*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mòe
Dư Sơ Nịnh không đến căn tin, hôm nay đấu trí đấu dũng mệt đến mức bây giờ cô không muốn động đậy.
Sau khi trở về ký túc xá, chỉ có một mình Lý Tử Thiến, Dư Sơ Nịnh trực tiếp dang tay ôm chầm lấy cô ấy, giọng nói yếu ớt: “Theo đuổi người ta vất vả quá đi mất.”
Lý Tử Thiến biết cô lại mới đi tìm Từ Kỳ Ngộ, vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhớ tới chuyện hôm nay, Dư Sơ Nịnh lắc đầu, thở dài nói: “Cậu nói Từ Kỳ Ngộ có phải khối băng không, nhưng khối băng sớm muộn cũng tan chảy, tớ thấy anh ấy phải là một khối gang mới đúng!”
Lý Tử Thiến buông cô ra, nhìn bộ dạng mặt ủ mày ê của cô cũng thở dài: “Nói thế nào nhỉ, theo đuổi con trai có đơn giản, có khó khăn, còn có nhiều kiểu đa dạng lắm, nhưng vừa vặn cậu chọn kiểu khó khăn nhất.”
Dư Sơ Nịnh kiệt sức mà dựa vào chiếc ghế, tiếp tục thở dài: “Nếu các kiểu khó khăn cũng phân cấp, vậy thì Từ Kỳ Ngộ phải thuộc dạng khó khăn cấp bậc vũ trụ.”
“Nếu không được thì bỏ cuộc đi, không thể vì cậu nấc cụt nhiều khi nhìn thấy anh ấy liền cứ vậy cảm thấy anh ấy là cực phẩm.” Lý Tử Thiến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Hotboy viện Kiến trúc lần trước cũng không tồi, cậu còn nấc cụt một tiếng đó.”
Dư Sơ Nịnh còn chẳng nhớ rõ nam sinh ấy trông như thế nào, trong đầu chỉ còn một bóng dáng mơ hồ, dù sao cũng dám chắc là không đẹp trai bằng Từ Kỳ Ngộ.
“Đó là chuyện từ bao lâu rồi, bây giờ nhìn Từ Kỳ Ngộ như vậy, kiểu đó không lọt vào mắt tớ được nữa đâu.” Cô xua tay nói.
Lý Tử Thiến khịt mũi, gõ vào đầu cô, “Khẩu khí thật lớn, người ta mà biết chắc tức chết với cậu.”
Lúc này, Đào Văn Văn và Thời Ương cũng trở về, Dư Sơ Nịnh lại tiến đến ôm lấy Thời Ương, làm Đào Văn Văn bên cạnh tức giận trợn trắng mắt.
“Tại sao cậu chỉ biết nhào vào ngực Thời Ương, tớ vẫn còn ở đây đấy nhá.” Đào Văn Văn hừ một tiếng.
Dư Sơ Nịnh rời khỏi lòng Thời Ương, chen vào giữa hai người, mỗi tay ôm lấy một người: “Mưa móc sẻ chia [*], vậy được rồi chứ.”
[*] ý chỉ sự bình đẳng, hai bên đều bằng nhau, không có chuyện bên thiệt bên hơn.
Đào Văn Văn gạt phăng cánh tay cô, sau đó nhắc nhở: “Hôm nay tâm trạng Thời Ương không tốt, đừng có mà chọc vào cậu ấy.”
“Văn Văn.” Thời Ương lên tiếng ngăn cản Đào Văn Văn.
Dư Sơ Nịnh nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thời Ương, lập tức đoán ra ngay: “Lộ Viễn Chu?”
Quả nhiên, sắc mặt Thời Ương liền thay đổi, Đào Văn Văn vỗ vỗ Dư Sơ Nịnh một chút, “Cậu ta thật kiên trì.”
Bởi vì Lộ Viễn Chu là bạn tốt của mình, Dư Sơ Nịnh ở giữa cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể cười xòa: “Có muốn tớ đi tìm cậu ta nói chút không, bảo cậu ta đừng quấy rầy cậu nữa.”
