Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường tuy rằng không biết Bùi Nặc muốn làm gì, nhưng nghe Bùi Nặc hứa hẹn như vậy, cậu lại an tâm không ít.
Có thể là bởi vì Bùi Nặc thoạt nhìn trầm ổn cùng cường đại, tựa hồ bất luận việc gì cũng đều không thể làm khó hắn, chỉ cần hắn hứa hẹn, liền nhất định có thể làm được.
Cậu lên tiếng, đánh cái ngáp mang bộ quần áo kia ra xa một chút, trong mắt mang theo ánh nước, lông mi ướt dầm dề, cậu kéo kéo góc áo Bùi Nặc, xoa đôi mắt, mềm mại nói, "Nên ngủ."
Lúc trước cùng Bùi Nặc náo loạn một hồi như vậy, Nguyễn Đường vốn đã mỏi mệt đến cực điểm, sau lại Bùi Nặc xảy ra chuyện, cậu vội đến độ buồn ngủ đều biến mất, mạnh mẽ lên tinh thần canh giữ bên người Bùi Nặc, sợ Bùi Nặc xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Bùi Nặc không có việc gì, cơn buồn ngủ lúc này lại mãnh liệt ập tới, mí mắt Nguyễn Đường rũ xuống, tự giác rúc trong lòng Bùi Nặc, ngón tay trắng mềm nắm quần áo trước ngực Bùi Nặc, đã ngủ.
Bùi Nặc ôm chặt Nguyễn Đường vào trong lòng ngực mình, làm Nguyễn Đường ngủ thêm thoải mái một ít.
Ánh mắt hắn quơ quơ, rơi xuống bộ quần áo cách đó không xa, thần sắc lại hoàn toàn lạnh xuống.
Trước khi Lâm Ải kia tới hắn đã cẩn thận điều tra qua, thân phận sạch sẽ đến không có một chút vấn đề, hiện tại nghĩ kỹ lại, phỏng chừng là có người giúp hắn che giấu.
Bên trong Huyết Tộc, có rất nhiều người kiêng kị hắn rồi lại ước hắn nhanh nhanh chết đi, bất quá đó đều là những lão già nhát gan, nói như vậy nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết lén lút sau lưng ngáng chân hắn một chút.
Cũng chỉ có Huyết Tộc trẻ tuổi cuồng vọng tự đại, tự xưng là lực lượng cường đại mới sẽ có ý đồ nghĩ biện pháp giết chết hắn, chiếm cứ vị trí hắn.
Bùi Nặc thu lại hàn ý nơi đáy mắt, trong đầu liệt kê ra mấy quỷ hút máu trẻ tuổi nổi bật mà lại cường đại gần đây nhất, Scott đang ở trong số đó.
Hắn còn cần quản gia đi tra lần nữa.
Ngày thứ hai Bùi Nặc để cho quản gia cầm quần áo đi giám định, cũng phân phó làm hắn tra những người bị hắn liệt kê trong danh sách.
Địch nhân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, loại cục diện này đối với bọn họ mà nói quá bị động, loại chuyện này nếu lại tới vài lần nữa chỉ sợ không phòng bị được, Bùi Nặc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dẫn xà xuất động.
Hắn trộm thả tin tức ra ngoài, nói là lực lượng của mình đột nhiên hỗn loạn, hơn nữa có dấu hiệu suy yếu, từ đây sau khi tin tức bắt đầu tản ra, hắn lại gióng trống khua chiêng mở cuộc điều tra tay chân bên người cùng với toàn biệt thự, mang theo một chút ác liệt, dẫn tới tâm tình một ít người lập tức khẩn trương lên.
Rốt cuộc vì đề phòng vị thân vương Huyết Tộc này, không ít người đã trộm thả vài cái đinh bên người hắn, lúc này điều tra một loạt như vậy, tránh không được thiệt hại mấy cái.
Chỉ là một ít người có tâm tư lay động, lại cũng không có ai nguyện ý làm chim đầu đàn chủ động đi khiêu chiến Bùi Nặc.
Bùi Nặc đóng cửa không ra, chờ sau một khoảng thời gian lại kêu người lén đi hỏi thăm bác sĩ, bên ngoài có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, một loạt động tác này của hắn tự nhiên cũng không giấu diếm được những người khác.
Điều này cũng xác minh suy đoán trong lòng bọn họ.
Lực lượng Bùi Nặc đang suy yếu, hắn sắp lâm vào giấc ngủ ngàn thu.
Bọn họ đối với Bùi Nặc như hổ rình mồi, hận không thể xé xuống mấy khối thịt mà gặm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lão hổ trước khi chết vẫn còn giữ lại một hơi, những người đó lại nhịn xuống.
Bùi Nặc có chút nhàm chán đợi mấy ngày, biệt thự đã giới nghiêm nhiều ngày, hắn lại cùng Nguyễn Đường xem phim điện ảnh, đua mô hình, cũng không nhàm chán nữa.
Nguyễn Đường trước đó bị hệ thống lừa mua vài quyển truyện cấm gắn mác 18+, khi Bùi Nặc hứng thú luôn muốn cùng Nguyễn Đường tham thảo những tư thế bên trong một chút có hợp lý hay không, thời điểm hắn chơi xấu, Nguyễn Đường luôn không có một chút sức chống cự, choáng váng bị dỗ tới trên giường.
