Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Lis.

====

Sơn môn của Đào Sơn Tông.

Người của tứ đại môn phái lần lượt đến, thủ lĩnh đều là cao tầng trung tâm trong môn phái, bọn họ đứng thương lượng gì đó với nhau, nhanh chóng bắt đầu động thủ với trận pháp vệ núi.

......

......

Đỉnh Vô Chiết, Đào Sơn Tông.

Đây từng là ngọn núi chính của Đào Sơn Tông...... Bây giờ cũng vậy.

Hoa Vụ ngồi yên trong điện, Phục Linh đột nhiên xuất hiện, hắn không qua đó quấy rầy Hoa Vụ mà nhìn linh khí chạy khắp nơi, những linh khí đó......

Cũng không vào người cô.

Vậy cô ngồi đó làm gì?

Giả vờ giả vịt?

Ở đây cũng đâu có người.

...... Dung mạo của cô cũng rất đẹp.

Phục Linh tựa cửa, đến tận khi Hoa Vụ mở mắt ra thì mới đi vào.

"Nãy giờ cô làm gì đấy?"

"Tu luyện."

"???" Phương pháp tu luyện gì mà không cần linh khí? Là ai dạy cô tu luyện như vậy? Hơn nữa cô có tu vi à? "Cô đang ngủ nhỉ?"

Phục Linh cảm thấy đây mới là câu trả lời chính xác.

"......"

Hoa Vụ lười giải thích với hắn, sao hắn có thể hiểu được đường đi của nữ chính chứ.

"Anh có việc gì?" Đột nhiên chạy đến chỗ này quan tâm vấn đề tu luyện của cô, đầu óc lại không bình thường à?

Lúc bình thường hắn hẳn phải đang suy nghĩ làm sao để ra ngoài chém người.

Lúc này Phục Linh mới nhớ ra gì đó: "Ở ngoài có người đến."

"Đến thì đến." Hoa Vụ không biết hắn cố ý đến nói với cô làm gì, bình thường việc này đều chính hắn xử lý: "Còn cố ý nói cho tôi biết...... Người đến lợi hại lắm à?"

"Người của tứ đại môn phái đều đến." Phục Linh nói xong lại bổ sung một câu: "Thanh kiếm kia không đến."

Sự tiếc nuối trong giọng nói rất rõ ràng.

Hoa Vụ không quan tâm kiếm gì đó, khẽ cau mày: "Người của tứ đại môn phái đều đến?"

Phục Linh ừ một tiếng, lại bắt đầy suy tư vì sao kiếm của hắn không đến.

Ánh mắt Hoa Vụ khẽ lóe, đây là liên thủ đánh đến tận cửa à?

Những người này không biết xấu hổ đến thế sao?

...... Trước lợi ích thì có mặt mũi hay không mặt mũi cũng chẳng quan trọng lắm.

"Đi xem một chút."

Hoa Vụ vừa ra cửa đã nhìn thấy trận pháp vệ núi trên đỉnh đầu dao động, có người đang công kích trận pháp vệ núi.

"Thật sự không sợ chết mà." Hoa Vụ cảm thán, kéo Phục Linh nhanh chân đi về phía sơn môn, "Đi xem thử là dũng sĩ nào dũng cảm tặng quà đến tận cửa như thế."

Phục Linh: "???"

Kiếm của hắn không đến, quà ở đâu?

......

......

Trước sơn môn.

Mấy người của tứ đại môn phái cùng động thủ, trận pháp vệ núi đã hơi yếu đi, đang lộ ra một lỗ hổng lớn.

Đúng lúc này, một vệt ánh sáng từ chân trời rơi xuống lập tức bổ sung cho lỗ hổng kia.

Một giây sau, mọi người đồng thời bị đánh bay.

"Sư thúc!"

"Sư phụ!!"

"Trưởng lão......"

Các loại tiếng nói lẫn vào với nhau, từng người của các môn phái chia ra chạy về phía trưởng bối nhà mình.

Hoa Vụ vừa đến đã thấy bức tranh như thế.

Cô đút hai tay ở trong tay áo đứng dưới sơn môn, nhìn chằm chằm người của tứ đại môn phái.

Người của Ngự Thú Tông không phải lão già lần trước mà là một lão già khác......

Cầm Thú Tông...... À không, có phải Ngự Thú Tông dư nhiều lão già lắm đúng không?

Hoa Vụ đè ý nghĩ lung tung trong đầu xuống, lấy vẻ mặt tông chủ ra: "Chư vị đến chúc mừng Đào Sơn Tông của tôi chính thức phục tông à?"

Người ngã trên mặt đất đều đã được đệ tử các môn phái đỡ dậy.

Bọn họ nhìn thiếu nữ đang nói chuyện.

Đây là Vân Hề khi trước nói mình kế thừa Đào Sơn Tông?

Bọn họ đã điều tra thiếu nữ này, xuất thân của cô bình thường, trước đó không lâu còn đến những tông môn khác tham gia tuyển chọn đệ tử.

Đáng tiếc cô không có thiên phú gì, đương nhiên bị loại ra.

Một người như thế sao lại đột nhiên kế thừa Đào Sơn Tông?

