Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
"???"
Nổi tiếng trong một đêm gì chứ?
Cục diện này, nổi kiểu gì?
Hoa Vụ dũng cảm vung tay, "Muốn thì đi theo ta."
"......"
Nổi tiếng trong một đêm mà tông chủ nói, không phải kiểu ngứa đòn chứ?
Bọn họ hơi hối hận rồi.
Tông chủ nói dẫn bọn họ đi rèn luyện...... Rèn luyện ở chỗ nào cơ chứ, đây là độ kiếp!!
Một đám người run bần bật đi theo Hoa Vụ.
Nửa canh giờ sau.
Hoa Vụ ném đám người ở chỗ an toàn, rời đi một lúc mới trở về.
Sau khi trở về, dẫn bọn họ tiếp tục ngồi xổm.
Lúc này một đám người ngồi xổm trong rừng nhỏ như một đống nấm nghe động tĩnh lớn đằng xa, nội tâm ngày càng thấp thỏm.
"Sao ta lại có cảm giác...... Bọn chúng đang đi về phía chúng ta nhỉ."
"Không thể nào, sao tông chủ tính chuẩn thế được?"
"Nên nói là xui xẻo chứ?" Bọn họ tuỳ tiện đi về một hướng, người đánh nhau bên kia cũng có thể đi về chỗ của bọn họ!
"Hình như là đi về phía chúng ta......" Tiếng đánh cách bọn họ ngày càng gần.
"......"
Mọi người chăm chú lắng nghe một lúc, xác định đúng là tiếng đánh đang đến gần bọn họ.
Bọn họ nhìn Hoa Vụ cũng đang ngồi xổm bên cạnh, cô ôm mặt, nhìn chằm chằm con kiến đi ngang qua trên đất, trông chẳng hề tập trung.
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người, Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: "Làm sao?"
"......"
Động tác mọi người nhất quán mà chỉ về hướng tiếng đánh truyền đến từ đằng xa.
Hoa Vụ nhìn bên kia một cái, đột nhiên cảm thán một câu: "Nếu Phục Linh ở đây thì tốt rồi."
Mọi người: "......"
Sát thần Phục Linh kia ở đây, đúng là không cần lo gì cả. Nói đến thì...... Phục Linh rời đi đã được một thời gian, đi đâu vậy?
Không đúng!!
Hiện tại không phải nghĩ cái này.
Bên này, Hoa Vụ đã đứng dậy, vung tay lên: "Mấy đứa, có thể nổi tiếng trong một đêm hay không, chỉ xem giờ phút này!!"
Mọi người: "......"
Không!
Lúc trước gia nhập tông môn, không nói sẽ phải đi chịu chết.
......
......
Đỗ Thanh đối mặt với ba đại năng Độ Kiếp kỳ, mặc dù có ma vật hỗ trợ, hắn cũng không chiếm được thế thượng phong.
Sức mạnh hiện tại của hắn vẫn không đủ......
Không đủ......
Đỗ Thanh vừa hấp thu ma vật bốn phía, biến sức mạnh đó thành của mình, vừa nhanh chóng di chuyển, ý đồ thoát khỏi truy binh phía sau.
Thân hình đang nhanh chóng di chuyển của Đỗ Thanh đột nhiên dừng lại.
Tĩnh lặng ——
Toàn bộ thế giới lâm vào trong sự yên tĩnh đáng sợ.
Hắn ta không nghe thấy tiếng gió, không nghe thấy các loại tạp âm rất nhỏ trong rừng cây, cũng không nghe thấy tiếng truy binh phía sau......
Đỗ Thanh cảnh giá quan sát xung quanh.
Trong rừng cây tối tăm, mỗi một thân cây, mỗi một gốc cây hoa cỏ...... Đều như là bị đứng hình.
Ma vật vừa rồi còn ở xung quanh hắn, lúc này lại hoàn toàn không nhìn thấy.
Đáy lòng Đỗ Thanh nổi lên sự lạnh lẽo.
Cái chỗ này......
Sao lại thế này.
"Vèo ——"
Đỗ Thanh nghiêng người, mũi tên sắc bén xẹt qua gương mặt hắn, một sợi tóc dài nhan chóng rơi xuống đất.
Hắn ta nhìn theo mũi tên kia, lại đột nhiên phát hiện kia cũng không phải một mũi tên bình thường, nó nửa trong suốt...... Là linh lực ngưng tụ thành.
Không!
Hắn ta không cảm nhận được linh khí dao động.
Mũi tên không bắn trúng hắn ta đó biến mất trong không khí, giây tiếp theo, hắn ta cảm thấy da đầu tê rần, đỉnh đầu có tiếng gió xẹt tới.
Mũi tên giống như đúc, xuất hiện từ trong hư không trên đỉnh đầu.
"!!!"
Mũi tên không có linh lực gì, lại khiến Đỗ Thanh cảm nhận được một loại áp bách khủng bố không thể dịch bước, ma khí trong thân thể hắn bắt đầu sôi trào, muốn lao ra khỏi thân thể hắn.
Những sức mạnh đó bị nhốt trong thân thể hắn, chúng đấu đá lung tung thì cũng chỉ có Đỗ Thanh chịu tội.
Mắt thấy mũi tên kia cách mình càng ngày càng gần, Đỗ Thanh dùng hết toàn lực, tránh sang bên cạnh.
