Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Công Húc Khải · hàng mẫu rõ ràng có hiệu quả dọa sợ những người khác, thế nên không ai dám tiến lên lục soát Phục Linh.

Hoa Vụ thương lượng với Phục Linh: "Hay là anh cho bọn họ lục soát tí đi? Chúng ta ăn thêm được một khoản."

Phục Linh lườm cô một cái, lập tức khua kiếm tới, im lặng uy hiếp cô.

Hoa Vụ đang cần gấp tài chính để xây dựng tông môn: "......"

Cô nâng ngón tay lên chống lại thân kiếm, dịch nó ra khỏi trước mặt mình.

Hoa Vụ chưa từ bỏ ý định, "Anh cứ suy nghĩ một xíu đi được không?"

Không có tiền không xứng khai tông lập phái đâu!

Hiển nhiên Phục Linh không suy nghĩ, thân thể hắn là thứ mà ai cũng chạm vào được chắc?!

Thanh Cách và bô lão Ngự Thú Tông liếc nhau, bô lão bình thản nói: "Không biết vị tiểu hữu này có quan hệ gì với Đào Sơn Tông."

Chẳng lẽ truyền thừa kia thật sự bị hắn lấy rồi?

Nhưng mà sao được chứ......

Người vừa mới được truyền thừa, sao có thể xuất ra uy lực lớn mạnh như Vạn Kiếm Quy Hồng thế được?

Phục Linh không hề nghĩ ngợi: "Kẻ thù."

"???"

"???"

Từng dấu chấm hỏi lớn dần xuất hiện trên đầu người đối diện.

Kẻ thù mà biết tuyệt kỹ của Đào Sơn Tông?

Nói đùa cái gì thế!!

"Chư vị tiền bối." Hoa Vụ không có hy vọng moi được một khoản đành phải mở miệng: "Bọn tôi đã phối hợp các vị lục soát rồi, có phải bây giờ bọn tôi rời đi được rồi không?"

Nếu vẫn không cho, vậy đành phải......

Hoa Vụ âm thầm nắm cổ tay, vẻ tươi cười trên mặt dần rạng rỡ hơn, nhìn người đối diện tựa một đàn dê núi đang chờ làm thịt.

"......"

Đúng là trên người Hoa Vụ chẳng có gì cả, nếu bọn họ vẫn không thả người thì có hơi vô lý.

Nhưng mà......

"Cô cảm thấy trên người cậu ta có truyền thừa không?" Bô lão của Ngự Thú Tông hỏi Thanh Cách.

Thanh Cách lắc đầu: "Không biết."

Tu vi của thiếu niên mặc y phục hồng này hơi lạ, trông chỉ mới là Kim Đan, nhưng mà sức mạnh hắn đánh ra khi nãy, đó không phải là tu vi của Kim Đan.

Hắn lại còn biết tuyệt kỹ Vạn Kiếm Quy Hồng của Đào Sơn Tông.

Hắn từ đâu tới đây?

Nhìn cái tính tình cao ngạo này của hắn, cũng không phải một người giấu tài, thế sao trước kia chưa từng nghe tới có một người như thế chứ?

Rất nhiều điểm đáng ngờ khiến bọn họ không dám buông bỏ, thả người rời đi.

"Hay là......" Thanh Cách muốn nói bắt bọn họ lại trước.

Lời nói còn chưa thốt ra thì bô lão của Ngự Thú Tông đã nói: "Cho bọn họ đi đi."

"Cứ thả bọn họ đi thế à?"

Bô lão của Ngự Thú Tông đã nghĩ ra được đối sách:

"Nếu giờ chúng ta không tìm được đồ muốn tìm, vậy thả bọn họ rời đi trước. Xong thì phái người âm thầm theo dõi...... Mà cũng đi điều tra cả Đỗ Thanh mà cô ta nói đó xem."

Nếu người đối diện thật sự có được truyền thừa, mà còn tự tin như vậy thì đã chắc chắn họ không tra ra được cái gì rồi.

Một khi thế thì chi bằng thả bọn họ rời đi.

Chỉ cần bọn họ có truyền thừa, vậy chắc chắn sẽ lộ sơ hở.

Thanh Cách nhíu mày: "Nhưng mà......"

Bô lão nhìn về phía Công Húc Khải: "Chuyện của Đào Sơn Tông, tạm thời chỉ có những người chúng ta biết, không cần phải gấp gáp đến thế."

Kết cục của Công Húc Khải vẫn còn bày ra trước mắt kia kìa.

Thực lực của Công Húc Khải, bọn họ đều hiểu rõ.

Gã có thể rơi vào kết cục này, thế có khi bọn họ ra tay cũng chả thể chiếm được chỗ hời.

......

......

Hoa Vụ còn tưởng rằng phải đánh một trận cơ, không ngờ cuối cùng lại thả bọn cô đi thật.

Tuy rằng đây là kết cục tốt nhất, nhưng đáy lòng Hoa Vụ lại có chút tiếc nuối.

Không nhìn được người thứ hai đổi nghề thành Phật.

Hòa khí sinh tài!

Hòa khí sinh tài!

Hoa Vụ mặc niệm mấy lần dưới đáy lòng, phục hồi lại tâm trạng.

Phục Linh dòm ngó khắp người cô: "Tín vật đâu? Cô giấu ở chỗ nào rồi?"

Hoa Vụ giơ tay, ngọc lệnh lơ lửng ở trên lòng bàn tay cô, cô duỗi tay nắm lấy rồi thả về trong tay áo.

