*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mòe
Cuối tháng mười hai, nhiệt độ bên ngoài vẫn rất thấp ngay cả lúc giữa trưa khi mặt trời lên cao, ánh nắng không những không ấm áp lại còn thêm có những đợt gió lạnh.
Dư Sơ Nịnh ra ngoài mà không mang khăn quàng, khuôn mặt bị gió tạt như có người đánh vào, lạnh thấu xương làm cô hận không thể vùi cả mặt vào trong áo lông vũ.
Từ Kỳ Ngộ khe khẽ thở dài khi thấy người cô cứ rụt rụt, cởi khăn quàng trên cổ mình xuống, làm động tác muốn vây lấy Dư Sơ Nịnh.
Nhưng cô lại lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt cảnh giác, “Anh muốn làm gì!”
Từ Kỳ Ngộ không nói một lời, cầm hai đầu khăn quàng vòng qua đầu Sơ Nịnh, sau đó nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Dư Sơ Nịnh choáng váng, nhịp tim còn nhanh hơn khi trước, khăn quàng cổ mang theo mùi hương và độ ấm của Từ Kỳ Ngộ cứ như vậy vòng qua cổ cô một vòng rồi hai vòng, sau đó thắt một nút bên cạnh quai hàm.
“Lần sau nhớ mang theo khăn quàng.” Từ Kỳ Ngộ buông lỏng bàn tay rồi lui về phía sau một bước.
Dư Sơ Nịnh chỉ cảm thấy gió lạnh ban nãy dường như không ảnh hưởng chút gì đến cô nữa, cả người trở nên thật ấm áp.
Trước đó mượn áo khoác còn miễn cưỡng lắm mà, bây giờ lại đột nhiên quàng khăn cho người ta, có âm mưu gì à?
Dư Sơ Nịnh chỉ mê mang một chút, sau đó lập tức hoàn hồn, cô đưa tay định cởi khăn quàng xuống, nhưng lại bị Từ Kỳ Ngộ nhanh tay giữ tay lại, hơn nữa còn dùng giọng điệu uy hiếp nói với cô: “Nếu em dám cởi ra, lát nữa anh sẽ quàng chặt hơn.”
“Có phải anh muốn cho tôi chết không hả?” Dư Sơ Nịnh mếu máo.
Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ thở dài: “Anh sợ em lạnh chết.”
Dư Sơ Nịnh ngẩn người rồi lẩm bẩm một câu: “Đừng tưởng anh như vậy thì tôi sẽ thỏa hiệp.”
Từ Kỳ Ngộ kéo aos khoác sang một bên để lộ áo len màu hồng nhạt: “Em nói muốn anh mặc, anh mặc rồi.”
Dư Sơ Nịnh hứ một tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Dư Sơ Nịnh.” Từ Kỳ Ngộ nhẹ nhàng gọi tên cô, “Có phải em chán ghét vì anh làm như không thấy gì khi em theo đuổi không, cho nên mới từ bỏ.”
Dư Sơ Nịnh quay đầu đi, nặng nề hừ một tiếng không trả lời.
Từ Kỳ Ngộ mím môi, sau đó bắt đầu nói: “Bây giờ anh đã thích em rồi, em có thể đừng buông tay không?”
“Tại sao lại không thể từ bỏ, theo đuổi anh thực sự quá mệt mỏi, tôi không muốn làm nữa.” Dư Sơ Nịnh lạnh giọng mở miệng.
“Được, vậy đến lượt anh theo đuổi em.”
Ba người bạn cùng phòng không vội rời đi sau khi đẩy Dư Sơ Nịnh theo Từ Kỳ Ngộ, mấy cô ở đó đợi hồi lâu thì thấy cô bạn mình mất hồn mất vía quay trở về.
“Hai người nói chuyện thế nào rồi?” Đào Văn Văn sáp lại hóng hớt hỏi.
Dư Sơ Nịnh cau mày, nói đến chuyện vừa rồi lại có chút tức giận, “Các cậu còn dám nhắc chuyện ban nãy nữa à, rõ ràng có thể đi vậy mà lại đẩy tớ qua đó!”
Lý Tử Thiến cười ngượng ngùng: “Bọn tớ cũng là vì cậu thôi, mặc dù đã từ bỏ, nhưng cũng nên nói lời từ biệt với quá khứ của mình chút chứ.”
