Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Hai tháng sau, thành Lăng Bạch.
Trước bảng cáo thị có không ít người vây quanh, bọn họ nghị luận sôi nổi về cáo thị mới vừa dán lên.
"Nghe nói là có liên quan tới ma vật......"
"Vậy mà lại là đệ tử Phi Tinh Các."
"Treo thưởng một ngàn linh thạch thượng phẩm...... Đáng giá thế."
"Tứ đại môn phái đều treo thưởng, còn có liên quan tới ma vật, chắc chắn là đáng giá. Nếu mà để ta gặp phải, lấy đi đổi những linh thạch này thì tốt rồi."
"Ma vật...... Ngươi có mạng để lấy sao?"
"......"
Hoa Vụ đứng ở sau đám người, chờ những người này nghị luận xong tản ra thì cô mới tiến lên xem tờ lệnh treo thưởng kia.
Thành Lăng Bạch thuộc địa phận của Ngự Thú Tông, tờ lệnh treo thưởng này là Ngự Thú Tông phát ra, nhưng nghe ý của những người này, hẳn là người của tứ đại môn phái đều tự phát tờ lệnh treo thưởng ở địa phận của mình.
Một ngàn linh thạch thượng phẩm cũng chả đáng gì với tông môn lớnc cả.
Một cái linh thạch thượng phẩm có thể đổi một vạn linh thạch hạ phẩm.
Đây chính là một khoản tiền thưởng truy nã hậu hĩnh.
Nghĩ đến người của tứ đại môn phái, cũng không đơn giản là vì ma vật mà bắt Đỗ Thanh.
Hy vọng Đỗ Thanh biết phấn đấu, kiên trì lâu chút rồi hẵng bị bắt.
Để tông môn của cô mở rộng phát triển thật tốt, miễn cho về sau không dùng ai để đánh nhau được.
Ầm ầm ——
"Kẻ điên từ đâu tới."
"Ngăn hắn lại......"
"Mau ngăn hắn lại!"
Hoa Vụ giơ tay chống trán, tiếng ồn ào nơi xa giống như thủy triều vọt về phía cô.
Hoa Vụ hít một hơi, nghênh đón kiếm khí tán loạn, đi qua hướng trung tâm hỗn loạn .
......
......
Loảng xoảng ——
Thanh kiếm lớn đập trên mặt đất, toàn bộ mặt đất rạn nứt, giống như mạng nhện lan về đằng xa.
Hoa Vụ nhìn dọc theo vết rạn nứt trên mặt đất, Phục Linh đang ấn tay một nam nhân, bẻ gãy răng rắc.
Tuy rằng không thấy máu, nhưng lệ khí giữa mày Phục Linh dần dần tràn ra, trên khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ, hai mắt lộ ra hưng phấn quái dị nào đó.
Đây rõ ràng là một hình ảnh không mấy thân thiện.
Nhưng chính là bởi vì gương mặt kia của hắn, trừ hơi thở làm người sợ hãi thì còn có một vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Hoa Vụ giơ tay che mắt lại, lại tách hai ngón tay ra, nhìn bên kia không chớp mắt.
Sao lại đẹp như vậy......
Chậc!
Nghe có vẻ không hay cho lắm.
Không nói ra là được rồi.
Phục Linh ném người nọ ra như vứt con búp bê vải rách nát, nhấc chân dẫm nát một bàn tay khác của đối phương .
"A ——"
Một tiếng hét thảm này, như có thể làm người ta cảm thấy như bản thân mình cũng bị đau như nam nhân.
Người trên cả con đường ai chạy được thì chạy hết cả,
Người không chạy cũng chỉ trốn ở chỗ tối quan sát, không ai ra giận dữ bất bình thay người này.
Hoa Vụ: "Hắn làm gì anh đấy?"
Phục Linh cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, "Hắn muốn sờ ta."
"???"
Nữ chính tôi đây cũng chưa gặp phải tình tiết này, sao anh lại gặp phải?
Hoa Vụ khó hiểu nhìn người kêu thảm thiết trên mặt đất...... Là nam.
Lại nhìn Phục Linh......
Được rồi.
Chỉ xem bóng dáng mà nói, Phục Linh cả người hồng phấn, xác thật có khả năng khiến người ta hiểu lầm.
Chiều cao?
Chiều cao nữ tu của Tu Chân giới cũng không kém đàn ông bao nhiêu, nhưng chỉ cần không phải cố ý trang điểm, từ trang phục, thân hình, dáng người như vậy vẫn có thể đoán ra.
Chỉ có thể trách bộ xiêm y của Phục Linh quá bịp người.
Hoa Vụ cảm giác có người đang tới đây, kéo Phục Linh rời đi.
Khi đi ngang qua nam nhân kia, Hoa Vụ lại dẫm một chân.
Nam nhân mới vừa tỉnh táo lại hét thảm một tiếng.
Hoa Vụ túm Phục Linh chạy hai con phố, mãi đến khi người xung quanh nhiều lên, bọn họ hòa vào đám đông thì mới chậm lại.
Phục Linh nhìn chằm chằm tay Hoa Vụ đang nắm cổ tay mình, hắn cũng không tránh ra, chỉ không kiên nhẫn nói: "Chạy cái gì? Cũng đâu phải ta không thắng bọn họ."
"Không cần thiết." Hoa Vụ đi về phía trước theo dòng người, "Động thù vì những người này, không phù hợp với thân phận của anh."
Phục Linh sửng sốt, sau đó hình như là bị lấy lòng rồi.
