Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Lúc Hoa Vụ đến sơn môn, vừa hay gặp được một đám đệ tử.
Một đệ tử trong đó thấy cô, lập tức hưng phấn chạy tới: "Tông chủ, tôi thấy Phục Linh công tử ở cửa sơn môn, ngài ấy về rồi."
Một đám đệ tử lúc đầu gia nhập tông môn ấy, thế nào cũng không quên được tên sát thần Phục Linh này.
Chỉ là về thân phận của Phục Linh ở tông môn......
Bọn họ cũng không biết là nên gọi là sư huynh, hay là cái khác.
Cho nên chỉ gọi tên đơn giản.
"Nhưng là...... Vì sao ngài ấy đứng ở cửa sơn môn? Tôi có gọi ngày ấy, ngài ấy còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn tôi...... Vậy mà lại không rút kiếm, lạ lắm. Tông chủ?"
"Sao tông chủ không nói gì mà đã đi rồi?"
"Vội vã đi gặp Phục Linh công tử rồi."
"...... Cậu nhìn tông chủ như thế, trông như vội vã lắm không?"
Chúng đệ tử nhìn bóng dáng chậm rãi bước đi của tông chủ bọn họ, thật sự không thấy vội vã mấy.
Hoa Vụ đúng là không sốt ruột.
Cô chậm như rùa lắc lư đến cửa núi.
Lúc trước đường núi hoang tàn, hiện giờ đã sửa chữa lại, hai bên đường núi cũng đổi sang trồng hoa đào, bây giờ vừa lúc đang nở rộ, cánh hoa hồng nhạt bay xuống đất theo gió.
Từ xa Hoa Vụ đã thấy Phục Linh đứng ở cửa núi.
Hắn vẫn mặc xiêm y hồng nhạt, yên tĩnh đứng ở chỗ đó, ngũ quan gần như không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp hoàn mỹ, hệt như quý công tử bước ra từ trong tranh.
Cô vừa xuất hiện, người phía dưới như đã phát hiện, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn của cô trong không trung.
Tiếng ồn áo của gió trong khe núi như yên tĩnh lại.
Toàn bộ thế giới đều im lặng.
Hoa Vụ nhìn không hiểu ánh mắt của Phục Linh lắm, đó là một loại ánh mắt quá đỗi bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức có thể khiến người ta có một loại cảm giác trống rỗng.
Hoa Vụ rũ mắt, nhấc chân đi xuống dưới.
Bước chân của cô chưa chạm đất, lại đột nhiên dừng lại.
Trước mặt cô bắn ra một màn hình ảo, cảnh báo đỏ tươi lập lòe.
【Yêu cầu tất cả nhân viên rời khỏi phó bản trong ba phút, không thì tự gánh lấy hậu quả】
【00:02:59】
【Yêu cầu tất cả nhân viên rời khỏi phó bản trong ba phút, không thì tự gánh lấy hậu quả】
【00:02:58】
Đếm ngược trước mắt Hoa Vụ bắt đầu chạy.
Cô hơi nhíu mày.
Công ty nát lại đang làm cái gì?
Trước kia cũng từng có tình huống tạm rời khỏi, nhưng đó chỉ là riêng một người.
Nhưng giờ phút này nhắc nhở trước mặt cô là 'tất cả'......
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Hoa Vụ gọi cái hệ thống lười chảy thây kia của cô ra.
Diệt Mông vẫn còn ở đây, nhưng nói lời rất vô trách nhiệm, 【Không biết, yêu cầu nhanh chóng rời khỏi.】
Hoa Vụ: "......"
Phế vật!!
......
......
Phục Linh thấy người bên trên chuẩn bị xuống chợt thu bước chân về, hắn cũng chỉ khẽ rũ mắt, sau đó chủ động đi lên bậc thang.
【00:02:50】
Gió thổi hoa đào hai bên đường núi rào rạt rơi xuống.
Phục Linh xuyên qua làn mưa hoa đào đó, đứng ở trước mặt Hoa Vụ.
Hắn thoáng ngẩng đầu, nhìn Hoa Vụ đứng ở chỗ cao, đôi môi hơi tái nhợt mấp máy, "Ta chưa từng hối hận."
Ánh mắt Hoa Vụ dừng ở khoảng không, nghe thấy giọng hắn thì mới đưa mắt nhìn về phía hắn.
Đến gần hơn, Hoa Vụ mới phát hiện sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, qua tái nhợt trông thấy suy yếu, ngay cả người trông cũng mỏng manh hơn.
Hoa Vụ bỏ qua đếm ngược không ngừng nhảy lên trước mắt kia, hỏi hắn: "Anh nhớ được cái gì rồi?"
Đầu tiên Phục Linh nhấp môi dưới, sau đó lắc đầu.
Ký ức hắn vẫn rất hỗn loạn, giống như một mớ bòng bong nhét trong đầu hắn, căn bản không tìm thấy đầu sợi dây.
Nhưng hắn nhớ tới ký ức ở Đào Sơn Tông cùng với nàng.
Nhớ tới vấn đề nàng từng hỏi mình.
Cũng nhớ tới vì sao mình lại rời khỏi Đào Sơn Tông......