“Thôi đi.” Thời Ương khẽ thở dài, “Tùy cậu ta.”
Dư Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn Thời Ương, ngày trước nếu cô nói như vậy, Thời Ương nhất định sẽ gật đầu đồng ý, sao lần này lại thỏa hiệp được nhỉ?
Thấy ba người bạn đều dán mắt vào mình, Thời Ương mím môi rồi ngồi xuống bàn học, tiện thể giải thích: “Con người cậu ta như vậy, Sơ Nịnh có đi thì chắc cũng chẳng có hiệu quả, cho nên chẳng bằng không nói cho nó xong.”
Dư Sơ Nịnh và Đào Văn Văn nhìn nhau, không tiếp tục nói nữa.
Mấy hôm sau, Dư Sơ Nịnh đến viện Kỹ thuật Thông tin đưa thư tình cho Từ Kỳ Ngộ, trên đường gặp phải Lộ Viễn Chu đang lén lén lút lút, cô liền cản cậu ta.
“Trên tay cậu xách theo cái gì đấy?” Nhìn ánh mắt mập mờ của cậu, Dư Sơ Nịnh vội hỏi.
Lộ Viễn Chu để cái túi ra sau lưng mình rồi mới trả lời, “Đây là quà tặng cho Thời Ương, là bí mật, không thể nói với cậu.”
Dư Sơ Nịnh nhớ tới phản ứng của Thời Ương mấy hôm trước, bèn mở miệng dò hỏi: “Gần đây cậu với Thời Ương thế nào rồi, có tiến triển không?”
Lộ Viễn Chu lập tức ủ rũ, “Không có lấy một chút tiến triển, nếu nói có sự thay đổi, thì chính là trước kia Thời Ương sẽ xem như tôi không tồn tại, vô cùng lạnh nhạt, còn bây giờ không chỉ lạnh nhạt, cô ấy còn tránh né tôi nữa. Cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Dư Sơ Nịnh giống như tìm được người anh em cùng khổ, vỗ vai Lộ Viễn Chu, cực kỳ đồng cảm nói: “Kiên nhẫn đi, quen là tốt thôi.”
Khóe miệng Lộ Viễn Chu giật giật, cũng hỏi cô: “Cậu thì sao, cậu với Từ Kỳ Ngộ tiến triển thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, khuôn mặt của Dư Sơ Nịnh cũng xệ xuống, cô vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, rầu rĩ đáp: “Vẫn vậy thôi, chả có gì hay ho để nói.”
Lộ Viễn Chu thấy cô như vậy liền biết tiến triển cũng chẳng thuận lợi, buồn bực trong lòng hình như cũng biến mất, dù sao có người giống mình, trong lòng cậu cũng dễ chịu hơn nhiều.
Thấy khóe môi của Lộ Viễn Chu cong lên, Dư Sơ Nịnh liền tỏ vẻ khó chịu, cái kiểu vui sướng khi người ta gặp họa thế này rất chướng mắt, “Có cái gì mà vui dữ vậy, chúng ta cũng cùng cấp bậc thôi mà.”
“Cậu biết đó, con gái thường nhẹ dạ hơn con trai rất nhiều, mỗi ngày tôi đều tới ân cần, nhất định một ngày nào đó cũng sẽ thấy ánh sáng.” Lộ Viễn Chu cười hì hì, “Còn Từ Kỳ Ngộ cậu cũng biết rồi mà, cần bao nhiêu lạnh lùng, có bấy nhiêu lạnh lùng, tôi còn nghe nói đang bắt đầu lập nghiệp, vậy còn tâm tư mà yêu đương không chứ?”
“…” Dư Sơ Nịnh nghe xong chợt cảm thấy lời này rất đúng.
“Tôi là con trai, đương nhiên là hiểu suy nghĩ của con trai nhất rồi, sự nghiệp vẫn rất quan trọng.” Lộ Viễn Chu xa xăm bổ sung thêm một câu.
