Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Nguyễn Đường trợn tròn đôi mắt, đáy mắt có chút ngây thơ vô tội. Nghe được Cố Đàm Dữ nói những lời này, cậu đầu tiên là gật gật đầu, sau lại như ý thức được cái gì, có chút e lệ chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, '' một đứa trẻ, có phải quá nhiều hay không?"

Tuy hệ thống có nói vị diện này có thể sinh bảo bảo, nhưng đâu nhất định có thể sinh được chứ.

Ngón tay Cố Đàm Dữ dừng lại một chút, sau một lúc lâu hắn mới làm như không có việc gì thu hồi tay lại, chuyển qua đề tài khác, "Có muốn ăn gì không, ta kêu bọn họ mang tới cho em."

Nguyễn Đường có chút ngốc, nghe thấy Cố Đàm Dữ nhắc đến đề tài ăn uống thì lập tức gật gật đầu, đáp ứng.

Cố Đàm Dữ thở nhẹ ra một hơi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ chút mồ hôi. Hắn thu lại thần sắc trên mặt, tròng mắt màu lục đậm nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, một lúc lâu sau mới nói, "Em ở đây ngoan một chút."

"Có thời gian ta sẽ tới thăm em."

Nguyễn Đường lại luyến tiếc nắm lấy góc áo Cố Đàm Dữ, trong đôi mắt tròn đào hoa nhiễm chút ánh nước. Cậu ủy khuất nhìn Cố Đàm Dữ, muốn Cố Đàm Dữ ở bên cạnh mình nhiều thêm một chốc.

Rõ ràng còn chưa nhìn được bao lâu, Cố Đàm Dữ lại muốn đi.

Cố Đàm Dữ có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn luôn cảm thấy mình như đang nuôi một người yêu nhỏ tuổi thích làm nũng.

Rõ ràng tính tình hắn không được coi là tốt, nhưng từ sau khi gặp phải Nguyễn Đường, hắn lại không nỡ nổi giận với cậu.

Cố Đàm Dữ duỗi tay vòng qua sau lưng Nguyễn Đường, nhẹ nhàng ôm Nguyễn Đường vào trong lòng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại chậm hơn rất nhiều, "Ngoan ngoãn, biết không?"

Nguyễn Đường được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đem mặt mình cọ cọ vào ngực Cố Đàm Dữ, trong miệng lẩm bẩm, giống như muốn nhớ kỹ mùi vị của Cố Đàm Dữ. Sau một lúc lâu mới chịu cọ tới cọ lui rời đi.

Cố Đàm Dữ thu hồi tay, lại dặn dò người hầu bên cạnh cẩn thận chăm sóc nhân ngư nhỏ, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Hắn mấy ngày nay bởi vì tinh thần lực bị hao tổn, cho nên tạm thời bị Hoàng Thái Tử đình chỉ công tác, nhưng vẫn còn rất nhiều việc yêu cầu hắn phải mau chóng hoàn thành.

Cố Đàm Dữ đi thẳng vào thư phòng, Lưu Ngọc đã sớm chạy xong 30 vòng trở lại, hắn đặt văn kiện cần xử lý lên trên bàn Cố Đàm Dữ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không dám nhiều lời.

Hắn vốn tưởng rằng nguyên soái sẽ không thích nhân ngư kia, dù sao nhân ngư mà Hoàng Thái Tử phân phối tuyệt đối không phải là nhân ngư đứng đắn gì.

Cho nên thời điểm mua lễ vật, hắn cố ý chọn mua vịt vàng nhỏ là muốn hạ thấp mặt mũi nhân ngư kia, ai biết biến khéo thành vụng, thành ra hạ thấp mặt mũi nguyên soái.

Còn bị phạt một trận.

Cố Đàm Dữ vội vàng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà lại quên mất hậu viện nhà mình có nuôi một nhân ngư nhỏ, ba ngày liên tiếp cũng không có tới thăm Nguyễn Đường. Chờ đến khi Lưu Ngọc nhắc tới, hắn mới nhớ ra.