Phục Linh cảm giác được vừa rồi không khí có sự xoay chuyển cực nhỏ.

Nhưng hắn không cảm giác được linh lực dao động.

Sức mạnh ấy rất kỳ quái, giống như có thể hòa vào trời đất, hoàn toàn không bị phát hiện.

Tựa như Công Húc Khải......

Hắn rất chắc chắn, rằng nhát kiếm kia nếu Công Húc Khải muốn tránh là sẽ tránh được.

Nhưng mà khi ấy người của Công Húc Khải lại như bị thứ gì dừng hình lại mất một chốc.

Người khác đều tưởng là hắn làm.

Nhưng hắn rõ ràng, đó không phải hắn làm.

Rốt cuộc là cô đã sử dụng sức mạnh gì?

"Rõ ràng cô là một người thường, sao...... Sao lại có sức mạnh này được?"

"Sao tôi lại là người thường chứ." Hoa Vụ hất cằm lên, kiêu ngạo nói: "Tôi chính là con cưng của trời, tông chủ đương nhiệm của Đào Sơn Tông!"

"......"

Bị thần kinh hả?

Phục Linh nhìn chằm chằm cô vài giây, hắn biết cô sẽ không nói mình biết cô sử dụng sức mạnh gì, nên cũng không truy hỏi nữa.

"Vân Hề tỷ tỷ, đợi muội với."

Lộ Thư Vũ đuổi theo ở phía sau, chen Phục Linh sang bên cạnh.

Chắc Phục Linh cũng không muốn nói chuyện với Hoa Vụ nên chả thèm so đo, lại còn nhìn về dãy núi phía sau.

Kiếm của hắn...... Còn ở trên núi đó.

Chỉ có thể đợi sau này lấy thôi.

"Bọn họ...... Sẽ không bày trò gì chứ?" Lộ Thư Vũ nhắm mắt theo đuôi Hoa Vụ, lo lắng sốt ruột như một quý bà: "Cứ thả chúng ta đi như thế à? Sao muội cứ cảm thấy là lạ ý?"

Hoa Vụ nhét hai tay trong ống tay rộng rãi, "Cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn."

"...... Ai là cá lớn?"

Hoa Vụ liếc nàng một cái, "Dù sao cũng chả phải cô."

Lộ Thư Vũ: "......"

"Mấy ngươi đừng đi theo tôi nữa." Cứ tiếp tục đi theo, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối. "Chúng ta cáo biệt ở đây đi."

Quản sự Lộ ở bên cạnh gật đầu răm rắp, đúng đúng đúng!!

Đừng có dây vào đống chuyện này nữa!

Gì mà Đào Sơn Tông, gì mà tứ đại môn phái, không có miếng liên quan nào tới bọn họ cả!

Nhưng Lộ Thư Vũ lại trợn to hai mắt, "Vân Hề tỷ tỷ, những người đó vừa nhìn là đã thấy không có ý tốt rồi, muội đi theo tỷ thì có thể bảo vệ tỷ. Muội giỏi lắm đó!"

Quản sự Lộ ở bên cạnh phá đám: "Tiểu thư, người mới ở tu vi Kim Đan thôi, giỏi gì mà giỏi."

Lộ Thư Vũ: "......"

Hoa Vụ chụp hai vai nàng, "Không cần, trở về đi. Tôi hãy còn con đường mình phải đi, có duyên gặp lại."

......

......

Hoa Vụ vất vả lắm mới thuyết phục được Lộ Thư Vũ đi về với quản sự Lộ, còn cô thì dẫn theo Phục Linh quay lại trấn Ngư An.

Lúc này trấn Ngư An không còn náo nhiệt như khi mới tới nữa, có lẽ các tu sĩ đã rời đi hết, theo đuổi những bảo bối vừa chạy ra khỏi bí cảnh rồi.

Hoa Vụ không dừng lại ở trấn Ngư An.

Phục Linh không thể lấy được kiếm của nam chính, tâm trạng cũng không tốt, chả nói gì cả.

Mãi tới khi rời khỏi trấn Ngư An, Phục Linh mới cảm thấy không thích hợp.

Sao người của Đào Sơn Tông mãi chưa lộ diện thế? Cái bí cảnh này sập rồi, bọn họ nên tới đầu tiên ngăn mình lại mới đúng chứ nhỉ.

Phục Linh vẫn chưa biết chuyện Đào Sơn Tông biến mất, bụng đầy nghi vấn.

Hắn nhìn về phía người đối diện, "Sao người của Đào Sơn Tông chưa xuất hiện?"

"???" Chẳng phải người của Đào Sơn Tông đang ở đây hả? Hoa Vụ nhớ tới hắn bị nhốt ở bí cảnh không biết bao nhiêu năm, mặt lộ vẻ hiền từ, "Giờ Đào Sơn Tông chỉ còn mầm mống duy nhất là tôi mà thôi."

Phục Linh: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói, giờ Đào Sơn Tông chỉ còn mỗi tông chủ là tôi thôi."

"......"

Đào Sơn Tông...... Chỉ còn lại...... Một mình cô?

Cô chỉ có tín vật, vốn chẳng có được truyền thừa.

Tông chủ cũng là cô tự nói...... Có phải hay không còn chưa chắc .

Nói như vậy thì, Đào Sơn Tông...... Đó chẳng phải là...... Biến mất rồi?

Không!!

Phục Linh đè kiếm lại, lắc đầu: "Cô gạt ta...... Cô sợ ta giết đến Đào Sơn Tông đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play