Dư Sơ Nịnh tức giận trừng mắt lườm cậu bạn, “Tôi nhớ kỹ lời này của cậu rồi đó, trở về tôi sẽ nói với Thời Ương, cậu xem sự nghiệp quan trọng hơn cậu ấy!”
“Đừng đừng đừng!” Lộ Viễn Chu vội vàng giữ chặt cánh tay cô xin tha, “Tôi sai được chưa, chắc chắn Từ Kỳ Ngộ sẽ không giống phàm phu tục tử khác, anh ta có thể cùng lúc quan tâm cả sự nghiệp và tình yêu. Cậu đừng nói với Thời Ương mà, nếu không chắc cô ấy không muốn thấy tôi nữa luôn mất.”
Dư Sơ Nịnh gạt tay cậu ra, cười tít mắt nói, “Vậy cậu mua quà gì cho Thời Ương đấy, cho tôi tham khảo với.” Cô nhớ rõ bản thân mình còn chưa tặng quà cho Từ Kỳ Ngộ lần nào.
Lộ Viễn Chu cảnh giác để quà ra đằng sau, “Cái này thì không được, có điều tôi có thể cho cậu một chút xíu gợi ý.”
“Gợi ý gì?”
“Lúc chọn quà nhớ chọn đồ couple, nếu anh ta nhận lấy thì hai người có thể dùng giống nhau.” Lộ Viễn Chu nhỏ giọng thì thầm.
Dư Sơ Nịnh không tin nhìn cậu, “Cái này đối phương nhất định sẽ không nhận.”
“Vậy phải dựa vào việc cậu làm Từ Kỳ Ngộ cảm động.” Lộ Viễn Chu nhún vai, “Tán dóc với cậu lâu vậy rồi, tôi phải đi đây, lát nữa Thời Ương phải đến trạm phát thanh của trường.”
Lúc này Dư Sơ Nịnh cũng nhìn qua thời gian, Từ Kỳ Ngộ đã tan học mười phút!
Sau khi tách khỏi Lộ Viễn Chu, Dư Sơ Nịnh vội vàng chạy thật nhanh tới viện Kỹ Thông, cô nhìn cổng viện chẳng còn ai ra ngoài, đoán chừng thời gian tan học đã qua lâu, có lẽ Từ Kỳ Ngộ cũng đã đi luôn rồi.
Cô lập tức cảm thấy hơi nhụt chí, ủ rũ đứng đó không nhúc nhích.
Không bao lâu sau, một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Em đứng đây làm gì, làm thần cửa đấy à?”
Dư Sơ Nịnh đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Từ Kỳ Ngộ đang đứng đó nhìn cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh biển, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong lớp áo khoác, dường như chỉ có dáng người như vậy mới thích hợp để mặc những chiếc áo dài thế này.
Đôi mắt cô sáng lên, Từ Kỳ Ngộ mặc vậy trông chẳng thua kém gì mấy oppa trong phim, thậm chí còn đẹp trai hơn ấy.
“Anh chưa đi sao?” Dư Sơ Nịnh cảm thấy vừa bất ngờ lại vừa vui sướng.
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ khẽ di chuyển: “Có chút việc chậm trễ.”
Dư Sơ Nịnh vui vẻ vội nói: “May mà anh không đi, không thì chả biết đi đâu để tìm nữa.”
“Tìm tôi làm gì…” Anh chưa kịp dứt lời đã thấy Dư Sơ Nịnh lấy một bức thư tình từ trong túi của mình, bức thư này anh đã thấy rất nhiều, cũng đã rất quen thuộc, “Lại đưa thư tình à.”
Nói xong liền vươn tay cầm lấy từ trong tay của Dư Sơ Nịnh.
Dư Sơ Nịnh nhìn anh thuần thục mở bức thư ra, gãi đầu nói: “Hôm nay cũng muốn mở ra trước mặt em luôn sao…”
Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, bây giờ Từ Kỳ Ngộ vô cùng thích mở ra rồi đọc luôn trước mặt cô, đôi khi còn bình phẩm vài câu.
