Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Lục Tú lập tức thu tay lại, rất thức thời nói, "Của cậu của cậu, tôi không chạm vào."

Cái biểu tình này của Thích Nguyên, cứ như là cô đoạt chàng vợ nhỏ của hắn vậy.

Chậc chậc, đàn ông.

Nguyễn Đường nghe được âm thanh Thích Nguyên, vội vàng quay đầu, lúm đồng tiền trên má thật sâu như rót vào đường mật, cậu lôi kéo góc áo Thích Nguyên, ánh mắt tỏa sáng, trông như khối Bánh Ngọt Nhỏ, vừa ngọt vừa dính.

Căn bản không rời khỏi Thích Nguyên được nửa phút.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Đường, ghen tuông cùng với không vui trong đáy lòng Thích Nguyên nhưng thật ra biến mất không ít, hắn cúi đầu xoa xoa mái tóc mềm mại của Nguyễn Đường, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, thanh âm lại thêm vài phần nhu hòa, "Tôi đã về rồi."

Hắn từ trong túi lấy ra một gói kẹo sữa đặt trong lòng bàn tay Nguyễn Đường, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, thần sắc tự nhiên, "Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng nên mua cho cậu một túi."

Nguyễn Đường cầm túi kẹo sữa kia, lập tức cười, thanh âm cậu nhẹ nhàng mềm mại, cất giấu vui sướng, "Chúng ta chờ lát nữa cùng nhau ăn."

Cậu tới trường học cũng đã được vài ngày, tự nhiên biết quầy bán quà vặt của trường ở một khu dạy học khác về phía nam, như thế nào cũng không thể thuận tiện đi ngang qua được.

Là Thích Nguyên cố ý mua cho cậu.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường liền nhịn không được đỏ mặt, đáy lòng cao hứng vô cùng, cậu cúi đầu, lén lút vươn tay đi bắt lấy ngón tay Thích Nguyên, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ.

Như đang làm nũng, bày tỏ mình cùng Thích Nguyên rất thân mật.

Thích Nguyên ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc cầm lại tay Nguyễn Đường, gãi gãi lòng bàn tay Nguyễn Đường, hắn nói khẽ với Nguyễn Đường, trong giọng nói thanh lãnh lại nhiều vài phần ôn nhu "Ngoan."

Nguyễn Đường còn chuẩn bị nói gì nữa, liền phát hiện mặt bàn bị gõ gõ, Lục Tú ngồi ở chỗ kia, nâng quai hàm nhìn hai người, trong đáy mắt toàn là ý cười, "Hai người các cậu, có phải quên mất tôi còn ở chỗ này hay không?"

Nguyễn Đường rụt rụt tay, cắn môi, gương mặt ửng đỏ, quay đầu đi không dám cùng Thích Nguyên nhìn nhau nữa.

Cậu quơ quơ mũi chân của mình, có chút ảo não, quan hệ giữa mình cùng Thích Nguyên, có rõ ràng như vậy sao?

[khụ khụ, ký chủ có cái này cậu không biết, có người từng nói, trên thế giới có hai loại đồ vật không thể giấu đi được, một cái là ho khan, cái còn lại là tình yêu.]

Hệ thống làm một bộ dáng thực tỏ tường, rốt cuộc mấy ngày nay nó luôn ở trong phòng tối bế quan, cũng không phải là vô dụng.

Nó quyết tâm lập chí muốn trở thành hệ thống chuyên gia tình yêu.

[ký chủ, yêu thích ở trong mắt cậu, đều không thể giấu đi được.]

Nghe hệ thống nói như vậy, Nguyễn Đường sờ sờ mí mắt mỏng của mình, tim lại đập nhanh hơn, cậu nhấp môi, lông mi run rẩy, đột nhiên giống như thẹn thùng đến không chịu được, hận không thể cuộn chính mình thành một đoàn, tìm một chỗ giấu đi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt Thích Nguyên.

Ánh mắt Thích Nguyên có vài phần nhạt nhẽo, thoạt nhìn lương bạc cùng đạm mạc, thời điểm hắn nhìn về phía những người khác luôn lộ ra xa cách, nhưng khi Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên đối diện, cậu lại cảm giác được phía dưới tầng băng mỏng kia của Thích Nguyên, ẩn giấu yêu thích cháy bỏng mà nồng nhiệt.

Mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm, như là muốn bao trọn cả người cậu nuốt vào.

Phần thích kia nhiễm tại đáy mắt Thích Nguyên, đầy như sắp tràn ra tới.

Hô hấp Nguyễn Đường dồn dập vài phần, cậu nhìn chằm chằm môi mỏng của Thích Nguyên, thần sắc có chút bừng tỉnh.

Cậu muốn hôn Thích Nguyên.

Chỉ là hiện tại trong phòng học nhiều người như vậy, vẫn nên để sau đi.

Thích Nguyên nhéo nhéo tay Nguyễn Đường, sau đó nắm ở lòng bàn tay như đang trấn an, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tú, con ngươi nhạt màu có vài phần ghét bỏ, "Cô sao còn chưa đi."

Hủy nhân duyên của người khác là sẽ bị lừa đá.

Lục Tú có hơi sợ Thích Nguyên, cho dù cô rất muốn lưu lại tiếp tục chờ rải đường, rốt cuộc thuộc tính của đôi này rất hợp khẩu vị của cô, nhưng khi đối mặt với Thích Nguyên mặt lạnh, dục vọng cầu sinh mãnh liệt vẫn khiến cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Đường Đường, cậu xem hắn đi, tính tình tốt ở chỗ nào?"

Nguyễn Đường nghiêm túc nhìn thoáng qua Thích Nguyên, nhìn thấy đáy mắt Thích Nguyên ôn nhu, đầu quả tim lại mềm mại, cậu thực nghiêm túc nói với Lục Tú, "Là rất tốt nha."

Thiếu niên, là thứ gì che lại hai mắt của cậu?

Lục Tú vẫy vẫy tay, biến cũng thật nhanh, "Đường Đường, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Nghe Lục Tú kêu tên Nguyễn Đường thân mật như vậy, cảm xúc nơi đáy mắt Thích Nguyên cuồn cuộn nổi sóng, như ánh sáng lạnh lẽo giấu trên mũi đao, hắn lạnh mặt, thần sắc có vài phần không vui.

Luôn sẽ có người mơ tưởng đến người của hắn.

Thích Nguyên nắm tay Nguyễn Đường, hôn hôn đốt ngón tay trắng noãn của Nguyễn Đường, khóe môi cong một cái, ánh mắt sâu thẳm, thần sắc lại có chút không rõ.

"Nếu tôi đóng lên người cậu một con dấu, có phải hay không sẽ không có người trộm cậu đi nữa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play