Tường thành không phải loại vách có hình chữ nhật như những bức tường bình thường, từ ngoài nhìn nó trông giống hình thang hơn, dưới rộng trên hẹp.

Ở thế giới của Tần Tranh trước kia, phải từ sau thời Minh những công sự phòng thủ mới được làm bằng gạch đá, còn trước đó đều là tường đất nện.
Đất nện tuy rắn chắc nhưng tường thành quanh năm suốt tháng bị mưa gió bào mòn, hao tổn cực lớn.

Cô muốn dùng gạch đá gia cố dưới chân tường đất, như thế vừa có thể ngăn chặn nước mưa xâm thực vừa có thể đề phòng quân địch dùng đá hoặc gỗ to phá vỡ tường.
Sở Thừa Tắc nghe cô vừa mở miệng là bàn chuyện gia cố tường thành thì hơi nghiêng người qua, giúp cô vèn rèm xe ngựa lên.

Ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt y, đôi mắt vừa đen vừa sâu thẳm.

“Nghĩ ngơi trước rồi hãy bàn đến những chuyện này.”
Dừng một chút, y lại nói: “Nàng ở trên núi gầy đi nhiều.”
Rèm xe được buông xuống, Tần Tranh bỗng đỏ mặt.

Trước đó lúc lên xe, vì vội vàng không mang theo ghế kê chân nên Sở Thừa Tắc thò tay ôm eo, nhấc cô lên xưa ngựa.

Chỉ một cái ôm ngắn ngủi ấy, y có thể nhận ra cô gầy đi ư?
Tần Tranh vô thức sờ lên mặt mình, hình như có mất miếng thịt nào đâu?
——
Hiện nay Sở Thừa Tắc tạm thời đang ở tại phủ nha Thanh Châu, phía trước là nơi y xử lý chính sự, phía sau là nơi ở.
Tống Hạc Khanh đến các thôn làng lân cận để phát gạo, xong việc lại đi đón người của Lục gia, chưa kịp ra cổng thành nghênh đón Sở Thừa Tắc và Tần Tranh nên bèn đợi ở trước cửa phủ nha.
Thấy Sở Thừa Tắc dẫn mấy chục tướng sĩ hộ tống một chiếc xe ngựa trở về, Tống Hạc Khanh vội bước tới hành lễ.

“Điện hạ.”
Sở Thừa Tắc xuống ngựa, giao chiến mã cho một tướng sĩ bên cạnh rồi hỏi: “Người của Lục gia đến rồi à?”
Tống Hạc Khanh gật đầu, đáp: “Lão thần tạm thời sắp xếp cho họ ở lại một biệt viện, nếu điện hạ muốn gặp họ thì lão thần sẽ đi truyền.”
Sở Thừa Tắc giơ tay lên tỏ vẻ không cần.

“Đợi lát nữa ta sẽ đến gặp họ.”
Tống Hạc Khanh vâng một tiếng.
Tần Tranh vén rèm định xuống xe.

Sở Thừa Tắc như có mắt sau gáy, lập tức quay người đỡ cô xuống.

Tống Hạc Khanh nhìn thấy Tần Tranh, ánh mắt liếc qua bộ quần áo mộc mạc và cây trâm gỗ trên mái tóc cô, biết là những ngày chạy trốn e còn khốn khổ hơn thế này nhiều, nhất thời lòng thấy ngậm ngùi, giọng cũng run run.

“Lão thần… bái kiến thái tử phi nương nương.”

Trên đường đi, Tần Tranh đã nghe Sở Thừa Tắc kể lại chuyện gặp được Tống Hạc Khanh ở Thanh Châu.

Không biết vô tình hay cố ý, y còn nhấn mạnh Tống Hạc Khanh là bạn tốt của Tần Quốc Công.
Lúc này nhìn thấy Tống Hạc Khanh, Tần Tranh cũng biết phải ứng đối thế nào.

“Tống đại nhân mau miễn lễ.

gặp được đại nhân ở Thanh Châu chính là may mắn của ta và điện hạ.”
Tống Hạc Khanh nước mắt giàn giụa.

Gặp lại con gái của cố nhân, nhớ đến người bạn già đã ở dưới suối vàng, ông nghẹn ngào không nói nên lời.
Tần Tranh nói vài lời an ủi, Tống Hạc Khanh cũng biết không thể quá thất thố trước mặt thái tử nên mới thối lui.
Vừa vào trong, liền có người hầu dẫn Tần Tranh đi tắm rửa.
Trên núi điều kiện có hạn, tuy Tần Tranh cũng thường xuyên tắm rửa nhưng xà phòng hay gì đó thì không có, đến dùng nước cũng phải tiết kiệm, bởi vì nước phải ra bờ suối lấy về nấu.

Bây giờ thì có thể thoải mái tắm rửa, ngâm mình rồi.

Lúc cô tắm rửa xong, bên ngoài đã bày sẵn bàn ăn.

Sở Thừa Tắc cũng tắm rửa, thay bộ đồ nho sĩ, mái tóc được búi lên cũng xõa ra một nửa, người trông ôn hòa hơn rất nhiều.
Nghe tiếng bước chân của Tần Tranh, y mới đặt thẻ tre trên tay xuống, nói: “Dùng cơm đi.”
Sáng sớm y đến Lưỡng Yến Sơn, lúc này đã quá trưa rồi.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt y đã lướt qua Tần Tranh nhưng rồi lại bị kéo về.
Cô mặc một chiếc váy màu hoa hải đường.

Màu đỏ càng hợp với cô hơn màu trắng.

Khuôn mặt vốn lãnh đạm nay có thêm vẻ kiều diễm làm người ta ngẩn ngơ, mái tóc còn chưa khô hẳn thả sau lưng, tôn lên màu da trắng nõn nà, gần như trong suốt của cô.
Nhất thời, trong mắt Sở Thừa Tắc chỉ có ba màu sắc là đỏ, trắng và đen..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play