Bởi vì một lần Dư Sơ Nịnh viết rất nhiều bức thư, vậy nên thường thì lúc đưa cho anh, cô cũng chẳng biết nội dung bên trong là cái gì, dù sao viết nhiều cũng dễ bị nhàm chán.
“Khi thượng đế tạo ra anh chắc chắn đã có chút thiên vị, nếu không sao anh có thể hoàn mỹ tới như vậy.” Từ Kỳ Ngộ vừa đọc vừa nhìn Dư Sơ Nịnh, ý cười nơi đáy mắt có thể nhìn ra được.
Dư Sơ Nịnh lại cho đó là một nụ cười trào phúng, liền ấp úng giải thích: “Viết linh tinh thôi, anh đừng coi là thật.”
“Thảo nào, nói tôi hoàn mỹ, cuối cùng lại vẽ khuôn mặt tôi xiêu vẹo.” Từ Kỳ Ngộ nghiêm túc chỉ cho cô.
“…” Dư Sơ Nịnh tiến sát lại nhìn qua, không hề xiêu vẹo chút xíu nào, rõ ràng là trợn mắt bịa chuyện.
“Vẽ mắt thành một khe hở, mắt tôi đâu có như vậy.” Từ Kỳ Ngộ lại bổ sung một câu.
Dư Sơ Nịnh cắn răng: “Từ Kỳ Ngộ, có phải anh bất mãn gì đó với em, cho nên mới cố ý bới móc!”
Bàn tay Từ Kỳ Ngộ dừng lại, chớp mắt nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Hừ! Anh hẳn là nên cảm ơn em mới đúng!” Dư Sơ Nịnh kiêu ngạo mà khoanh tay trước ngực.
Từ Kỳ Ngộ mỉm cười nhìn cô: “Tại sao tôi phải cảm ơn em.”
“Bây giờ mọi người đều biết em đang theo đuổi anh, bởi vậy mà rất nhiều nữ sinh đã tự giác bỏ cuộc, anh không cảm thấy xung quanh yên tĩnh hơn nhiều à?” Dư Sơ Nịnh hất cằm trả lời.
Từ Kỳ Ngộ khẽ cong môi cười: “Nhưng một mình em đủ bằng mấy người luôn ấy.”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Đúng là không thể nào nói chuyện được mà!
Từ Kỳ Ngộ thấy Dư Sơ Nịnh đầu hàng, tâm trạng rất tốt nhận lấy bức thư tình, “Bức thư này tôi nhận, không phải tiếp đó em còn có việc sao, đi nhanh đi!”
“Anh đọc tin nhắn Wechat em gửi rồi hả?” Dư Sơ Nịnh ngạc nhiên, sau đó lại buồn bực: “Vậy tại sao anh không trả lời?”
“Em gửi cho tôi một lúc mấy chục tin nhắn, tôi trả lời kiểu gì, trả lời tin đã đọc hay sao?” Từ Kỳ Ngộ mỉm cười nhìn cô.
Dư Sơ Nịnh bĩu môi, lại chợt cảm thấy lời của anh cũng khá có lí.
“Vậy bai bai.” Cô uể oải vẫy tay, sau đó quấn chặt khăn quàng cổ rời đi.
Từ Kỳ Ngộ đứng bất động tại chỗ nhìn theo bóng dáng Dư Sơ Nịnh.
Có một người đi ra từ phía sau cây cột, chính là Tống Kiến Minh, anh ta đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không nói với cô ấy, cậu vốn dĩ là đang ở đây chờ cô ấy?”
Từ Kỳ Ngộ cất thư tình vào túi áo khoác, khẽ cười đáp: “Có gì hay mà nói.”
Trung tuần tháng 12, bởi vì vừa mới có một trận tuyết rơi nên nhiệt độ bây giờ vô cùng thấp. Nếu dựa theo tính cách trước đây của Dư Sơ Nịnh, chắc chắn thà rằng chỉ chạy qua chạy lại giữa phòng vẽ tranh và ký túc xá, dẫu sao cũng còn có điều hòa.
