Tần Tranh thấy Sở Thừa Tắc nhìn mình thì lấy làm lạ.

Cô cúi đầu quan sát mình lần nữa, khi phát hiện mình mặc bộ váy hoa rơi màu rực rỡ thì biết ngay nguyên nhân do đâu.

Theo phong tục của Đại Sở, người ta thường để tang bảy bảy bốn chín ngày và ba tháng mười ngày.

Tần Quốc Công đi mới hơn hai tháng, y nhìn cô như thế phải chăng là cảm thấy quần áo của cô không được ổn thỏa.

Tần Tranh kéo áo mình, nói: “Lúc thiếp tắm rửa, người hầu chỉ mang đến bộ này.

Để thiếp đi thay ra.”

Cô cất bước định đi vào nhà trong thì Sở Thừa Tắc gọi lại.

“Không cần thay, bộ này rất đẹp.”

Y thu mắt về, cầm đôi đũa bằng gỗ mun trên bàn lên.

“Còn không ăn là đồ nguội lạnh hết đấy.”

Tần Tranh không khỏi thầm oán: Vậy trước đó y nhìn chằm chằm vào cô làm gì?

Cô đi đến ngồi xuống đối diện.

Có lẽ nhà bếp đã được y căn dặn nên chỉ mang lên ba món mặn một món canh.

Tần Tranh liếc mắt nhìn, vừa đúng lượng cơm mà bình thường họ hay dùng.

Sở Thừa Tắc có một điểm làm Tần Tranh rất hài lòng là: Tuy y là thái tử cao quý nhưng mỗi khi dùng cơm đều ăn hết sạch đồ trong chén, thật sự không lãng phí một hạt gạo.

Trước đó Tần Tranh không biết sức ăn của y, có lần lỡ xới cơm hơi nhiều, y không nói tiếng nào mà cắm đầu ăn hết, tuy nhiên hôm ấy lại luyện kiếm thêm nửa canh giờ.

Sau khi biết thói quen của Sở Thừa Tắc, mỗi lần dùng cơm Tần Tranh sẽ len lén quan sát y, phát hiện y hoàn toàn không kén ăn, cơ bản trên bàn có gì thì ăn nấy.

Tần Tranh còn thầm cảm thán vài lần: y đúng là dễ nuôi.

Nhưng cũng vì y không kén chọn nên lâu như thế, Tần Tranh vẫn chưa biết y thích ăn gì.

Ở Lưỡng Yến Sơn, dù là Lư thẩm nấu cơm hay Tần Tranh tự nấu, tất cả đều theo khẩu vị của cô.

Ba món hôm nay cũng rất hợp khẩu vị của Tần Tranh.

Cô xuyên qua đến đây bao lâu, cuối cùng cũng được ăn một bữa mỹ thực đẳng cấp quý tộc, vì thế dùng nhiều hơn thường ngày chừng nửa chén.

Khổ cái là ăn xong thì hơi trướng bụng.

Sau khi chiếc bàn được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, Sở Thừa Tắc lại mang một chồng công văn thật dày ra xem, đóng thẻ tre bên cạnh cũng chất thành núi.

Tuy hiện nay đã dùng giấy nhưng thẻ tre vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn, không ít hồ sơ vẫn dùng thẻ trúc để ghi chép.

Sở Thừa Tắc đọc rất chăm chú, gần như không liếc mắt sang chỗ nào khác.

Tần Tranh ngồi ngả nghiêng ra ghế trông không thanh nhã lắm, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa xoa cái bụng trướng lên vì ăn quá no của mình.

Cô hỏi: “Bản đồ lúc trước xây thành còn không?”

Nếu có bản đồ thì cô có thể tiết kiệm khá nhiều công sức khi đi gia cố tường thành.

Sở Thừa Tắc đáp: “Để lát ta sai người tìm thử xem.”

Y mất cả buổi trời mới đọc xong công văn.

Xem hết, y như được thả lỏng, đưa tay lên xoa mày rồi vẫy tay gọi Tần Tranh.

“Lại đây nào.”

Tần Tranh không hiểu y muốn làm gì nhưng vẫn nhoài qua như một chú nai tơ ngơ ngác.

Ngay sau đó cô lập tức bị y đè ngã xuống thảm.

Áo cô không cẩn thận phất qua làm công văn trên chiếc bàn con rơi xuống, đồ đạc văng tứ tung.

Tiếng kinh hô còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì môi cô đã bị Sở Thừa Tắc phong kín.

Nụ hôn của y không quá mạnh mẽ nhưng vẫn khiến Tần Tranh không thở nổi, mặt cô nhanh chóng nổi rạng mây hồng.

Y hơi lùi người ra để cô có thể hít thở rồi đưa tay vén mái tóc dài rơi rối của cô.

KHi tay lướt qua vùng da thịt trắng như tuyết, ánh mắt y sâu thẳm cứ như là mực đen lan ra khắp mặt ao.

Rồi y lại tiếp tục cúi người hôn cô.

Hôn lên trán, lên mũi, lên má, lên cằm.

Nụ hôn vụn mà triền miên.

Cổ bỗng hơi nhói đau, Tần Tranh khẽ xuýt xoa một cái.

Tiếng xuýt xoa như kích thích Sở Thừa Tắc, y cắn mạnh hơn vào xương quai xanh của cô rồi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng kinh người.

“Không lên tiếng, cũng không từ chối có nghĩa là mặc cho ta muốn làm gì thì làm ư?”

Cố nén kích động, giọng y nghe hơi khàn khàn.

Tần Tranh nhìn y một lát, đột nhiên vươn người lên, xoay người một cái đè y xuống, chuyển từ bị động sang chủ động.

Vừa rồi Sở Thừa Tắc vẫn dùng tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, hôn chỉ đơn thuần là hôn, chưa động chạm vào người Tần Tranh.

Nhưng cô thì lại thật sự ngồi lên người y, hai tay đè lên hai cổ tay y.

“Chàng dám không?”

Trán Sở Thừa Tắc lấm tấm mồ hôi.

Cô đè cổ tay y, y cũng không giãy ra, đang định ngồi dậy hôn cô thật mạnh mẽ thì…

“Cốc cốc…”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Điện hạ, Triệu tướng quân bị quận trưởng Mạnh Quận dẫn binh vây đánh, chỉ có mình ngài ấy trọng thương quay về!”

Hai người trong phòng lập tức biến sắc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play