“Ban nãy các cậu nói gì vậy, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía quay về của cậu kìa?” Thời Ương đứng ở bên cạnh lên tiếng hỏi chuyện.
Lý Tử Thiến cũng vỗ tay, tỏ vẻ vô cùng hứng thú: “Đúng đó, các cậu tâm sự cái gì vậy?”
Dư Sơ Nịnh còn chưa nói lời nào, ánh mắt sắc bén của Đào Văn Văn đã tia thấy trên cổ của cô có thêm một món đồ không thuộc về mình, “Khăn quàng cổ này là Từ Kỳ Ngộ mới quàng cho cậu đấy à, tại sao lại trên cổ của cậu, chẳng lẽ các cậu…”
Thấy vậy, Thời Ương và Lý Tử Thiến cũng nhìn qua.
Da đầu Dư Sơ Nịnh tê rần, nhanh chóng giải thích: “Cái này là anh ấy nhất quyết bắt tớ quàng, tớ không còn biện pháp nào khác.”
“Vậy sao cậu không từ chối đi? Hay là cậu lại động tâm rồi?” Đào Văn Văn truy hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt ba người bạn cùng phòng càng lúc càng sai sai, Dư Sơ Nịnh vội vàng lên tiếng: “Động tâm cái gì chứ, vừa rồi anh ấy còn mặt dày mày dạn bảo tớ đừng buông tay, sau này sẽ đến theo đuổi tớ nữa đó.”
“Cái gì?!” Ba người Lý Tử Thiến đồng thanh, vô cùng kinh ngạc nhìn vào Dư Sơ Nịnh.
“Tớ cũng chẳng biết anh ấy đang nói đùa hay nghiêm túc, cho nên trong lòng đang có chút rối rắm.” Đây chính là nguyên nhân ban nãy Dư Sơ Nịnh như người mất hồn.
“Nếu là thật thì cậu sẽ làm gì? Còn là giả thì cậu tính làm sao?” Thời Ương lấy lại sự bình tĩnh rồi hỏi.
Đôi mắt Dư Sơ Nịnh từ từ nheo lại, tiếng bàn tay siết chặt thành nắm đấm vang lên: “Bất kể là thật hay là giả, tớ đều sẽ không đồng ý đâu, tớ muốn cho anh ấy nếm thử hết thảy những điều lúc trước tớ đã phải trải qua!”
Cô đã không còn là Dư Sơ Nịnh của trước kia, sẽ không sập bẫy vì sắc đẹp, bây giờ cô là Lâm Phẩm Như [*] quay trở về báo thù!
[*] nhân vật nữ chính trong bộ phim Hoa hồng có gai, phim này ngày trước nổi quá trời.
Không biết rốt cuộc ai cười trước, sau đó ba người còn lại cũng không im lặng nữa.
Thời Ương không giấu được nụ cười trên mặt: “Cậu còn chưa qua cấp 2 [*] à?”
[*] các bạn trẻ ở độ tuổi vị thành niên khoảng THCS có những ý tưởng khác biệt, hay ảo tưởng mình đúng, mình trưởng thành…
“Từ Kỳ Ngộ muốn theo đuổi cậu? Cậu sẽ không qua tầm ba ngày đã bỏ vũ khí xin hàng đấy chứ?” Khuôn mặt Lý Tử Thiến lộ ra vẻ không tin nhìn cô.
Thế giới bây giờ thật lắm chuyện kì ảo, kiến thức của Đào Văn Văn cũng đâu ít, vậy mà hôm nay lại gặp phải hai chuyện, một là Từ Kỳ Ngộ muốn theo đuổi Dư Sơ Nịnh, hai là Dư Sơ Nịnh đã từ chối rồi.
“Cậu mà kiên trì được 10 ngày, tớ bao cậu tiền cơm nửa tháng.” Đào Văn Văn vỗ vai Dư Sơ Nịnh.
Thời Ương cũng nói theo: “Tớ cá nửa tháng đi, lần này là một thỏi son YSL.”
“Thú vị, tớ đây cá một tháng.” Lý Tử Thiến cười nói: “Muốn mua quần áo gì tự chọn.”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Cảnh tượng này hình như quen quen…
Nhìn ý cười không dứt trên khuôn mặt ba người, giống như đã nhận định Dư Sơ Nịnh sẽ không kiên trì được lâu, cô hừ lạnh: “Lần này các cậu lại thua tiếp mà thôi, tớ sẽ trở thành người chiến thắng!”