Nhưng bây giờ vì mỗi ngày có thể gặp Từ Kỳ Ngộ một lần, dường như gió tuyết cũng chẳng thể ngăn cản cô đến viện Kỹ Thông đưa tin, không nói đến việc giảng viên và sinh viên trong viện Kỹ Thông đều biết cô, cô còn cảm thấy bản thân mình cũng quen với mấy cái trình tự số hiệu luôn rồi.
Chỉ còn một tuần nữa là đến Giáng sinh, Dư Sơ Nịnh vẫn đang tìm chọn quà tặng cho Từ Kỳ Ngộ.
Thấy Dư Sơ Nịnh đang xem cẩm nang trên mạng, Lý Tử Thiến đi tới liếc mắt một cái rồi cà khịa: “Cậu đừng có tin mấy cái cẩm nang trên mạng nói xàm.”
“Tớ đây nên nghe ai?” Dư Sơ Nịnh buông con chuột ra, quay đầu lại hỏi.
Lý Tử Thiến tự ngẫm một hồi rồi trả lời: “Bây giờ không phải mùa đông sao, cậu có thể mua thứ gì đó có tính thiết thực, ví dụ như khăn quàng, bao tay, áo len, vân vân mây mây…”
Đồng tử Dư Sơ Nịnh sáng lên, lời này truyền cho cô cảm hứng rất lớn, cô nên mua áo len, đến lúc đó sẽ mua đồ couple, Từ Kỳ Ngộ và cô mỗi người một chiếc, vừa có thể giữ ấm, vừa có tính thiết thực.
“Cảm ơn cậu Tử Thiến, tớ biết nên mua cái gì rồi!” Dư Sơ Nịnh vui vẻ quay lại, sau đó lên Taobao search mấy chữ “áo len couple”.
Nhìn sơ qua trang web Dư Sơ Nịnh đang xem, Lý Tử Thiến có chút đau đầu mà nói: “Cậu biết Từ Kỳ Ngộ mặc size nào à, chuẩn bị mua bậy đấy!”
Dư Sơ Nịnh ờ há, cũng cảm thấy đây mới chính là vấn đề, cô thuần thục mở Wechat ra, vốn dĩ là muốn click vào khung thoại của Từ Kỳ Ngộ, nhưng cuối cùng lại chuyển hướng sang Tôn Thần, hỏi Từ Kỳ Ngộ thì quá lộ liễu rồi.
Dư Sơ Nịnh: Đàn anh Tôn, anh đâu rồi? Anh biết áo len của Từ Kỳ Ngộ size bao nhiêu không ạ? Nếu biết thì nói cho em nha, nhưng phải giữ bí mật tuyệt đối nhá. [Đáng yêu]
Không qua bao lâu Tôn Thần liền trả lời tin nhắn: Anh xem lại cho em.
Dư Sơ Nịnh nhanh chóng gửi gói biểu tượng cản xúc cảm ơn.
Lần trước bị phát hiện, Tôn Thần vốn dĩ còn tưởng lúc về sẽ bị Từ Kỳ Ngộ dạy dỗ một trận, kết quả cậu ta lại bâng quơ cho qua. Nhưng cũng bởi vì đã từng bị phát hiện, nên sau đó anh ta cũng tem tém lại nhiều với việc để lộ ra hành tung của Từ Kỳ Ngộ.
Có điều, chưa bị Từ Kỳ Ngộ hỏi tội, nên bây giờ lá gan của anh ta cũng lớn hơn chun chút.
Tôn Thần cất điện thoại vào túi, quay đầu lại nhìn Từ Kỳ Ngộ đang gõ phím, sau đó đứng dậy đi ra phía ban công.
Quần áo mùa đông cho dù giặt máy cũng khó khô, muốn phơi ở chỗ đón nắng tốt nhất thì chỉ có để ngoài ban công mấy ngày. Hôm qua Từ Kỳ Ngộ mới tắm xong, áo len vẫn còn phơi bên ngoài.
Nhân lúc người khác không để ý, Tôn Thần vội vàng chạy ra ban công lật miếng ê-ti-két lên xem, rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn Dư Sơ Nịnh và xóa luôn lịch sử trò chuyện.