"Cho nên chừng nào thì cô đi lấy kiếm xứng với thân phận của ta? Có thanh kiếm kia, ta có thể lợi hại hơn...... Kiếm nát này phế lắm."
"......"
Hết chuyện để nói rồi à?
Từ từ......
"Người đâu?"
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn.
Phục Linh còn đang suy nghĩ chuyện kiếm, thuận miệng đáp: "Người nào?"
"Người vừa nãy tôi bảo anh trông ý." Lúc cô rời đi, đích thân giao người cho hắn.
"......"
Phục Linh nhìn tay mình, trầm mặc.
Hình như......
Từng có ai đó ở đây.
Đi đâu rồi?
Phục Linh lại ngẩng đầu nhìn Hoa Vụ, vẻ mặt vô tội.
Hoa Vụ mỉm cười, "Nhìn tôi làm gì, đi bắt đi!"
"......"
Có thể là do mình sai nên lần này Phục Linh không nói gì, nhanh chóng xoay người đi bắt.
Chỉ một lúc, Phục Linh đã bắt lấy một nam nhân trông hèn hạ quay về.
Phục Linh chụp đầu người như chụp bóng cao su: "Ngươi còn dám chạy, đợi đấy, sớm muộn gì cũng giết ngươi."
Hoa Vụ: "......"
Nam nhân: "......"
......
......
Hoa Vụ mặt không cảm xúc dẫn Phục Linh và nam nhân kia vào một tiểu lâu trông không phải nơi đứng đắn gì.
Bọn họ mới vừa đi vào, lầu hai liền có thanh niên ngã xuống.
Thanh niên ngã trên mặt đất hộc máu tại chỗ, sắc mặt tái nhợt muốn đứng dậy thì chợt trên không có một thanh kiếm bay tới, đâm thẳng vào đầu vai thanh niên, ghim hắn ta trên mặt đất.
Vài tên mặc đồ đen phi người xuống từ trên lầu hai, bao vây thanh niên.
Thấy cảnh tượng như vậy, đám người xung quanh rất tự nhiên né đi, nháy mắt đại sảnh đã không còn một ai.
"Lâm đạo hữu." Hoa Vụ không trốn, ngược lại gọi người nọ trên mặt đất: "Ta có vụ giao dịch muốn bàn với anh, anh muốn nói không?"
Thanh niên lại phun ra một búng máu, nghe thấy giọng nói truyền đến từ cửa thì có chút mờ mịt.
Nhưng hắn ta nghe rõ......
Giao dịch?
"Nếu anh muốn bàn bạc, ta có thể cứu anh nhé." Giọng nói kia lại vang lên.
Mấy kẻ mặc đồ đen vây quanh thanh niên, liếc nhau, lập tức có người đi qua phía Hoa Vụ.
"Không phải muốn đánh nhau sao?" Hoa Vụ đẩy Phục Linh tới phía trước, ngăn mấy kẻ mặc đồ đen tới đây, "Đến lúc thể hiện thực lực của ngươi rồi, lên đi Pika Linh!"
Phục Linh: "???" Cái éo gì thế?
Trái lại thì mấy kẻ mặc đồ đen không chần chờ mà còn ra tay ngay.
Phục Linh buộc phải giơ kiếm lên.
......
......
Ầm ầm ——
Cả tòa tiểu lâu bị người bổ đôi.
Mấy bóng người bay từ bên trong ra, đập xuống đất, không biết sống hay chết.
Trong tiểu lâu, Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt thanh niên, vẻ mặt buồn bực, "Sớm biết rằng anh có một kiếp như vậy, ta sẽ không tốn sức đi bắt anh nữa."
Thanh niên: "......"
Vẻ u ám trên mặt thiếu nữ nhanh chóng biến mất tăm, "Tuy rằng khi nãy anh chưa trả lời, nhưng ta đã cứu anh rồi, cho nên ngầm hiểu là anh đồng ý làm vụ giao dịch này với ta. Hoan nghênh gia nhập Đào Sơn Tông."
Thanh niên: "......"
Thanh niên: "???"
Thanh niên bị thương, đầu vẫn hơi đơ.
Mỗi chữ cô nói hắn ta đều hiểu.
Nhưng ghép lại sao thì hắn ta có hơi khó hiểu nhỉ?
Hoa Vụ quăng nam nhân thô tục bị trói kia đến trước mặt thanh niên, cười tủm tỉm nói: "Hắn coi như là quà cho đệ tử mới là anh gia nhập tông môn của bọn ta."
Thanh niên và nam nhân mặt đối mặt, đồng tử gã co rụt lại, ánh mắt nóng bỏng.
"Gia nhập Đào Sơn Tông, hắn chính là của anh nha."
Thanh niên ngăn hơi thở cuồn cuộn trong lòng, không hiểu lắm Đào Sơn Tông này là tông môn gì, càng không rõ vì sang cô lại muốn mình phải gia nhập......
"Tôi có tông môn."
"Người hướng chỗ cao." Hoa Vụ ấn nam nhân thô tục đang giãy giụa trên mặt đất, tươi cười ôn hòa: "Ta tin anh sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
"......"
Nào có ai bảo người khác gia nhập tông môn như vậy?
Cô là đang làm gì thế!!
"Đương nhiên, nếu anh luyến tiếc tông môn của anh cũng không sao, lòng bao dung của tông môn bọn ta rất mạnh, không ngại anh còn có một sư môn nữa đâu."
"......"
Đào Sơn Tông này là đang làm gì thế hả!!