Nàng đang đợi mình trả lời.
Hắn thấy thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài: "Vì anh không nhớ mà đưa ra đáp án này......"
Phục Linh ngắt lời cô, "Ta sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, cho dù ta có nhớ lại những chuyện ta không nhớ hay không, câu trả lời này vĩnh viễn không đổi."
Hắn chưa từng hối hận.
"Anh muốn vứt bỏ tất cả ư?"
【00:01:00】
【00:00:59】
"Nếu cần phải vứt bỏ tất cả mới có được nàng, vậy ta bằng lòng."
Hoa đào bị gió cuốn lên không trung bay giữa hai người, khi cơn gió biến mất thì lảo đảo rơi xuống.
Hai người đứng trên đường núi, tựa như thời gian đã bị dừng lại ở cơn mưa hoa đào này.
【00: 00: 15】
Tiếng cảnh báo dồn dập vang lên bên tai Hoa Vụ.
Ngay cả Diệt Mông cũng bắt đầu nhắc nhở cô, không rời đi nữa thì sẽ không kịp.
【00: 00: 09】
Rốt cuộc Hoa Vụ cũng động, cô đi xuống hai bậc thang, đứng trước mặt Phục Linh rồi giơ tay xoa mặt thiếu niên.
【00: 00: 07】
Ánh mắt Phục Linh chuyên chú, như thể đang nhìn tín ngưỡng và thế giới của mình.
Đầu ngón tay Hoa Vụ áp lên sườn mặt thiếu niên, thong thả cúi người, "...... Anh đó."
【00: 00: 03】
Đôi môi lạnh lẽo của Phục Linh được bao trùm bởi sự ấm áp mềm mại, hơi thở hắn quen thuộc ập tới, lấn áp mọi giác quan của hắn.
Giữa những bông hoa đào bay đầy trời đằng sau thiếu nữ, hắn thấy số đếm ngược cuối cùng nhảy lên.
【00: 00: 01】
【00: 00: 00】
【Đóng tất cả các kênh......】
......
......
Hoa Vụ mở mắt ra đã phát hiện xung quanh hỗn loạn, không ít người đều giống cô, bị bắt rời khỏi phó bản, lúc này họ đang đứng trong đại sảnh, xung quanh mờ mịt, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Làm gì thế?"
"Trục trặc gì vậy?"
"Trục trặc gì có thể khiến tất cả nhân viên chúng ta đều ra ngoài?"
"Tôi cảm thấy là chuyện lớn......"
"Hình như trước kia chưa bao giờ xảy ra tình huống như thế."
"Đệch...... Sao cửa mở không ra?"
Theo lý thuyết thì cửa đại sảnh vẫn luôn mở, người mới ra bị việc đột nhiên rời khỏi làm cho bối rối, không phát hiện cửa đóng lại ngay từ đầu.
Lúc này có người muốn ra ngoài xem tình hình mới phát hiện cửa lớn bị đóng.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện không chỉ là cửa lớn không mở được mà ngay cả mạng của công ty cũng không thể truy cập được.
Hoa Vụ nhìn đại sảnh không khác gì cái chợ, vẻ mặt không thay đổi, chỉ quan sát xung quanh đại sảnh.
Đèn đại sảnh tắt đi không ít, tối hơn trước kia.
Hơn nữa màn hình vốn để phát sóng trong đại sảnh lúc trước, giờ đây thứ hiện ra trên màn hình lại là ——
[Đã đóng 132 quyền truy cập kênh.]
[Đã đóng 133 quyền truy cập kênh.]
[Đang đóng 133 quyền truy cập kênh...... Kênh đã bị hỏng, không thể đóng...... Bắt đầu dùng chương trình dự phòng...... Chương trình tự hủy bắt đầu...... Khởi chạy thất bại...... Chương trình tự hủy bắt đầu...... Khởi chạy thất bại...... Đã mở 133 quyền truy cập kênh......]
[Đã đóng 138 quyền truy cập kênh.]
[Đã mở 141 quyền truy cập kênh......]
Chữ trên màn hình còn đang không ngừng gia tăng.
【Bé đáng yêu à.】
Hoa Vụ nhướng mày, cực kỳ ngạc nhiên: "Sao mi vẫn còn online?"
Trong sảnh này cũng có không ít người vẫn mang theo hệ thống, hệ thống của bọn họ cũng trong trạng thái mất liên lạc.
Sao mà cái hệ thống lười biếng này của cô vẫn nói chuyện được?
【À, vì lười...... Tiện, nên tôi đã lách khỏi quyền truy cập của công ty.】 Diệt Mông trả lời rất tùy ý.
"......" Chuyện đánh nhau lúc trước vẫn chưa học được gì hả! Lại muốn cho cô viết giấy cam đoan chuộc hệ thống à?!
Hoa Vụ tạm thời đè lửa giận viết giấy cam đoan lại, "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
【Không rõ lắm.】 Diệt Mông vẫn chỉ nói mấy lời này, 【Có điều công ty đã đóng cửa tất cả sảnh nhiệm vụ, bất kỳ ai cũng không được ra vào.】
====
Hết vị diện, phần sau sang quyển 5 cho đỡ bị ngắt he ~~