Cuối cùng là bình tĩnh quay vào phòng ngủ, che giấu công lao của bản thân.
Dư Sơ Nịnh lấy được số đo từ chỗ của Tôn Thần, liền vui vẻ khoe với Lý Tử Thiến, “Có số đo rồi nè!”
“Vậy cậu muốn chọn kiểu nào?” Lý Tử Thiến rất có hứng thú mà dựa vào ngăn tủ nhìn qua.
Dư Sơ Nịnh xoa xoa hai tay, hưng phấn trả lời: “Đương nhiên là chọn cái đẹp.”
Ban đầu Lý Tử Thiến không biết định nghĩa đẹp của Dư Sơ Nịnh là như thế nào, mãi cho đến lúc nhìn thấy Dư Sơ Nịnh đang rối rắm trong các loại áo len màu hồng, cô mới hiểu…
Dư Sơ Nịnh đang băn khoăn giữa ba kiểu áo hồng nhạt, một chiếc thuần sắc điểm mấy ngôi sao nhỏ, một chiếc in hoa, chiếc còn lại là hồng trắng đan xen, cả ba đều rất đẹp khiến Dư Sơ Nịnh vô cùng do dự.
“Cậu cảm thấy chiếc nào đẹp nhất?” Dư Sơ Nịnh chọn không nổi, đành trưng cầu ý kiến của Lý Tử Thiến.
Lý Tử Thiến sâu sắc nhìn cô bạn rồi hỏi: “Cậu có chắc không phải đang chọn quần áo cho bản thân không vậy? Cậu đang chọn cho Từ Kỳ Ngộ đó hả?”
“Đương nhiên rồi.” Dư Sơ Nịnh gật đầu.
Lý Tử Thiến cạn lời: “Thế sao cậu lại chọn hồng nhạt?”
Dư Sơ Nịnh ngửa đầu nhìn về phía cô ấy, nói với vẻ dĩ nhiên: “Đàn ông chính là muốn màu hồng!”
“…” Khóe miệng Lý Tử Thiến giật giật, “Lý lẽ kỳ cục đâu ra vậy?”
Dư Sơ Nịnh xoay người, bắt đầu phổ cập kiến thức cho Lý Tử Thiến, “Theo kinh nghiệm xem TV và truyện tranh đầy mình của tớ, chỉ có trai đẹp mới mặc màu hồng ra được vẻ phong nhã, cũng chỉ có màu hồng mới kiểm tra ra được một người đàn ông có phải soái ca không.”
“Thật không?” Lý Tử Thiến không tin.
Dư Sơ Nịnh “ừa” một tiếng, “Cậu cẩn thận nghĩ xem khuôn mặt đó, dáng người đó của Từ Kỳ Ngộ, kiểu soái ca thế này bất kể mặc cái gì cũng đẹp, cho dù cậu có treo trên người anh ấy cái túi đựng rác cũng vẫn đẹp! Chính vì vậy, màu hồng nhạt mặc trên người của Từ Kỳ Ngộ chắc chắn sẽ vô cùng đẹp mắt!”
Lý Tử Thiến nhìn nấy đủ rồi: “Nếu Từ Kỳ Ngộ không là sinh viên trường mình, tớ còn tưởng cậu đang đu idol luôn đó, xem cậu tâng bốc anh ấy muốn ra hoa luôn rồi.”
Dư Sơ Nịnh rũ mắt thẹn thùng: “Anh ấy vốn dĩ rất hoàn mỹ rồi mà.”
“Khuyết điểm duy nhất là không thích cậu đúng không?” Lý Tử Thiến chêm thêm một câu.
“…” Thấu tim, bạn tôi ơi!
Hôm đó Dư Sơ Nịnh ăn bữa cơm tối cùng với Từ Kỳ Ngộ, đương nhiên là cô thông qua tin tức nội bộ để giành lấy cơ hội này.
