Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ vỗ nhẹ tay, cô đổi giọng, "Được rồi, tôi cũng không hàn huyên với anh nữa, tí nữa sẽ có người tới cứu anh khỏi rắc rối."

"Cô......"

Đỗ Thanh còn chưa nói xong thì đã có một mũi tên bay tới từ không trung, xuyên thủng trái tim của hắn ta.

Đỗ Thanh trợn to hai mắt, tựa như không thể tin được cô lại cứ giết mình như thế.

Hắn ta gượng gạo cúi đầu, nhìn mũi tên dài đang biến mất ở ngực mình, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.

Cảnh sắc trước mắt quay cuồng, hắn cố gắng nhìn về phía Hoa Vụ, nhưng mà bóng tối trước mắt càng ngày càng nhiều, chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ.

Ma khí thi nhau bay ra khỏi thân thể của hắn.

Sự sống đang nhanh chóng xói mòn.

Hắn phải chết như thế......

Sao hắn có thể chết như thế chứ?

Rõ ràng hắn mới là nhân vật chính cơ mà!

Đỗ Thanh nắm lấy bùn đất, cả người như là bị thứ gì rút cạn nguồn sống, biến thành một cái xác khô dữ tợn.

Ma khí bay ra khỏi thân thể Đỗ Thanh đang điên cuồng đập vào trận pháp, muốn phá trận đi ra ngoài.

Cuối cùng phát hiện không ra được, lúc này mới hội tụ thành một chỉnh thể, tứ chi dài ra, có hình dáng chung chung của con người, nhưng cũng chỉ là một đám sương đen như mực, cũng không có ngũ quan của nhân loại.

Nó đứng trong ánh sáng của trận, 'đối diện' với Hoa Vụ.

Ma vật không vì tình cảnh của mình mà lộ vẻ lo lắng, trái lại còn cười nham hiểm, "Con người kia, ngươi muốn làm giao dịch với ta không?"

"Không muốn."

"......"

Ma vật thoáng ngơ lại một chút rồi nhanh chóng nói tiếp: "Ta có thể cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn, ngươi sẽ có được lợi ích và sức mạnh tối cao, ngươi sẽ trở thành người mạnh nhất thế gian này."

"Ta đã có tất cả rồi."

"......"

"???" Ai dám nói mình đã có được tất cả chứ? Ma vật không tin vào cái ác, tiếp tục cố gắng: "Ngươi không có tiếc nuối nào ư?"

"Không có."

"......"

Nói chuyện qua lại mấy câu mà ma vật đã sắp rồ lên.

Bởi vì cái trận này nên không thể thăm dò được dục vọng của người nọ.

Bây giờ cô ta cứ bày cái vẻ dầu muối không ăn, nó rất khó làm......

"Có điều......" Hoa Vụ ngước mắt, "Đúng là có một việc ngươi có thể giúp được ta,"

Ma vật mới thất bại lập tức tỉnh táo hẳn lên, "Ồ? Là cái gì?"

"Ngươi chắc chắn sẽ giúp ta sao?"

"Đương nhiên." Ma vật bắt đầu khoe khoang năng lực của mình, "Chỉ cần ngươi nói ra, cho dù là báo thù hay muốn thứ gì trên thế gian này, ta đều sẽ giúp ngươi."

Có làm được hay không là một chuyện, dù sao cũng phải nói ra trước.

Ma vật gian xảo.

Hì hì hì......

Hoa Vụ hài lòng gật đầu, cũng không nói chuyện gì, chỉ nhìn về phía sau nó.

"?" Ma vật nhìn theo cô.

Chỉ thấy trong rừng có vô số ảo ảnh lướt qua, chỉ trong một cái chớp mắt đã có mười mấy người đứng đó.

Đằng sau hãy còn nhiều người hơn nữa.

Ma vật: "???"

Ma vật đã hiểu: "Giết bọn họ sao?" Cái này, bây giờ nó vẫn chưa làm được, làm sao để lừa cô đây.

Hoa Vụ chậc một tiếng, giáo dục nó ngay tại chỗ: "Đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì."

Ma vật liền không hiểu, "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Hoa Vụ nhìn đống người bên kia, cười giơ tay lên vẫy vẫy, "Chào các vị nha, đừng sợ, lại đây nào."

Mọi người: "......"

Cái vẻ này của cô đáng sợ lắm đấy.

Ma vật: "???"

Cô ta muốn làm gì!!

Ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ dẫn đầu cũng không cố kỵ mà đi thẳng tới.

Những người khác thấy thế thì cũng từ từ bước tới.

Khu rừng đang tối tăm đột nhiên có nhiều người vào như thế liền càng hiện vẻ u ám khó thở.

Mà ma vật vị vây ở giữa có hơi bất an, "Ngươi muốn làm gì?"