Phụt ——
Tiếng mũi tên nhọn xuyên qua da thịt, trong rừng an tĩnh, có vẻ rõ ràng bất thường.
Đỗ Thanh ngã trên mặt đất, mũi tên kia cắm ở trên vai hắn ta.
Hắn ta không thể tránh hẳn đi được.
Đỗ Thanh muốn nhìn xem rốt cuộc mũi tên này là cái thứ gì, hắn ta duỗi tay nắm lấy.
Nhưng mà không nắm được gì trong tay.
Cứ trơ mắt nhìn mũi tên kia biến mất, ngoại trừ vết thương trên vai hắn ta thì nó chẳng để lại bất cứ dấu vết gì.
"......"
Chạy!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Đỗ Thanh lúc này.
Đỗ Thanh cắn răng bò dậy khỏi mặt đất, ma khí trong thân thể còn đang tán loạn, hắn ta cảm giác mỗi một tấc trên da mình đều có cái gì muốn chui ra.
Hắn ta định áp ma khí tán loạn xuống, nhưng những ma khí đó hoàn toàn không bị hắn ta khống chế.
Vèo ——
Đỗ Thanh nghe thấy tienesg này, hoàn toàn không rảnh tự hỏi sao ma khí trong thân thể lại yên tĩnh thế, cất bước chạy vào trong rừng sâu.
Nhưng mà bốn phương tám hướng đều có mũi tên phóng tới.
Hắn ta phát hiện những mũi tên đó cũng sẽ không muốn mạng mình, mà còn như đang trêu chọc hắn ta, không ngừng tạo vết thương trên người hắn ta.
Phụt ——
Lại một mũi tên nữa.
Trên người Đỗ Thanh có rất nhiều vết thương, quần áo đã nhuộm thành màu đỏ.
Hắn ta cảm thấy những mũi tên đó đang đuổi mình về một hướng, nhưng mà hắn ta không có cách nào, hắn ta không thể đi về hướng khác.
Phụt ——
Chân trái Đỗ Thanh đau xót, cả người mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.
Trong nháy mắt hắn ta ngã xuống, có ánh sáng phát từ dưới thân hắn, nhanh chóng lan tràn bốn phía, trở thành một hình hoàn chỉnh.
Trận pháp?
Đỗ Thanh không chắc chắn đây có phải trận pháp hay không, nó chỉ có đường cong cực nhỏ, không giống trận pháp hắn biết.
Cái 'trận pháp' này, giống như có người tuỳ tay vẽ vài nét bút ở chỗ này, người mới học đều vẽ đẹp hơn cái này.
Hắn còn không biết rõ ràng rốt cuộc có phải trận pháp hay không, liền nghe thấy có tiếng bước chân vang lên.
Một đám người mặc quần áo đỏ chạy ra từ trong rừng, vây quanh hắn.
Những người này trông có chút không tự tin và chần chờ sợ hãi......
"......"
Ánh mắt Đỗ Thanh dừng trên vạt áo của một thanh niên trong đó, nơi đó dùng sợi tơ màu vàng thêu một dãy núi nho nhỏ, ngoài dãy núi có hoa đào nở rộ.
Đào Sơn Tông......
Đỗ Thanh quá quen thuộc cái dấu này.
Ánh mắt hắn đảo qua nhóm người này, dừng trên hình bóng ở rìa bên trái.
Đệ tử bên kia tránh ra một con đường, thiếu nữ với khuôn mặt tinh xảo chắp tay sau lưng, bước chậm tới, cười chào hỏi, "Hi, đã lâu không gặp nha."
"......"
Là cô ta!!
Hoa Vụ đi đến chỗ cách hắn ba mét thì dừng lại, cẩn thận quan sát hắn, lại lắc đầu, "Chẹp, đáng thương quá."
"......"
Đây không phải cô làm ra sao?
Đáy mắt Đỗ Thanh chứa đầy nham hiểm hung ác, hắn nhìn chằm chặp vào Hoa Vụ.
Nếu không phải vì cô ta, mình sẽ có được truyền thừa của Đào Sơn Tông, sao mình lại lưu lạc đến nông nỗi làm bạn với ma vật chứ.
Hắn đi đến tình huống hiện giờ, đều bởi vì cô.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Hoa Vụ bắt đầu nói bóng nói gió: "Sao lại không nói lời nào, vừa rồi bọn họ đánh anh đến câm rồi à? Ôi chao, sao lại dữ như thế chứ."
"Phụt ——"
Đỗ Thanh phun ra một búng máu.
Hoa Vụ làm màu dịch mấy bước.
Nhưng chỗ máu đó bị ánh sáng bốn phía chặn, căn bản không bắn ra được.
Đỗ Thanh nuốt xuống một ngụm máu, giọng nói nghẹn ngào: "Cô muốn làm cái gì?"
"Trừ hại cho dân đó." Lòng bàn tay Hoa Vụ hướng về phía trước, nâng lên trên, hiên ngang lẫm liệt nói: "Mọi người đều đang nỗ lực vì chuyện này, đương nhiên Đào Sơn Tông tôi cũng phải ra sức rồi."
Hoa Vụ dừng lại, mặt mày cong cong, cười nhẹ nói: "Hơn nữa...... Chúng ta có thù cũ đó, sao mà tôi lạ không tới cơ chứ."