Món chính của bữa tối chính là canh xương sườn củ mài nóng hôi hổi, khi Dư Sơ Nịnh bưng khay đồ ăn đến bên Từ Kỳ Ngộ, cô vui vẻ chào hỏi với Phương Cường ngồi ở ghế bên cạnh.
“Em gái trùng hợp ghê, em cũng đến ăn cơm.” Phương Cường cười tít mắt đáp lại.
Từ Kỳ Ngộ không nhìn Dư Sơ Nịnh, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ban nãy ở cửa tôi có cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo, tôi đoán ngay là em sẽ xuất hiện.”
Dư Sơ Nịnh bĩu môi, cực kỳ bất mãn: “Em tới hẳn phải là một luồng gió ấm áp mới đúng.”
Nhìn thấy bát cơm đầy ắp của cô, Từ Kỳ Ngộ nhướng mày: “Không phải mấy hôm trước em nói với tôi sẽ giảm cân hay sao?”
Dư Sơ Nịnh nhanh chóng xắn một miếng cơm, cười ngượng ngùng: “Ngày mai, giảm cân đương nhiên phải bắt đầu từ ngày mai rồi.”
Phương Cường ở bên cạnh chen vào được một câu: “Em gái muốn giảm cân gì chứ, nhìn dáng người của anh thử xem, vậy mà anh còn chẳng giảm cân, em đã đủ gầy rồi.”
Không có cô gái nào không thích nghe con trai nói mình gầy, đương nhiên Dư Sơ Nịnh cũng vậy, cô ngẩng đầu nhìn vào Phương Cường, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, “Em cảm ơn, vẫn là đàn anh biết nói chuyện.”
Từ Kỳ Ngộ buông đũa xuống, đứng dậy bưng khay chuẩn bị đi.
Dư Sơ Nịnh vừa định cho củ mài vào miệng, thấy vậy liền ngây người, “Anh phải đi rồi à? Không phải anh còn chưa ăn xong hay sao?”
Cô liếc nhìn, phát hiện trong bát Từ Kỳ Ngộ vẫn còn thừa không ít.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nheo mắt lại: “Ăn no rồi, các người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Nhìn Từ Kỳ Ngộ rời đi, Dư Sơ Nịnh tủi thân mím môi, chợt cảm thấy miếng sườn trong bát không còn thơm ngon nữa.
Phương Cường vội vàng ăn thêm một miếng rồi an ủi: “Em gái, em đừng buồn, Từ ca chỉ là có chút phiền muộn chuyện bài vở, không liên quan đến em đâu.”
Trong lòng Dư Sơ Nịnh dễ chịu hơn một chút, “Thì ra anh ấy còn gặp phải vướng mắc trong việc học.”
“Bây giờ cách thời gian tốt nghiệp không còn xa, có chút chuyện vặt vãnh mà thôi, em đừng lo.” Phương Cường an ủi cô xong liền chào hỏi rồi đi.
Dư Sơ Nịnh đang ăn cơm, bấy giờ mới nhớ ra, mình chưa nói với anh chuyện quà, cô hừ nhẹ trong lòng, biết vậy cô chẳng mua cho anh gì nữa.
Ba ngày sau, áo len được giao đến, cô mang áo của mình đi giặt, rồi gói chiếc áo tặng cho Từ Kỳ Ngộ thật tỉ mỉ, cầm theo ra khỏi ký túc xá.
Vị trí hôm nay của Từ Kỳ Ngộ là tự anh nói với cô, sau khi Dư Sơ Nịnh nói muốn đi tìm anh, Từ Kỳ Ngộ đã trực tiếp nói cho cô chỗ mà anh đang ở.
Lúc cô theo tới phòng máy tính lần trước mình từng đến, cô lặng lẽ tiến vào thăm dò, bên trong vẫn chỉ có mỗi mình Từ Kỳ Ngộ.
“Có mình anh thôi sao?” Dư Sơ Nịnh hơi kinh ngạc khi bước vào.
Lần này Từ Kỳ Ngộ lại cầm một bình nước giữ nhiệt phong cách lão cán bộ, anh quay đầu nhìn cô, “Em còn muốn bao nhiêu người tới xem mình tặng quà?”