Hoa Vụ không để ý tới nó, chỉ nhìn về phía ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ.

Một vị trong đó mở miệng, "Cô là?"

Hoa Vụ khẽ gật đầu, cũng không sợ bọn họ, "Tông chủ đương nhiệm của Đào Sơn Tông, Vân Hề."

"Là cô......"

Bọn họ đều đã nghe qua chuyện của Đào Sơn Tông, cũng biết vị tông chủ mới này của Đào Sơn Tông, chỉ là không ngờ sẽ gặp được ở chỗ này.

Ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ này đều xuất phát từ tứ đại môn phái.

Đương nhiên Tu Chân giới không chỉ có ba người họ là đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng mà có người đang bế quan, có người không biết đang nơi đâu, có lẽ căn bản không biết tình hình của Tu Chân giới.

Bọn họ chăm chú nhìn Hoa Vụ một lát, cuối cùng cũng không tỏ vẻ gì.

"Đây là......"

"Ồ, tôi mới bắt được nó." Hoa Vụ mỉm cười.

"......"

Bọn họ nhìn Đỗ Thanh đã không còn sức sống dưới chân ma vật, lại nhìn ma vật, tâm trạng khó tả.

Bọn họ nhiều người như thế mà cũng chưa bắt được người, hiện giờ cô lại thoải mái nói một câu bắt được đơn giản......

"Giao ma vật này cho chúng ta xử lý đi."

Hoa Vụ khó hiểu nhìn vị đại năng Độ Kiếp kỳ vừa nói, muốn nói lại thôi...... Cuối cùng như là không nhịn được, trong giọng nói toàn vẻ khiếp sợ.

"Các người...... Đoạt công lao cũng quang minh chính đại thế à?" Cướp công trên đầu nữ chính, không muốn sống nữa hả?

"......"

Yên tĩnh ——

Rừng cây mới vừa ồn ào chợt yên tĩnh lại.

Không ít người đều đặt ánh mắt lên người vị vừa mới nói.

Đây là lão tổ tông của Ngự Thú Tông, ông ta mặc áo choàng dài màu trắng tuyết, tuy rằng râu bạc mày trắng, nhưng trông khuôn mặt không già nua lắm.

Trên cánh tay đặt một cây phất trần, thoạt nhìn có dáng vẻ như một ông tiên.

"Bây giờ Đào Sơn Tông có năng lực xử lý ma vật này ư?"

Hoa Vụ: "Sao ông biết Đào Sơn Tông không có chứ?"

"......"

Đối phương hất nhẹ cây phất trần để đổi sang đầu bên kia, hừ lạnh một tiếng: "Cô nhóc à, có chút mạnh miệng, cũng không thể nói bừa được đâu."

"Mấy người không bắt được ma vật, tôi bắt được."

"......"

"......"

Tu sĩ vây xem ở nơi xa, có người không tự giác mà che mặt lại, đại khái là vì mặt họ đau.

Vừa nãy khi họ đuổi theo Đỗ Thanh tới đây, đột nhiên mất dấu một cách khó hiểu, rõ ràng phía trước có đường, nhưng mà đi mãi cũng chả thấy gì.

Khi ấy còn rằng là ma vật kia giở trò quỷ.

Hiện tại xem ra, rõ ràng là người của Đào Sơn Tông làm.

Xem ra tông phái đệ nhất đã từng sừng sững mấy ngàn năm này có để lại không ít bảo bối.

Rất nhiều người đối diện không khỏi đỏ mắt nhìn bóng người đỏ rực kia.

......

......

"Tôi thả cho các vị tiến vào, không phải để các vị cướp nó với tôi." Hoa Vụ hơi cất cao giọng: "Tôi là để cho mọi người tới chứng kiến."

Người vừa đoán như thế không khỏi giật mình.

Lúc trước bọn họ bị nhốt, đúng là Đào Sơn Tông làm.

Ba vị đại năng Độ Kiếp kỳ không mở miệng, đương nhiên tứ đại môn phái sẽ không nói câu nào.

Nhưng trong đám người đang vây xem, có người đánh bạo hỏi một câu: "Chứng kiến cái gì?"

Hoa Vụ cười một cái, xoay người nhìn về phía ma vật, "Chẳng phải vừa rồi mày đồng ý giúp tao một việc à?"

Ma vật: "......"

Nó có nói à?

"Hiện tại mày có thể thực hiện nguyện vọng này."

Ma vật: "???" Sao lại là nguyện vọng của nó rồi??

"Chuyện duy nhất mày có thể giúp tao, chính là chết đi."

Thiếu nữ từ tốn buông lời, lời nói nhẹ nhàng bay bổng lại như là mang theo dao, cứa vào lòng vừa lạnh vừa đau.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Chuyện duy nhất các bạn có thể giúp tôi, chính là ném ~ vé tháng vé tháng vé tháng ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play