Hắn xoa xoa trán, không biết vì sao có chút chột dạ, "Đi thôi, đi nhìn một cái đi."

Lưu Ngọc gật gật đầu, ba ngày nay đều là hắn mang đồ ăn đến cho nhân ngư kia. Hắn vốn cho rằng nhân ngư hoang dã đều cao ngạo cùng hung ác, ai biết sau khi đi vài lần mới phát hiện, đây căn bản chính là một bé cưng ngọt ngào đáng yêu như kẹo bông gòn.

Còn ngốc nghếch nữa.

Mỗi ngày đều canh giữ ở bên bờ hồ chờ nguyên soái đến, cho dù mình có dùng đồ ăn tới dụ dỗ cậu cậu cũng không để ý. Lưu Ngọc đào rỗng tâm tư cùng nhân ngư nhỏ này nói chuyện về nguyên soái, ngoài ý muốn lại hấp dẫn được nhân ngư nhỏ.

Tuy nhiên Lưu Ngọc cũng có chừng mực, chỉ nói một chút chuyện về nguyên soái mà toàn dân tinh tế đều biết, cùng với một ít đồ ăn nguyên soái yêu thích.

Nhân ngư nhỏ rất dễ dỗ, hắn chẳng qua chỉ nói mấy thứ này, nhân ngư nhỏ đã chịu kết bạn với hắn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Ngọc nhắc tới nhân ngư nhỏ trước mặt nguyên soái. Hắn thật sự không thể chịu được cảnh nhân ngư nhỏ đáng thương mỗi ngày chờ mong, sau đó lại ủy khuất đến đôi mắt hồng hồng vì không gặp được nguyên soái.

Sau khi Cố Đàm Dữ tiến vào chỗ ở của nhân ngư nhỏ, liền nhìn thấy nhân ngư nhỏ đang rũ cái đuôi nổi trên mặt nước, tay nắm con vịt vàng nho nhỏ, lông mi nhỏ dài dày rậm rũ xuống, nhìn qua có vài phần cô đơn.

"Hôm nay Cố Đàm Dữ sẽ tới," cậu thả một con vịt vàng nhỏ xuống nước, lại ngây ngốc tiếp tục cầm một con vịt nhỏ khác thả xuống, "Hôm nay Cố Đàm Dữ sẽ không tới"

Bởi vì tổng số vịt con kia là số lẻ, cho nên đếm hết vĩnh viễn luôn là không tới*.

*Tui nghĩ là số chẵn mới là không tới chứ, nhưng cv nó ghi vậy.

Nhân ngư nhỏ đếm đếm, khóe mắt lập tức đỏ ửng. Cậu ủy khuất hít cái mũi, duỗi tay lau hai mắt mình một chút, trong giọng nói mang theo một tia khóc nức nở.

"Hôm nay Cố Đàm Dữ vẫn không tới."

Nghe nhân ngư nhỏ lẻ loi đếm vịt trên mặt nước, Cố Đàm Dữ chợt cảm thấy mình đang đau lòng.

Đau lòng này cũng không phải không có nguyên do.

Bởi vì lúc trước nhân ngư nhỏ đã ngoan đến vậy.

Cố Đàm Dữ bước nhanh tới bên cạnh hồ, giọng nói ôn nhu. Hắn đứng ở phía sau Nguyễn Đường, hơi hơi cúi người, "Đoán sai rồi, hôm nay Cố Đàm Dữ sẽ đến."

Nguyễn Đường nghe được giọng nói Cố Đàm Dữ, lập tức xoay người lại, trên mặt là hưng phấn cùng cao hứng rất dễ nhận biết. Âm thanh cậu nâng cao lên một chút, "Cố Đàm Dữ!"

Sau khi cậu lên tiếng, lại như nhớ tới cái gì mà tức giận xoay người đi, dùng lưng đối mặt với Cố Đàm Dữ, "Em tức giận."

Nguyễn Đường vẩy đuôi cá, thần sắc có chút cô đơn, "Anh không tới gặp em."

