỡ hơn đây, trước đây gặp được trai đẹp cũng chưa thế này bao giờ.
Mặc dù từng bị người nọ từ chối, Dư Sơ Nịnh vẫn đi tới một cách đầy vững vàng, trong chốc lát liền đến bên cạnh khung bóng rổ.
Mấy nam sinh đang chơi bóng cũng không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Dư Sơ Nịnh đến đây, họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Từ Kỳ Ngộ, bởi bọn họ có thể chắc chắn cô gái này đến đây tìm cậu ta.
Đôi mắt xinh đẹp to tròn đó cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Kỳ Ngộ như vậy, mắt bọn họ cũng đâu có mù.
Lúc này vừa vặn đã đến giờ giải lao, Từ Kỳ Ngộ đi lại lấy nước, anh hoàn toàn không nhìn về phía của Dư Sơ Nịnh. Bạn cùng phòng chơi bóng cùng Từ Kỳ Ngộ – Tôn Thần nhìn thoáng qua Dư Sơ Nịnh rồi chạy nhanh tới dùng càng tay huých anh: “Em gái kia tới tìm cậu kìa, cậu đi qua nói với người ta vài câu đi.”
Từ Kỳ Ngộ lạnh nhạt nhìn Tôn Thần: “Mỗi ngày số người tới tìm tôi nhiều như vậy, cậu có thấy tôi nói với ai vài câu không?”
Tôn Thần ngớ người, lời này đúng là không sai. Có điều, Dư Sơ Nịnh xinh đẹp như một bông hoa đứng đó khiến anh ta không nhịn được mà động lòng trắc ẩn: “Cậu không đi thật hả? Vậy tôi qua nói với em ấy vài câu, bảo em ấy đừng chờ cậu nữa.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhíu mày, đặt chai nước trong tay mình xuống: “Để tôi tự đi.”
Tôn Thần vô cùng bất ngờ nhìn theo bóng dáng Từ Kỳ Ngộ đi đến chỗ Dư Sơ Nịnh, trước đây thực sự chưa từng xảy ra chuyện thế này, Từ Kỳ Ngộ của anh có thể giương mắt để mấy em gái chạy đến theo đuổi mình sao?
Thần kỳ, thật sự là quá thần kỳ, lúc về phải kể cho đám bạn cùng phòng chuyện này mới được.
“Sao em lại tới nữa?” Đáng tiếc là giọng điệu của Từ Kỳ Ngộ với Dư Sơ Nịnh không dịu dàng cho lắm.
Nhưng Dư Sơ Nịnh cũng chẳng để tâm, cô nấc một tiếng rồi nói: “Thì vẫn là chuyện muốn nhờ anh làm người mẫu nghệ thuật thôi, không lâu đâu, một ngày thôi. Nếu không thì mấy tiếng cũng được ạ!”
Nói xong lại nấc một tiếng.
Từ Kỳ Ngộ nhíu đôi lông mày: “Sao lần nào nhìn thấy tôi em cũng nấc cụt hết vậy?”
Dư Sơ Nịnh không trả lời, lần này cô đã bớt nấc cụt hơn so với trước đó rồi, đây quả thực là một dấu hiệu không tồi.
“Anh có yêu cầu gì cứ nói, em sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.” Cô mấp máy đôi môi.
Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài, hết sức kiên nhẫn trả lời: “Tôi sẽ không đồng ý dù cho em có đưa ra bất cứ yêu cầu gì, em đi tìm người khác đi.”
Nói xong lời này, anh xoay người đi vào sân bóng, mấy người bạn chơi cùng đang chờ ở bên trong.
Dư Sơ Nịnh không rời đi mà đứng một bên nhìn Từ Kỳ Ngộ chơi bóng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm chàng trai.
Cô quan sát Từ Kỳ Ngộ rê bóng qua người, tìm cơ hội rồi lấy đà ném bóng vào rổ giữa sự kìm kẹp của đối thủ. Khoảnh khắc chàng trai ấy nhảy lên, làn gió hất mái tóc của anh để lộ ra vầng trán trơn nhẵn đầy đặn tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất.
Khi quả bóng lọt vào khung mà rơi “bịch” xuống đất, Dư Sơ Nịnh dường như nghe thấy nhịp tim của mình đập thình thịch.
“Cậu nói gì cơ?”
Trong ký túc xá, Đào Văn Văn không thể tin nổi mà bật khỏi ghế khi nghe được lời nói của Dư Sơ Nịnh.
Dư Sơ Nịnh lặp lại một lần nữa: “Tớ nói tớ muốn theo đuổi Từ Kỳ Ngộ, tớ thích anh ấy rồi.”
“Cậu nói rõ ràng đi, cậu thích anh ấy, hay thích “ấy” anh ấy? Hai cái này rất khác nhau à nha.” Lý Tử Thiến ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi.
(Câu nói của Sơ Nịnh dễ gây hiểu lầm kiểu như câu này “Mỗi gia đình có hai con vợ chồng hạnh phúc”)
Dư Sơ Nịnh bất đắc dĩ: “Bây giờ tớ mới chỉ thích, làm gì tới mức muốn “ấy” luôn rồi…”
Nói xong mới đột nhiên nhận ra hình như Lý Tử Thiến cố ý xuyên tạc ý mình, lập tức khinh bỉ liếc nhỏ bạn.
Thời Ương cau mày hỏi: “Sao cậu lại thích Từ Kỳ Ngộ?”
Dư Sơ Nịnh híp mắt: “Bởi vì cơ thể tớ nói cho tớ biết, anh ấy là cực phẩm.”