Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Lis.
====
—— Ta cũng đâu đòi nàng chịu trách nhiệm, nàng thử một lần thì đã sao.
Câu nói này hấp dẫn Hoa Vụ hơn những câu trước đó rất nhiều.
Hoa Vụ hít một hơi, "Ngồi lại đi."
Phục Linh nhíu mày, dường như không rõ vì sao mình đã nói thế mà cô còn từ chối......
Cô cũng không phải người theo quy tắc gì.
...... Sức mạnh của hắn chỉ là vật trang trí với cô thôi sao? Vì sao cô luôn không bị ảnh hưởng!!
Lông mày Phục Linh đã nhíu chặt, bực mình di chuyển ra ngồi ngay ngắn lại.
Hắn phải nghĩ biện pháp khác......
Phục Linh nhớ mãi không quên kiếm của Đàn Sơn lâu như thế mà đến nay vẫn chưa từ bỏ, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua quyết định song tu như vậy.
Phục Linh đang muốn thả tay cầm chén ra thì đột nhiên cảm thấy cái chén được buông lỏng.
Hoa Vụ cầm chén uống ực một phát rồi đứng dậy.
Lạch cạch —
Cái ly lại được đặt xuống bàn.
Ngón tay trắng trẻo lướt qua mặt bàn, cong lại rồi gõ nhẹ, "Đi thôi."
Phục Linh: "???"
Phục Linh sửng sốt một giây: "Nàng...... Đồng ý.?"
Hoa Vụ giấu hai tay trong tay áo theo thói quen, quay người đi về phía đỉnh Vô Chiết.
Phục Linh hơi chớp mắt, sau đó cầm kiếm lớn đứng dậy đuổi theo Hoa Vụ.
......
......
Đỉnh Vô Chiết.
Mặt trời ngả về phía Tây dần khuất dạng sau đường chân trời, hào quang chói lọi nhuộm màu vàng cam khắp đỉnh Vô Chiết.
Vài tia ánh sáng xuyên qua căn phòng bên trong, xuyên qua cả tấm bình phong phân tán thành vô số ô vuông nhỏ chiếu đến nơi sâu trong phòng.
Rèm che mỏng như cánh bướm uốn lượn trên mặt đất, xiêm y màu hồng nhạt rủ theo rèm che treo cạnh giường, muốn rơi mà lại chưa rơi xuống.
Bên trong rèm che, Phục Linh chỉ mặc áo trong ngồi xếp bằng, áo trong được thắt lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn da ở phần ngực của hắn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia còn hơi ửng hồng, lọn tóc trên trán vẫn còn ẩm ướt chưa khô.
Ngay cả ánh nước trong mắt thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn tan bớt, trong hô hấp phập phồng còn mang theo chút dư vị.
Hắn nhíu mày nhìn Hoa Vụ.
Không biết nhìn bao lâu, hắn lại đi đến dựa trên người cô, ánh mắt di chuyển từ mặt cô dần đến chỗ khác.
"Anh muốn thăm dò cái gì ở trên người tôi?"
Ánh mắt Phục Linh chuyển từ cổ tay đến mặt cô.
Hoa Vụ vẫn nhắm hai mắt lại như cũ, không nhìn hắn.
Ngón tay Phục Linh dán lên cổ tay cô, dần dần lướt lên: "Rốt cuộc sức mạnh nàng là gì?"
Vừa rồi nàng tùy ý để cho sức mạnh của mình xâm nhập vào cơ thể, hoàn toàn không đề phòng thể hiện mọi thứ cho hắn biết.
Còn cô chỉ hững hờ liếc hắn, hắn nhìn được sự bất đắc dĩ và dung túng trong đáy mắt cô.
Bất đắc dĩ tựa như đứa con nhỏ nhà mình rất không nghe lời nhưng lại không thể đánh.
Cô thật sự không có chút tu vi nào......
Không tồn tại khả năng che giấu tu vi.
Trừ khi......
Cô đã bước vào cảnh giới Chân thần, hắn mới có thể không dò xét được.
Nhưng mà Tu Chân giới không tồn tại Chân thần.
Hoa Vụ nắm chặt bàn tay đang dần đi lên, mở mắt ra: "Anh muốn biết?"
"Muốn." Phục Linh gật đầu: "Nàng có nói cho ta biết không?"
"Phục Linh......"
"Hửm?"
"Vì sao anh......"
"Cái gì?"
Hoa Vụ không nói tiếp.
Có gió thổi vào gian phòng khiến cho chuông gió bên cửa sổ vang lên.
Phục Linh truy vấn: "Vừa rồi nàng định nói gì?"
Hoa Vụ thả bàn tay cầm tay hắn ra, kéo hắn về phía mình.
Linh khí trong phòng bắt đầu tràn đến rèm che, lụa mỏng khẽ bay lên, cơ thể Phục Linh bị linh khí bao trùm.
......
......
Phục Linh nửa quỳ trên chiếc giường bừa bộn, y phục vốn không cài cẩn thận giờ đây càng lỏng lẻo hơn, một nửa đã rơi từ bả vai xuống khuỷu tay.