"Kẻ lừa đảo."

Cậu đã đợi rất lâu rất lâu.

Cố Đàm Dữ vươn tay xoa xoa sau cổ Nguyễn Đường, có một chút thành kính. Hắn cũng không phải người không nói lý, lúc trước xác thật là hắn đã nói có thời gian sẽ đến thăm Nguyễn Đường, ai biết đã qua nhiều ngày như vậy.

"Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá."

Hắn vuốt ve sau cổ Nguyễn Đường, đôi mắt màu lục đậm lại đậm hơn mấy phần, ngữ khí bình tĩnh mà ôn hòa, "Em là đứa bé ngoan."

"Rất ngoan, rất nghe lời."

Được Cố Đàm Dữ khen như vậy, Nguyễn Đường kiên trì không nổi, lập tức nhìn về phía Cố Đàm Dữ. Gương mặt cậu ở trên ngực Cố Đàm Dữ cọ cọ, giống như một bé mèo con dính người, thoạt nhìn vừa ngoan vừa mềm.

"Em không giận anh," Nguyễn Đường nở nụ cười, lúm đồng tiền trên má ngọt ngào. Cậu rất nghiêm túc nói, "Em rất dễ dỗ."

Cố Đàm Dữ thở dài một hơi, hắn chẳng qua chỉ nói mấy câu mà thôi, đâu có được coi là dỗ.

Nói đến cùng, vẫn là nhân ngư nhỏ quá ngoan.

Cố Đàm Dữ hơi hơi có chút áy náy, hắn còn muốn nói gì, góc áo lại bị kéo kéo. Hắn cúi đầu, liền thấy bàn tay Nguyễn Đường đang nắm thật chặt, bên trong hình như có thứ gì đó.

"Tặng cho anh."

Cố Đàm Dữ vươn tay ra nhận, có vật gì nhẹ mà cứng rắn rơi xuống lòng bàn tay hắn, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn xem.

Trong lòng bàn tay là một vảy cá màu xanh nhạt.

"Đây là quà đáp lễ," Nguyễn Đường có chút e lệ cười cười, mu bàn tay của cậu dịch về phía sau, tựa như có chút vô thố, "Anh tặng quà cho em, em tặng anh quà đáp lễ."

Nhìn thần sắc Cố Đàm Dữ có chút không rõ, cậu lắp bắp nói, "Em, em không có, thứ gì có thể tặng, chỉ có vảy, ngày hôm đó anh nhìn qua, hình như rất thích"

Vảy là cạy từ trên người cậu xuống.

Cậu còn chưa có nói xong, Cố Đàm Dữ đã ngắt lời cậu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, "Có đau không?"

Nguyễn Đường lắc lắc đầu, cậu chìa cái đuôi ra cho Cố Đàm Dữ xem, "Mấy ngày nay đã mọc lại rồi, một chút cũng không đau."

Vảy của nhân ngư tương đương với một bộ phận trên thân thể, nếu đổi thành nhân loại, sợ là đã đau điếng người.

Làm sao có thể không đau?

Cố Đàm Dữ chỉ cảm thấy ngực mình có cái gì đó cuộn trào, làm hắn khó có thể duy trì bình tĩnh trên mặt, "Em chờ ta mấy ngày nay, chính là vì muốn tặng cho ta cái này sao?"

Nguyễn Đường gật gật đầu, nắm chặt lòng bàn tay, có chút mất mát, "Anh vẫn luôn không tới"

Cố Đàm Dữ mím môi, đuôi mắt thon dài rũ xuống vài phần, giống như có chút ảo não. Hắn cúi đầu, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Nguyễn Đường, "Sao lại ngốc như vậy."

"Về sau không cần đếm vịt," hắn mím môi, đôi mắt màu lục đậm trở nên thâm thúy hơn, hắn nhàn nhạt nói, "Nó không chuẩn."

"Bởi vì về sau, mặc kệ là đếm tới hay không tới, Cố Đàm Dữ, vẫn sẽ tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play