“Cậu còn chưa đưa ra tiền cược, nhỡ cậu thua thì sao?” Lý Tử Thiến hỏi.
Dư Sơ Nịnh lắc đầu: “Tớ sẽ không thua.” Lần này quyền chủ động đều do cô nắm giữ.
“Chắc gì.” Lý Tử Thiến nhướng mi.
Dư Sơ Nịnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu tớ thua, mặc các cậu xử trí.”
“Cái này tàn nhẫn, tớ thích.”
Lúc đi xem biểu diễn ở hội trường, suốt cả cuộc hành trình, Dư Sơ Nịnh giống như không tại thế, thần hồn như rơi vào cõi tiên chân trời, thậm chí còn chẳng biết cả buổi đã biểu diễn được những nội dung gì.
Trên đường về, ba người bạn đều đang say mê thích thú thảo luận buổi biểu diễn xuất sắc vừa rồi, chỉ có Dư Sơ Nịnh đi bên cạnh không nói một lời nào.
Bây giờ đầu cô rất hỗn độn, thậm chí còn cảm thấy mình đang trong giấc mơ.
Trở về ký túc xá, Dư Sơ Nịnh mở điện thoại gửi tin nhắn cho Tôn Thần, bởi vì cô cảm thấy sự việc hôm nay thực sự quá thần kì.
Dư Sơ Nịnh: Đàn anh, Từ Kỳ Ngộ bị làm sao vậy?
Tôn Thần: Chắc cậu ta bị bệnh.
Tôn Thần vừa trả lời tin nhắn liền quay qua nhìn lướt bàn học Từ Kỳ Ngộ, anh đang bật máy tính lên web, tất cả trên màn hình đều là những cẩm nang theo đuổi người khác.
Tôn Thần cảm thấy thế giới này thực sự quá ảo diệu…
Phương Cường đi lấy quần áo về, cũng dừng lại phía sau Từ Kỳ Ngộ, nhìn thấy nội dung trang web anh đang xem mà khiếp sợ muốn rớt luôn tròng mắt, “Từ ca, cậu đang làm gì vậy?”
“Theo đuổi.” Từ Kỳ Ngộ trả lời thật ngắn gọn.
“Cái gì? Tôi nghe lầm rồi hả? Theo đuổi? Theo đuổi ai chứ?” Phương Cường hỏi liên tiếp bốn câu.
Tôn Thần bên cạnh khẽ trả lời: “Theo đuổi em gái đấy, nghe nói hôm nay em ấy đã từ chối cậu ta thẳng thừng rồi.”
“Không, không phải em gái đang theo đuổi Từ ca à? Sao bây giờ lại biến thành Từ ca theo đuổi chứ?” Phương Cường nghi hoặc không thôi, người trẻ tuổi bây giờ đều chơi cái trò chơi tình ái gì đó, anh ta không thể nào hiểu nổi.
Tôn Thần mất vài phút để kể lại toàn bộ dòng thời gian cho Phương Cường và Tống Kiến Minh cùng nghe, “Nói tóm lại là do Từ ca quá làm dáng, con gái người ta không đếm xỉa nữa thì trông mắt ngóng mong chạy đi tìm.”
Nói xong, Tôn Thần liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo từ Từ Kỳ Ngộ.
Ngay cả Tống Kiến Minh luôn trầm mặc ít nói cũng không nhịn được mà cười nhạo: “Vậy thì tại sao lúc trước cậu lại không đồng ý quách đi, người ta theo đuổi ba tháng liền.”
Nghe ba người mồm năm miệng mười trào phúng hoài, Từ Kỳ Ngộ hơi hơi nhíu mày nhưng không phản bác lại.
Anh vẫn luôn không rõ suy nghĩ của chính mình, nhưng mỗi lần cô nhóc tới tìm anh, trong lòng luôn có một cảm giác vui sướng khó nói ra, còn nếu cô không tới, anh sẽ cảm thấy hơi tủi thân. Anh bắt đầu hy vọng Dư Sơ Nịnh sẽ tới tìm mình, bắt đầu hy vọng cô sẽ ở bên anh nhiều hơn.
Anh bắt đầu tò mò tất cả về cô, tò mò tại sao mỗi lần nhìn thấy anh cô đều cười vui vẻ như thế, tò mò tại sao cô có nhiều ý tưởng cổ quái linh tinh tới vậy.
