Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Phục Linh đã tỉnh lại được một khoảng thời gian, cơ mà đầu óc của hắn vẫn rất mơ hồ.
Hắn đã quên rất nhiều chuyện......
Không, chuẩn xác mà nói, là ký ức trong đầu hắn bị xáo trộn, hắn không có cách nào lập tức sửa sang lại thành một tin tức hoàn chỉnh từ những ký ức lộn xộn kia.
Trong khoảng thời gian này, lúc hắn thanh tỉnh sẽ bắt đầu sắp xếp ký ức.
Mà mỗi lần tiến vào giấc ngủ, sẽ luôn là cùng một giấc mộng lặp đi lặp lại.
Giấc mộng kia......
Hắn cảm giác bản thân trong giấc mơ thì nhớ rất rõ ràng, nhưng mỗi lần tỉnh thì lại phát hiện mình không nhớ rõ.
Cái loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Phục Linh lại nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể khoẻ hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn rất suy yếu.
Ông cụ kia nói vết thương trên người hắn tới từ bên trong vực sâu vô tận, có điều hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ quả thật hình như là mình tiến vào một nơi nào đó.
Nhưng mà vì sao bản thân muốn vào, hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
Hắn chỉ có thể phán đoán ra từ trong lời nói của ông cụ, nơi mà mình đi vào kia cực kỳ nguy hiểm.
Hắn có thể đi từ bên trong ra ngoài, đã là kỳ tích.
"Cậu phải rời khỏi đây?"
Ông cụ nhìn Phục Linh, trên mặt càng thêm lo lắng.
"Với thân thể của cậu bây giờ, chắc là không ra khỏi vực sâu được." Vực sâu vô tận rất nguy hiểm, hiện tại năng lực tự bảo vệ bản thân mà tiểu yêu này còn không có, sao có thể đi ra khỏi vực sâu vô tận.
Phục Linh cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, không nói gì, chỉ dùng hành động nói cho ông cụ, hôm nay hắn nhất định phải rời đi.
Những ký ức trong đầu hắn vẫn rất hỗn loạn, khiến hắn thường xuyên có một loại cảm giác lạc lõng không phân biệt được bản thân là ai.
Cơ mà hắn cảm nhận được bên ngoài còn có chuyện quan trọng hơn.
Hắn cần phải rời đi.
Những ký ức kia, hắn sẽ từ từ sắp xếp lại rõ ràng.
"Ôi, sao cậu lại không nghe khuyên bảo thế chứ." Ông cụ ở phía sau gấp đến mức dậm chân, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Ta đưa cậu tới biên giới của vực sâu vô tận. Nếu không phải thấy cậu là do ta vất vả lắm mới cứu về, ta thèm vào quan tâm cậu."
Ông cụ ngoài lạnh trong nóng, mặc dù Phục Linh vốn không để ý ông ấy lắm, ông vẫn đưa Phục Linh tới biên giới của vực sâu vô tận.
Ông nhìn bóng dáng rời đi của thiếu niên mà cau mày.
Nhìn bóng người đơn bạc của cậu nhóc, chỉ sợ tên tiểu yêu này sẽ cứ chết như vậy ở bên ngoài.
Đáng tiếc cho một thân tu vi kia của cậu......
Cũng không biết sau khi rời khỏi đây, có gặp phải nguy hiểm gì không.
Ông cụ càng nghĩ càng nhiều, cuối cùng chỉ có thể thở dài, không thèm nghĩ nữa.
......
......
Tu Chân giới.
Các môn phái dùng một khoảng thời gian để dọn sạch đám ma vật lang thang ở Tu Chân giới.
Có vẻ như là vì ma vật mà Đỗ Thanh triệu hồi ra đã chết, năng lực của đám ma vật này đều giảm xuống không ít.
Rất nhanh Tu Chân giới đã thanh trừ gần hết đám ma vật.
Tu Chân giới như lại khôi phục bộ dáng ngày xưa.
Nhưng mà mọi người đều biết là không giống trước.
Tứ đại môn phái của trước kia, hiện giờ mất đi uy tín vốn có, tuyển nhận đệ tử đều vô cùng khó khăn.
Vốn dĩ bọn họ đã tổn thất không ít đệ tử bởi vì sự kiện lần này, hiện tại không tuyển nhận được đệ tử, người trong tông môn không bổ sung kịp, rất nhanh đã xuất hiện đứt đoạn.
Tuy rằng dựa vào di sản trước kia thì vẫn có thể chống đỡ một chút, cơ mà nếu vẫn cứ không cải thiện được như vậy, tình huống sẽ chỉ càng ngày càng kém.
Nhưng mà mấy lời đồn vớ vẩn về tứ đại môn phái kia vẫn không ngừng nghỉ.
Thậm chí đã có tin tức bắt đầu truyền ra một ít tin tức kín trước khi Đào Sơn Tông bị diệt tông.
Tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng tứ đại môn phái này giở trò sau lưng, không thể nghi ngờ chính là đang nói cho mọi người biết, rằng bọn họ là có quỷ trong lòng, cho nên mới sẽ nhằm vào Đào Sơn Tông như vậy, không muốn thấy Đào Sơn Tông phục hưng.
Dưới tình huống như thế, tứ đại môn phái vốn đã đánh mất uy tín lại thêm rất khó xây dựng lại, chờ đợi bọn họ, là màn bỏ đá xuống giếng của các môn phái khác.
