Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Bọn họ cảm thấy trên người Hoa Vụ và Phục Linh có đồ bọn họ cần, nguyên nhân đầu tiên chính là lúc trước Phục Linh đã bổ bí cảnh ra.
Nếu không phải được bảo bối gì, sao có thể tùy ý bổ bí cảnh này ra chứ?
Nhưng bọn họ cũng không chắc chắn được trên người Hoa Vụ và Phục Linh có không......
Nhưng mà.
Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót
Bô lão của Ngự Thú Tông nói với điệu hiền từ: "Nghe ý của cô bé, chắc cô biết bọn ta muốn cái gì sao?"
Hoa Vụ liếc nhìn lão ta một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Công Húc Khải lập tức nói: "Cô nhóc, nhóc cho rằng bằng với bản lĩnh của mình sẽ bảo vệ được thứ kia ư? Thức thời thì giao đồ vật ra đây......"
"Ôi chao, anh dữ thế làm gì, dọa cô bé nhà người ta rồi." Thanh Cách ngắt lời Công Húc Khải, "Anh không biết nói thì đừng có nói."
Hiển nhiên là bô lão có cùng quan điểm với Thanh Cách.
Về phần Đàn Sơn......
Y mang theo đệ tử Linh Kiếm Tông đứng ra xa nhất, không có ý định lên tiếng.
Công Húc Khải bị người khác xa lánh, trên mặt có chút xấu hổ.
Chẳng qua ngẫm lại mục đích của bọn họ, Công Húc Khải lại nén lửa giận không phát cáu.
"Cô bé à, chi bằng muội đưa thứ lấy được trong bí cảnh cho bọn tỷ, bọn tỷ đổi cái khác cho muội nhé." Thanh Cách dịu dàng nói, mỉm cười không chút ác ý.
Thanh Cách đưa ra đủ loại điều kiện khiến người ta động lòng, nói lời sâu xa bắt đầu khuyên bảo.
Cả quá trình Hoa Vụ đều không hé răng, vẻ mặt nghiêm túc nghe khuyên bảo.
Tuy rằng cô biểu hiện ra mặt dáng vẻ tiếp thu lời khuyên, nhưng mà Thanh Cách nói mãi cũng không thấy cô có chút dao động nào.
Giọng Thanh Cách dần dần nhỏ xuống, cuối cùng biến mất.
Ánh mắt nàng ta nhìn xoáy vào Hoa Vụ, như kiểu muốn nhìn ra được một đóa hoa ở trên người cô.
Cô bé này không hề có tu vi, đối mặt với trường hợp như vậy, nólại có thể bình tĩnh như thế.
Lão giả của Ngự Thú Tông thấy Thanh Cách không nói, đành phải mở miệng: "Cô bé à, đồ không giữ được, để lại bên người sẽ chỉ là tai họa."
Hoa Vụ không hé răng hồi lâu, cuối cùng cười một tiếng.
"Tôi biết mấy người muốn cái gì."
Hoa Vụ nói, tức khắc khiến cả ba người dựng lỗ tai lên.
"Tín vật của Đào Sơn Tông." Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm túc của mấy người, Hoa Vụ chậm rãi thốt ra mấy chữ.
Gần như trong khoảnh khắc cô vừa dứt lời, uy áp làm người ta sợ hãi bao trùm lên người Hoa Vụ.
Phục Linh đứng ở bên cạnh Hoa Vụ, vặn vặn cổ, thanh kiếm trong tay đã bắt đầu rung rung.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ thiếu chút lửa.
Lộ Thư Vũ đã tránh thoát trói buộc của quản sự Lộ, đang không ngừng nháy mắt ra hiệu cho quản sự Lộ.
Đợi lát nữa đánh nhau, chắc chắn phải bảo vệ Vân Hề tỷ tỷ của nàng!!
Mặt Lộ quản sự méo mó, nhưng ai bảo đây là Nhị tiểu thư nhà ông chứ.
......
......
Bên này, Hoa Vụ giơ tay ấn kiếm của Phục Linh xuống, khóe môi cô khẽ nhếch, tiếc nuối buông lời: "Đáng tiếc quá, các người tới chậm rồi."
Thanh Cách: "Có ý gì?"
Hoa Vụ buông tay: "Thứ kia không ở trên người bọn tôi."
Bỗ lão của Ngự Thú Tông: "Không có?"
Hoa Vụ bắt đầu bịa chuyện trơn tru: "Đồ các người muốn, đã bị đệ tử của Phi Tinh Các là Đỗ Thanh cướp đi rồi."