Dư Sơ Nịnh cười hì hì, giấu túi ra sau lưng, cô bước nhanh tới chỗ Từ Kỳ Ngộ rồi nói: “Anh đoán xem em tặng anh cái gì.”
“Không đoán.”
“Đoán một chút thôi.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài: “Khăn quàng cổ?”
Dư Sơ Nịnh cười nhạo nhìn anh: “Anh trả lời sai rồi!”
Từ Kỳ Ngộ quay đầu, không tiếp tục để ý tới cô.
Thấy anh như vậy, Dư Sơ Nịnh vội vàng đặt món quà xuống bàn bên cạnh Từ Kỳ Ngộ, “Anh mở ra xem đi, bảo đảm anh sẽ vui mừng bất ngờ đến khóc lóc nức nở!”
Từ Kỳ Ngộ vốn dĩ đang nâng tay liền lập tức dừng lại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Dư Sơ Nịnh, “Tôi không muốn khóc lóc nức nở.”
“Được được được, vậy để em khóc lóc nức nở.” Dư Sơ Nịnh vội vã gật đầu, rồi lập tức thúc giục, “Anh mau mở đi.”
Bây giờ cô đang rất nôn nóng muốn nhìn bộ dáng vui mừng của Từ Kỳ Ngộ!
Khóe miệng Từ Kỳ Ngộ hơi cong cong, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Dư Sơ Nịnh mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp giấy, anh bóc từng lớp từng lớp giống như đang bóc kẹo.
Lúc mở xong chiếc hộp, khi màu hồng hiện ra ngay trước mắt, bầu không khí trong phòng học dường như trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Dư Sơ Nịnh cũng ngừng thở, mong đợi phản ứng của Từ Kỳ Ngộ, mãi đến lúc sắc mặt anh thay đổi, trong phòng học vẫn không có một chút tiếng động, cô lập tức luống cuống.
“Làm sao vậy, chiếc áo len này đẹp lắm mà, anh không thích sao?” Dư Sơ Nịnh nhanh tay giũ chiếc áo cho anh xem, “Anh nhìn xem chỗ này còn được điểm xuyết ngôi sao nhỏ bên cạnh, anh nhìn tay nghề này đi, nhìn màu sắc hoàn mỹ này đii!”
Từ Kỳ Ngộ xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Em thật sự cảm thấy chiếc áo này đẹp sao? Không phải em cố ý chỉnh tôi đấy chứ?”
“Tất nhiên là không phải, em làm gì có ý muốn chỉnh anh, còn nữa, chiếc áo len này rất đắt đó nha.” Dư Sơ Nịnh cảm thấy vô cùng oan ức với hiểu lầm của Từ Kỳ Ngộ.
Từ Kỳ Ngộ không nói nên lời nhìn chiếc áo len màu hồng, nếu không phải do size áo, anh còn tưởng đây là áo con gái, anh khó hiểu hỏi cô: “Sao lại mua màu hồng?”
Dư Sơ Nịnh lật chiếc áo len, ướm ướm trên người Từ Kỳ Ngộ, “Đàn ông nên mặc màu hồng, đặc biệt là người có khuôn mặt đẹp trai lại càng nên mặc màu hồng.”
Mặc dù chỉ ướm ướm một chút, nhưng cô phát hiện làn da Từ Kỳ Ngộ rất trắng, màu hồng này trên người anh thực sự quá đẹp, trông hợp vô cùng tận.
“Em chắc chứ?” Khuôn mặt Từ Kỳ Ngộ lúc này viết bốn chữ “toàn là nói dối”.
Dư Sơ Nịnh tiếp tục thuyết phục anh, “Đương nhiên là chắc chắn, em còn mua một chiếc áo len giống y đúc như anh, thực sự rất hợp với anh luôn!”
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ khẽ dao động, nhận lấy chiếc áo len màu hồng, “Được rồi.”
“Anh đồng ý nhận quà của em sao?” Dư Sơ Nịnh vui sướng hỏi lại.
“Ừm.”