Ngực Phục Linh hơi phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp.
Hắn chậm chạp quay đầu về phía Hoa Vụ đã mặc quần áo tử tế.
...... Là pháp tắc.
Trên người cô là sức mạnh của pháp tắc.
"Tôi đã từng cho anh rất nhiều cơ hội, đừng nên đến gần tôi." Hoa Vụ quay người nhìn rèm che nửa giường, "Nhưng mà anh vẫn mãi không nghe."
Bóng người trong rèm như ẩn như hiện.
Hoa Vụ kéo tay áo, "Không nghe lời như trước kia, cứ cố chấp như thế."
Phục Linh xốc rèm lên, "Nàng đang nói cái gì?"
Sau đó Phục Linh như nhớ đến gì đó, "Trước kia chúng ta có biết nhau không? Có phải ta bị thiếu mất kí ức hay không?"
Hoa Vụ không trả lời vấn đề kia của hắn, cô đưa tay nắm cằm ép hắn ngửa đầu lên, thả một nụ hôn xuống khóe môi hắn, "Anh có từng hối hận chưa."
Phục Linh không hiểu Hoa Vụ lắm, hắn sửng sốt một lúc rồi lắc đầu.
Nếu là chuyện ngày hôm nay thì hắn cũng không hối hận.
Hoa Vụ thở dài thả hắn ra, "Chờ anh nhớ thì trả lời vấn đề này của tôi vậy."
"Chờ một chút."
Phục Linh thấy Hoa Vụ muốn đi thì nhanh chóng xuống giường.
Quần áo và chăn mền đã loạn thành một cục, không biết Phục Linh giẫm phải gì dưới chân mà ngã thẳng xuống.
Bước chân của Hoa Vụ dừng lại, cuối cùng vẫn đưa tay đỡ lấy hắn.
Sau khi đứng vững, Phục Linh lập tức túm lấy bả vai Hoa Vụ, "Ta thật sự mất kí ức à? Chúng ta đã từng quen nhau......"
"Không có."
"......" Không có?
"Vậy những câu nàng vừa nói......"
"Anh không thiếu kí ức." Hoa Vụ dừng lại, dưới ánh mắt nghi ngờ của Phục Linh, nói ra câu tiếp theo: "Bởi vì tất cả kí ức bây giờ của anh đều là giả."
"......"
......
......
—— Bởi vì tất cả kí ức bây giờ của anh đều là giả.
Phục Linh ngồi ở nơi cao nhất của đỉnh Vô Chiết, gió thổi áo choàng màu hồng nhăn nhúm của hắn bay phấp phới, nơi vạt áo không che được còn có vết đỏ mập mờ.
Hơi ấm sau trận nồng nhiệt đã sớm bị gió thổi bay mất.
Phục Linh ngồi ở đỉnh Vô Chiết từ khi trời đầy sao đến tận lúc ánh dương dần lộ.
Trong tay áo hơi ẩm, ngay cả ngọn tóc cũng có giọt sương nhỏ.
Kí ức của hắn đều là giả, vậy kí ức thật sự của hắn là gì?
Phục Linh muốn Hoa Vụ nói cho hắn biết.
Nhưng cô lại nói những chuyện này đều do hắn tự chọn, nếu hắn có thể trả lời vấn đề kia của cô trước khi cô rời đi thì cô sẽ cho hắn một câu trả lời.
Hắn không biết cái 'rời đi lần này' của cô mất bao lâu.
Hắn cũng không biết câu trả lời kia như thế nào.
Nhưng hắn biết câu trả lời đó rất quan trọng với hắn.
Rất quan trọng.
Nhưng mà ký ức thật sự của hắn là gì?
Phục Linh đau đầu, hắn ôm đầu, mặc kệ suy nghĩ như thế nào thì hắn cũng chỉ có ký ức ban đầu của hắn.
Ngoại trừ...... Ngoại trừ ngày đó khi cô nhìn mình ở trong đình viện, hắn đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Phục Linh rút kiếm lớn cắm một bên xuống núi đi đến cái đình viện kia.
Ánh mắt hắn đảo qua đình viện, đây chỉ là một đình viện bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
Điểm đặc biệt duy nhất......
Là ngày đó cô gọi tên của mình, và ánh mắt cô nhìn hắn.
Bình thường cô nhìn mình luôn mang theo vẻ tùy ý chẳng có gì, rõ ràng đang nhìn hắn nhưng lại không thật sự để hắn vào mắt.
Dường như hắn chỉ là một vật phẩm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lúc nào cô cũng có thể vứt bỏ.
Nhưng hôm đó lại không giống.
Trong giọng nói hôm đó của cô có sự mềm mại nhẹ nhàng, ánh mắt trầm tĩnh như cũng chỉ có một mình hắn.
Phục Linh nghĩ đến việc mình chiếm tất cả sự chú ý của cô, đầu ngón tay cũng không nhịn được hơi cuộn lại.
Ngay cả nhịp tim cũng nhanh theo.
____
— Ngắm hoa trong sương—
Viết xong vị diện này sẽ viết kết thúc ~