Đây là âm mưu hay trùng hợp......

Mặc kệ là nguyên nhân nào thì bọn họ cũng không thể để mặc Đào Sơn Tông phục hưng trở lại.

Có thể diệt Đào Sơn Tông một lần thì đương nhiên có thể diệt lần thứ hai.

"Trông mọi người cũng không mang quà nhỉ." Hoa Vụ lắc đầu: "Hay mọi người không hiểu phép tắc lắm à? Nhưng cũng chẳng sao, mọi người không mang thì chúng tôi cũng có thể tự lấy."

Hoa Vụ nói đến đây thì cười lên.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ xán lạn, nhưng chính nụ cười xán lạn đó lại khiến đám người Đào Sơn Tông chợt nhận được trận gió lạnh lướt qua sau lưng một cách khó hiểu, nổi da gà khắp cả người.

Thiếu nữ mở miệng cười: "Trên người các vị đạo hữu có một thứ rất đáng được xem như quà tế oan hồn của cả Đào Sơn Tông."

"!!!"

Thứ gì đáng để tế oan hồn?

Ngoài mạng ra thì còn có thể là gì khác?

"Khẩu khí của con nhóc này lớn thật." Bên phía cung Vạn Thanh có một người đàn ông mở miệng, không phải Công Húc Khải, nhưng mà dáng vẻ có hơi giống Công Húc Khải, chắc là có quan hệ máu mủ gì đó với hắn ta.

Hoa Vụ liếc hắn: "Bắt đầu lấy từ ông đi."

"Ngươi......"

Người đàn ông không kịp nói tiếp, một thanh kiếm lớn rơi xuống từ không trung mang theo uy lực khiến người khác sợ hãi, gã chỉ có thể lập tức né tránh.

Thân hình của Phục Linh thoáng hiện phía sau gã, kiếm lớn rẽ ngoặt trong không trung lọt vào trong tay Phục Linh.

Xoẹt —

Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cổ đối phương, một sợi tóc dài rơi xuống đất.

Né tránh kiếm lớn mà khiến lòng dậy sóng, lúc trước gã chỉ nghe Công Húc Khải thuật lại còn cảm thấy hắn ta vô dụng nên nói điêu.

Nhưng bây giờ đối mặt với thiếu niên áo trắng này, gã mới biết Công Húc Khải không nói sai.

Cho dù là tốc độ hay sức mạnh, người thường đều không thể so được.

Người đàn ông đè ép sự kinh hãi dưới đáy lòng, đưa tay vung một đường linh khí đánh trật kiếm.

Nhưng đúng lúc này gã đột nhiên cảm giác được linh khí trong cơ thể bị ngưng trệ khiến cho động tác của gã cũng chậm theo.

Kiếm lớn nhắm thẳng vào đầu mà bổ xuống, gã nghe tiếng lưỡi kiếm xé gió lao đến nhưng lại không thể tránh.

"Sư thúc!"

Đệ tử cung Vạn Thanh thấy tình thế không đúng, lần lượt ra tay.

Vô số ánh sáng hiện lên.

Thiếu niên áo trắng bị ánh sáng bao phủ, hắn vung kiếm như hung thú mạnh mẽ lao đến, càng giết càng hưng phấn.

Người của ba môn phái còn lại vốn đang đứng nhìn.

Nhưng Phục Linh không cho bọn họ cơ hội này, nhanh chóng đốt lửa đánh nhau lên người bọn họ.

Có một ít linh lực đánh vào trận pháp vệ núi, thi thoảng trận pháp lại hiện lên vài mảng ánh sáng kì dị.

Các đệ tử được giữ lại ở đỉnh Vô Chiết nhìn động tĩnh trận pháp, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.

"Sư huynh, sư huynh, sao rồi ạ?"

"Đánh nhau." Đệ tử đến sơn môn thăm dò tin tức trở về, "Rất nhiều người."

"Có phải vì tông chủ cướp người ở ngoài dẫn đến sự phẫn nộ của dân chúng không?" Có người đến cứu bọn họ!!

"Không phải...... Là người của tứ đại môn phái."

Đám bọn họ không có ai của tứ đại môn phái cả.

"Tứ đại môn phái vây đánh chúng ta?" Đây là chuyện lớn cỡ nào! Bây giờ bọn họ nên chạy hay ở lại đây?

"Những quản sự khác đâu?"

"Lúc nãy đệ đi gọi bọn họ, bọn họ nói không liên quan. Còn bảo tông chủ dặn chúng ta phải chăm chỉ tu luyện, đừng có lo chuyện bao đồng đi chịu chết. Sau đó...... Đuổi chúng ta ra ngoài."

"......"

Tông môn đã bị người đánh đến cửa mà còn nói là lo chuyện bao đồng?

Bọn họ có phải một phần tử của tông môn không đấy?

"Đây có tính là tông chủ bảo vệ chúng ta hay không?"

Câu đi chịu chết này cũng chẳng sai.

Dù sao bên ngoài là người của tứ đại môn phái.

Mặc dù trong bọn họ có đệ tử trên bảng xếp hạng, nhưng tu vi đó cũng chẳng là gì trong tứ đại môn phái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play