Cuối cùng, đương nhiên là bị ăn sạch sẽ. (=)))
Lại chờ đến ngày Lâm Ải đến kiểm tra kia, Bùi Nặc mới buông tha Nguyễn Đường.
Hắn hôn hôn chóp mũi Nguyễn Đường, để Nguyễn Đường chuẩn bị một chút, diễn một vở kịch với Lâm Ải.
Nguyễn Đường xoa khóe mắt mình đến hồng hồng, lại nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, nước mắt lập tức trào ra, mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị Bùi Nặc "bắt nạt", thần sắc nhìn còn có chút tiều tụy.
Độ cong nơi khóe miệng cậu rủ xuống, ánh mắt rũ xuống thoạt nhìn bất an cùng đáng thương, như một chú cún con đáng thương sắp bị vứt bỏ.
(Edit: thỏ con học hư rồi >-<)
Khi Lâm Ải thấy Nguyễn Đường, chính là cái dạng này.
Nguyễn Đường một bộ mặt đau khổ để Lâm Ải kiểm tra thân thể cho cậu, thần sắc rầu rĩ không vui, Lâm Ải nhìn lướt qua, cằm mím chặt, trên mặt xuất hiện vài tia biến hóa nhàn nhạt, "Không vui?"
Nghe được thanh âm Lâm Ải, Nguyễn Đường vẫn cúi đầu, như lâm vào bi thương không thể tự kiềm chế, cậu vân vê ngón tay chính mình, rầu rĩ lên tiếng, "Ừ."
"Bác sĩ Lâm, anh nói xem trên thế giới này có loại thuốc có thể giúp người không sinh bệnh cũng sẽ không bị đau hay không?"
Nguyễn Đường nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Ải, hỏi rất chân thành.
Cậu nhìn ngơ ngác mềm mại, cũng không có lực công kích hay tâm cơ gì, Lâm Ải buông xuống vài phần cảnh giác với Nguyễn Đường, trên mặt như cũ không có biểu tình gì, "Không có."
Lâm Ải hỏi thể trạng cùng với tình trạng ăn uống gần nhất của Nguyễn Đường, trên mặt bất động thanh sắc hỏi thăm rất nhiều tin tức.
Tỷ như Bùi Nặc không hề ăn cơm, luôn rúc ở trong phòng của mình, Nguyễn Đường gần nhất đều một mình ăn cơm, cùng với thời điểm ban đêm, Nguyễn Đường luôn nghe được có thanh âm gì như tiếng vỗ cánh phành phạch, cậu một người sợ hãi, không dám đi ra ngoài xem.
Nguyễn Đường cuộn thân thể ngồi trên sô pha, cầm lấy phần thuốc hôm nay của mình, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cậu cô đơn ngồi trên sô pha, nhỏ giọng nói, "Tôi không muốn chỉ còn lại có một mình."
Lâm Ải nhìn cậu có chút đáng thương, thần sắc buông lỏng vài phần, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống, cái gì cũng chưa nói, đi thẳng ra biệt thự.
Hắn căn cứ lời nói của Nguyễn Đường phỏng đoán ra một kết luận, đó chính là Bùi Nặc thật sự trúng độc, hơn nữa lực lượng đã lâm vào hỗn loạn.
Hắn lạnh mặt, đi đến nhà người nọ.
Nếu việc đã thành công, cũng không cần thiết giấu giếm.
Lâu đài của Huyết Tộc luôn hoa lệ mà lại thâm trầm, phòng của người nọ trang trí tinh mỹ hào phóng, trong phòng tản ra một chút khí vị dâm mỹ, nam nhân kia dựa vào sô pha, mái tóc kim sắc của hắn có chút hỗn độn, đôi mắt màu lam thâm thúy nửa khép, tựa hồ có vài phần không kiên nhẫn.
Người này không nghi ngờ chính là Scott.
"Ngươi lúc này tới tìm ta làm gì?"
So với khi ở trước mặt Bùi Nặc, lúc này Scott nhiều hơn vài phần trầm ổn cùng âm trầm, bộ dáng hoa hoa công tử tuỳ tiện kia giảm bớt không ít.
Lâm Ải khai ra toàn bộ đối thoại giữa mình cùng Nguyễn Đường, "Nguyễn Đường người này không có tâm nhãn gì, hơn nữa biệt thự thật sự đề phòng nghiêm ngặt, tôi hoài nghi Bùi Nặc thật như trong lời đồn, không còn sống được bao lâu."
Scott cười một tiếng, đáy mắt có vài phần khoái ý, trước đó không lâu Bùi Nặc chặt mất phụ tá đắc lực của hắn, làm hắn mất hơn phân nửa lực lượng, hiện giờ, hắn lại có thể dẫm Bùi Nặc dưới lòng bàn chân.
Bùi Nặc đang suy yếu, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Hắn đến gần Lâm Ải, ngón tay nắm chặt cằm Lâm Ải, cưỡng bách Lâm Ải ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ngón tay hắn ái muội vuốt ve hai cái, nhướng mày, đáy mắt màu lam là một mảnh thâm tình, "Ngươi làm rất tốt."
Ngón tay Lâm Ải run rẩy, hô hấp cũng dồn dập lên.
Scott đẩy cổ áo Lâm Ải ra, hôn lên dấu hôn chính hắn lưu lại mấy ngày trước còn chưa tan đi, miệng lưỡi khen ngợi nói, "Ta nên thưởng ngươi như thế nào đây?"