Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Lis.
====
Ma vật: "???"
Nó lại không phải đứa ngu, sao phải đi chịu chết chứ.
Nhưng ma vật còn chưa bày tỏ sự kháng nghị thì đã phát hiện trận pháp trên mặt đất đang dần thu nhỏ.
Tốc độ rất nhanh, chỉ trong một hơi thở, trận pháp đã chạm đến nó.
Bản năng của ma vật cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng trận pháp ánh sáng hình tròn hoàn toàn không để cho nó bất kì chỗ tránh né nào, nó chỉ có thể ép thể tích của mình, cuối cùng biến thành đám sương đen hình trụ.
"Đừng giết ta, ta...... Á......"
Trận pháp chạm đến ma vật, trên người nó như có ngọn lửa thiêu đốt, bắt đầu bốc khói xèo xèo, những ánh sáng kia không ngừng đè ép, hình thể của ma vật cũng nhỏ dần.
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Ma vật yếu vậy sao?
Hay là trận pháp kia quá mạnh.
Tiếng kêu thảm thiết trong trận pháp kia dần biến mất, trận pháp dường như đã giao nhau bọc thành một cục ma vật hình cầu, sương đen trên người đã bị trận pháp cắn nuốt.
Cơ thể của nó càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng chỉ còn lại cỡ một nắm đấm.
"Chờ chút!"
Cuối cùng Đại năng Độ Kiếp kỳ lấy lại tinh thần nhớ rằng ngăn Hoa Vụ lại.
Nhưng Hoa Vụ vừa nắm tay lại, trận pháp ánh sáng đã chỉ còn lại một đường.
Tiếng kêu thảm thiết của ma vật hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một sợi khói đen chưa kịp tiêu tán.
Hoa Vụ mỉm cười nhìn về phía người muốn nói chuyện kia, "Khi nãy ngài định nói gì ấy nhỉ?"
"......"
Bây giờ ông ta còn có thể nói gì?
"Tôi đã giúp mọi người diệt trừ ma vật, không cần cảm ơn đâu, dù sao Đào Sơn Tông của tôi cũng là một thành viên của Tu Chân giới, giữ gìn chính nghĩa và hòa bình ở Tu Chân giới cũng là trách nhiệm không thể chối bỏ của Đào Sơn Tông chúng tôi."
"......"
Trước đó đến giờ các người vẫn không thèm lộ mặt!
Đương nhiên bọn họ cũng không trông cậy vào Đào Sơn Tông này.
"Chờ đã......" Có tu sĩ đột nhiên hỏi: "Không phải cô là người bình thường sao?"
Lúc nãy xảy ra chuyện gì?
Sao người bình thường có thể đối phó với ma vật?
"Mọi người không hiểu được đâu." Hoa Vụ chắp tay sau lưng, bắt đầu nghiêm túc nói bậy: "Đây là điểm lợi hại của Đào Sơn Tông chúng ta, có điều đây là bí pháp của Đào Sơn Tông, cụ thể không nói được với mọi người. Đương nhiên nếu mọi người thật sự cảm thấy hứng thú thì cũng hoan nghênh mọi người gia nhập Đào Sơn Tông."
Hoa Vụ bắt đầu đọc diễn văn bày tỏ hoan nghênh chiến sĩ có ý gia nhập Đào Sơn Tông, tình nguyện thêm gạch thêm ngói cho chính nghĩa của Tu Chân giới.
Đám người: "......"
Người này...... Bắt đầu chiêu mộ người tại chỗ?
Chỉ là...... Đột nhiên hơi rung động là sao nhỉ?
Bọn họ hoàn toàn không đối phó được với ma vật, Đào Sơn Tông lại giải quyết trong chốc lát, hơn nữa còn nghe nói bọn họ có tâm pháp gì rất lợi hại......
Hoa Vụ có chừng mực, vừa nói xong thì nhìn về phía ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ:
"Cũng hi vọng các vi tiền bối phải dạy dỗ đời con cháu của mình thật tốt, đừng đến chịu chết nữa, sống sót đã chẳng dễ dàng gì." Hoa Vụ cười cong mặt mày, "Đào Sơn Tông không còn là thứ các người có thể ngấp nghé nữa."
Ba người: "......"
Đào Sơn Tông......
Rốt cuộc Đào Sơn Tông để lại con át chủ bài gì.
Bọn họ rất chắc chắn ma vật kia đã biến mất thật rồi.
Trận pháp kia là gì mà lại lợi hại đến vậy?
"Được rồi, việc đã giải quyết xong, chúng ta cũng phải trở về." Hoa Vụ mặc kệ vẻ mặt khó coi của ba người này, dẫn đám đệ tử còn đang ngơ ngác rời đi, vẫn không quên phất tay với các tu sĩ phía xa, "Hoan nghênh mọi người gia nhập Đào Sơn Tông nha......"
......
......
Người của Đào Sơn Tông muốn đi, không ai dám cản.
Ngay cả ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ cũng không ngăn bọn họ mà chỉ trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Đợi đến khi người của Đào Sơn Tông đi xa thì khu rừng an tĩnh mới vang lên tiếng thảo luận ồn ào.
......
......
Đào Sơn Tông nổi tiếng sau một trận đấu.