Mà Đào Sơn Tông có công chém giết ma vật, nhảy cái trở thành tông môn đứng đầu Tu Chân giới.
Tứ đại môn phái hiện tại cứ cho là có ý tưởng gì, cũng không dám động thủ.
Dưới sự làm việc cẩn trọng của Hoa Vụ, danh tiếng của Đào Sơn Tông càng ngày càng cao, cách tất cả mục tiêu cô cần hoàn thành càng ngày càng gần.
Hoa Vụ tính tính thời gian, Phục Linh cũng rời đi gần một năm rồi......
Một năm này, không có bất cứ tin tức gì từ hắn, cũng không biết người này chạy đi đâu.
......
......
Lại là một năm xuân.
Một tốp đệ tử mới gia nhập tông môn.
Tuổi của đám đệ tử này đều không lớn, bọn họ theo các sư huynh tiến vào Đào Sơn Tông trước, tầm mắt không nhịn được mà quan sát khắp nơi.
Toàn bộ Đào Sơn Tông, gần như mỗi một đỉnh núi đều có hoa đào.
Lúc này đúng là mùa hoa nở, hoa đào trải đầy khắp núi đồi, thi thoảng bầu trời cũng có cánh hoa màu hồng nhạt được gió cuốn tới đây.
Chúng nó bay múa ở trên không, theo ngọn gió mà dừng ở đồi thuốc, linh tuyền, đầu vai các đệ tử đang múa kiếm......
Những cây đào vẫn luôn ở đó, lúc Đào Sơn Tông mới vừa khôi phục, chúng nó vẫn chưa nở.
Năm thứ hai, những cây đào mới nở hoa.
"Sư huynh, đệ nghe nói trước kia hoa của Đào Sơn Tông đều nở quanh năm, hiện tại cũng là như vậy sao?"
Sư huynh dẫn đoàn lắc đầu, "Những cây đào đó nở một mùa thì sẽ khô héo, nhưng mà hoà đào trên đỉnh Vô Chiết, nở cả bốn mùa."
"Sư huynh, đỉnh Vô Chiết là nơi nào?"
Sư huynh nói chuyện chỉ hướng nơi ngọn núi xa nhất: "Kia là đỉnh Vô Chiết, là đỉnh núi mà tông chủ sinh sống."
Nhóm đệ tử mới nhìn theo hướng sư huynh chỉ.
Hoa đào trên đỉnh Vô Chiết nhiều hơn so với hoa đào trên các đỉnh núi khác, liếc mắt một cái, gần như là cả núi đồi đều tràn ngập màu hồng phấn.
Trên đỉnh Vô Chiết lúc này, Lộ Thư Vũ ngồi dưới đất, ôm một cái rương không chịu buông tay.
Bên cạnh là quản sự Lộ tràn đầy lo lắng.
Mà Hoa Vụ ngồi một bên uống trà, chỉ coi như không nhìn thấy.
"Chẳng phải chỉ là một cái rương thôi à, cha ta nhỏ mọn như vậy từ khi nào chứ? Ta không quan tâm, hiện tại ra cũng là đệ tử Đào Sơn Tông, cống hiến một chút đồ cho tông môn thì có sao chứ!!"
Quản sự Lộ: "......"
Bên trong nhiều bảo bối như thế, cứ cho người khác như vậy, gia chủ còn không tức chết à!!
Hơn nữa đệ tử khác đều là đòi đồ của tông môn, Nhị tiểu thư người chỉ là một đệ tử trên danh nghĩa, sao phải cống hiến cho tông môn hả!
Cái cô Vân Hề này, rốt cuộc đã rót canh mê hồn nào cho Nhị tiểu thư nhà bọn họ vậy chứ.
Quản sự Lộ có hơi u oán trừng về phía Hoa Vụ.
Hoa Vụ cũng không biết vì sao Lộ Thư Vũ lại vô tri cống hiến cho mình như vậy......
Đại khái đây chính là sức quyến rũ chết tiệt của nữ chính đi.
Hoa Vụ vô tội uống xong ly rượu, "Hiện tại Đào Sơn Tông không thiếu chút đồ này."
Quản sự Lộ: "......"
Tuy rằng lời Hoa Vụ nói là thật, cơ mà quản sự Lộ vẫn suýt nữa thở không ra một hơi.
Ông ta chỉ thiếu bước ấn bả vai của Nhị tiểu thư nhà mình rồi răn dạy: Có nghe thấy không, người ta chướng mắt đó! Người còn muốn cho không!!
"Vân Hề tỷ tỷ, nhà muội...... Ưm ưm ưm."
Quản sự Lộ vội vàng che miệng Lộ Thư Vũ lại.
Còn để nàng nói bậy nữa, có khi cả gia phả cũng bị nàng lôi ra hết.
Quả thật Hoa Vụ cũng không thiếu mấy thứ này, hiện tại tông môn nhân tài đông đúc, có thể tự cung tự cấp.
Hoa Vụ đang muốn lấy cớ rời khỏi nơi thị phi này, liền nghe thấy có đệ tử chạy tới nói: "Tông chủ...... Ngoài cửa núi có người tìm cô."
Hoa Vụ lập tức đáp lại: "Hai người tiếp tục đi, tôi đi xử lý việc."
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Sắp ăn tết, khá nhiều việc, không bảo đảm tiến độ đăng chương ~
【Không kết hôn! Không sinh con! Đáng giận!】