Tôn Thần từng nói với anh, thích là một loại khát vọng, cũng bắt đầu từ sự hiếu kỳ. Anh chưa từng trải qua loại cảm giác khát vọng cho đến khi gặp Dư Sơ Nịnh, anh bắt đầu có ý muốn biết đây là cảm xúc gì.
Mà lúc anh biết được, Dư Sơ Nịnh đã lựa chọn từ bỏ.
Trong lòng Từ Kỳ Ngộ vừa bất lực vừa tủi thân, nhưng nếu Dư Sơ Nịnh là khát vọng của anh, anh không ngại dỗ dành cô trở về.
“Từ ca, cậu tìm mấy cái cẩm nang này trên mạng đều vô dụng cả thôi.” Trong lúc hai người kia còn đang cười cợt, Tống Kiến Minh phát biểu một câu, “Mặc dù em gái đã từ bỏ, nhưng sẽ không hết thích cậu nhanh vậy đâu, cậu cứ tự dâng mình là được.”
“Dâng mình? Bảo Từ ca dùng nhan sắc quyến rũ em gái hả?” Khuôn mặt Phương Cường lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn Tống Kiến Minh.
Tôn Thần cũng gật đầu tán đồng: “Biện pháp hay đó, rất cao tay! Từ ca, cậu dựa vào khuôn mặt đi, đảm bảo có thể thành công!”
Từ Kỳ Ngộ: “…”
Ngày hôm sau, Dư Sơ Nịnh vừa tan tiết tiếng Anh liền khoác tay Đào Văn Văn chuẩn bị đến căn tin ăn cơm cùng với bạn cùng phòng.
Lý Tử Thiến nhìn phía xa xa kêu lên: “Từ Kỳ Ngộ tới kìa!”
Dư Sơ Nịnh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn: “Sao anh ấy lại biết tớ học ở chỗ này?”
Thời Ương cong môi cười: “Đương nhiên là bọn tớ nói với anh ấy rồi.”
“Cái gì?” Dư Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn ba người, “Mấy cậu vậy mà phản bội tớ!”
Đào Văn Văn gỡ tay Dư Sơ Nịnh, đi đến đứng bên cạnh Lý Tử Thiến và Thời Ương thành một hàng, “Bọn tớ muốn thắng cược, đương nhiên muốn Từ Kỳ Ngộ theo đuổi được cậu.”
“Cậu không tưởng bọn tớ sẽ ngoan ngoãn để cho cậu thắng cược đấy chứ.” Lý Tử Thiến cười đầy đắc ý.
Thời Ương cao ngạo mà hếch cằm: “Thế giới chỉ có hai người, cố gắng bồi dưỡng tình cảm đi nhé.”
Dư Sơ Nịnh thở phì phò trừng mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, đồ phản bội! Đều là đồ phản bội!
Lúc này Từ Kỳ Ngộ cũng đã đi tới, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu trắng cao cổ, tôn lên chiếc cổ thon dài, kết hợp với áo khoác màu đen, trông anh như một người mẫu đi trên sàn catwalk.
Dư Sơ Nịnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy!
“Anh tới đây làm gì?” Cô hỏi anh với giọng điệu không mấy thân thiện.
Từ Kỳ Ngộ khe khẽ mỉm cười: “Dẫn em đi ăn cơm.”
“Không đi, tôi gọi cơm hộp rồi.” Dư Sơ Nịnh hừ một tiếng rồi đi về phía của ký túc xá.
Từ Kỳ Ngộ đi theo phía sau: “Anh đưa em về.”
Dư Sơ Nịnh dừng bước, lập tức cự tuyệt: “Ban ngày ban mặt chả có gì nguy hiểm, khỏi cần.”
Từ Kỳ Ngộ nhướng mày, lời này anh thấy quen quen, bây giờ lại dành cho anh.
“Khăn quàng cổ của anh vẫn còn ở chỗ em, đương nhiên nếu em nói thích, anh có thể tặng em luôn đấy.” Anh mỉm cười mà nói.
Dư Sơ Nịnh phồng má: “Tôi vứt rồi.”
Từ Kỳ Ngộ lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng mà anh nghe nói, bây giờ nó đang trên giường em.”
“…” Rốt cuộc là cô bị bán đứng bao nhiêu!!