Ma vật cả Tu Chân giới đều không bắt được vậy mà lại bị tông chủ Đào Sơn Tông bắt lấy, còn giết chết luôn.
Tông chủ của Đào Sơn Tông lợi hại đến mức nào chứ?
Ngay cả lời đồn 'không có tu vi' trước đó cũng đổi thành nhân vật không thể nhìn thấy thực lực.
Đào Sơn Tông nhảy lên trở thành tông môn được nghe kể nhiều nhất Tu Chân giới.
Hoa Vụ cảm thấy Đỗ Thanh và ma vật kia chết rất xứng đáng.
Góp phần giúp Đào Sơn Tông nổi danh.
Rất tốt.
Không uổng phí đến thế giới này một chuyến.
......
......
Đệ tử Đào Sơn Tông cũng không ngờ tông chủ bảo bọn họ nổi tiếng trong một đêm lại là sự thật.
Gần đây số người đến sơn môn Đào Sơn Tông cũng nhiều thêm.
Đa số tu sĩ đều đến hỏi thăm chuyện gia nhập tông môn.
Chỉ là gần đây yêu cầu gia nhập càng nghiêm hơn, thậm chí đã cao đến mức ngũ quan có đoan chính hay không cũng là vấn đề quan trọng...... Cho nên rất nhiều tu sĩ không phù hợp với điều kiện này.
Bây giờ 'thủ phạm chính' là ma vật đã chết, những ma vật phiêu đãng bên ngoài kia như rắn mất đầu, các môn phái còn lại có thể tự giải quyết.
"Sớm biết vậy muội đã đi." Lộ Thư Vũ ngồi xổm bên cạnh Hoa Vụ, vẻ mặt đau khổ: "Rõ ràng cũng không có nguy hiểm gì mà."
Nàng ở lại tông môn chẳng có gì cả.
Lộ Thư Vũ bỗng phát hiện mình đã bị Hoa Vụ lừa.
Nhưng cô đã đồng ý, vậy nên Lộ Thư Vũ vẫn ngoan ngoãn ở lại tông môn hỗ trợ trông nhà.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ không thèm để ý nàng.
Cũng may lực chú ý của Lộ Thư Vũ nhanh chóng chuyển đi, mau lẹ nói sang chuyện khác.
Một lát sau Lộ thư Vũ chợt hỏi: "Vân hề tỷ tỷ, sao lại không thấy cái người ra khỏi bí cảnh với tỷ kia......"
Động tác uống trà của Hoa Vụ ngừng lại, "Không biết chạy đi đâu rồi."
"Hả?"
Lộ Thư Vũ gãi đầu, có hơi không hiểu.
Hoa Vụ cũng không có ý muốn giải thích thêm, nói vài câu rồi đuổi nàng đi.
Hoa Vụ nhìn về phía xa xăm, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng uống xong chén trà như không có việc gì, sau đó cầm ấm trà lắc lư quay về.
......
......
Vùng địa cực.
Trong bầu trời đầy băng tuyết, thiếu niên áo trắng ngồi trên gốc cây chết héo, cúi thấp tầm mắt nhìn nước tuyết chảy dài không đóng băng bên chân, mái tóc dài màu bạc như muốn dung nhập vào thế giới băng giá này.
"Tiểu yêu, cơ thể cậu không chịu nổi rét lạnh mức độ này đâu, mau vào đi." Ông cụ mặc da gấu đứng trong nhà gỗ gọi hắn.
Thiếu niên cầm gậy gỗ chống đất đứng lên.
Dường như cơ thể của hắn rất yếu, chỉ đứng lên thôi mà khuôn mặt vốn không có huyết sắc vàng lộ vẻ tái nhợt.
Khi đến trước nhà gỗ, hơi thở của hắn cũng bắt đầu bất ổn.
Ông cụ nhanh chóng đỡ hắn vào, "Tiểu yêu như cậu sao lại không biết quý trọng thân thể của mình thế chứ, lúc trước đã bảo cậu đừng đến chỗ đó rồi mà cũng không nghe, cậu nói xem cậu muốn cái gì."
Thiếu niên nằm trên giường trong nhà, không nói gì.
Hắn nhắm thẳng mắt lại, rõ ràng không muốn nghe ông cụ lải nhải.
Ông cụ không ngừng miệng được, nói một lúc lâu: "Rốt cuộc cậu gặp cái gì trong đó? Vì sao tu vi trên người lại mất hết? Còn có cái đuôi kia của cậu......"
Thiếu niên bất ngờ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt đen nghịt như kẻ săn mồi trời sinh, lộ ra hơi thở âm u rét lạnh.
Tiếng nói của ông cụ dừng lại, không hiểu sao lui lại một bước.
Từ sau khi tiểu yêu này ra khỏi chỗ kia thì ông cụ đã cảm thấy đôi khi cậu ta rất kì lạ......
Giống như không phải tiểu yêu ông ta gặp ở cực địa lần đầu tiên.
____
— Ngắm hoa trong sương —
Vị diện này sắp xong rồi, sau đó viết kết thúc nhé~
Hôm nay chỉ đăng một chương, xin lỗi nhiều (Quỳ xuống)
====
Còn hôm nay tui lên nhiều chương!!!