Dù gì Đỗ Thanh cũng là trúc mã của cô.
Đây là lúc xếp sân khấu hoành tá tràng cho trúc mã rồi.
Mà nghe thấy lời này của Hoa Vụ, những người khác lại là vẻ mặt kỳ quái.
Phi Tinh Các?
Đỗ Thanh?
Đúng là đã từng nghe Phi Tinh Các, nhưng Đỗ Thanh......
Chắc là không phải người nào nổi danh.
Nhưng......
Lời cô nói là thật chăng?
Nét mặt thiếu nữ đối diện bằng phẳng tự nhiên, không hề thấy dấu hiệu nói dối nào.
Trong lúc nhất thời, mấy người không thể phân biệt thật giả.
Hoa Vụ lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói:
"À, hình như anh ta còn triệu hồi một ma vật gì ghê gớm lắm, các người thân là tứ đại môn phái, có nghĩa vụ hàng yêu trừ ma, giữ gìn chính đạo nhỉ?"
Chẳng biết giờ Đỗ Thanh chạy đi đâu rồi.
Cô tự đi tìm thì tốn sức lắm.
Đây là lúc kêu gọi giúp đỡ!
"Ma vật?"
"Ma vật gì?"
Hoa Vụ chớp mắt, dùng một loại ánh mắt 'Các người đang nói đùa cái gì vậy' nhìn bọn họ:
"Tôi chỉ là một người bình thường, sao tôi biết là ma vật gì? Dù sao cũng chả phải thứ gì đứng đắn, kiến nghị các vị mau chóng tìm được thứ kia, bằng không......"
Hoa Vụ thở dài, lo lắng sốt ruột nhìn về nơi xa.
"Non sông gấm vóc này đây, nói không chừng lại phải rơi vào nước sôi lửa bỏng."
"Trách nhiệm cao cả bảo vệ Tu Chân giới, chư vị đều phải bỏ ra một phần sức lực, làm tấm gương sáng cho các hậu bối ......"
Việc bảo vệ Tu Chân giới quan trọng như vậy, đương nhiên là ai nấy đều có trách nhiệm, ai cũng phải tham dự rồi.
Mọi người: "???"
Có phải có chỗ nào sai sai không?
Vừa nãy bọn họ đang nói chuyện này hả?
"Từ từ......" Bô lão của Ngự Thú Tông ngăn Hoa Vụ vẫn muốn tiếp tục diễn thuyết, "Cô nói tín vật của Đào Sơn Tông, bị người tên Đỗ Thanh kia cướp đi rồi, cô có chứng cứ gì sao?"
"Tôi biết các người không tin, nhưng thật sự trên người tôi không có." Hoa Vụ rất hào phóng giang hai tay ra, "Tôi có thể cho các vị soát người."
"......"
Thái độ thờ ơ của Hoa Vụ khiến đám người hơi do dự.
Chẳng lẽ chuyện cô nói là thật?
Tín vật của Đào Sơn Tông, thật sự bị người tên Đỗ Thanh kia cướp đi rồi?
Do dự thì do dự, nếu Hoa Vụ đồng ý soát người thì đương nhiên họ sẽ không từ chối.
Bọn họ thương lượng một hồi, xong bảo Thanh Cách đi soát người.
"Từ từ......" Hoa Vụ giơ tay hô dừng, "Tôi có thể phối hợp với mấy người. Nhưng...... Nếu mấy người không lục soát ra được thứ mấy người muốn trên người tôi thì nên làm gì bây giờ nhỉ?"
Nữ chính là người mà các ngươi muốn soát thì soát sao?
"......"
"Chư vị tiền bối đại diện cho tứ đại môn phái, không phân xanh đỏ đen trắng ngăn tôi lại, nghi ngờ tôi, chèn ép tôi, chẳng lẽ cứ như vậy là xong?"
Công Húc Khải trầm giọng quát lớn: "Ngươi có ý gì?"
Hoa Vụ mỉm cười: "Tôi đã nói rõ rànhg rồi, trên người tôi không có đồ các vị muốn. Nếu các vị không tin, một hai phải soát người, thế thì nếu các vị không lục soát ra được thứ các vị muốn từ người tôi, xin hỏi chư vị tiền bối phải lấy cái gì bồi thường tổn thất tinh thần tôi đây?"
Nhiều người như vậy tới gặp tông chủ của Đào Sơn Tông cô đây, thế nào cũng phải lễ phép nhận chút lễ vật nhỉ.
Mọi người: "???"
Không phải ngươi mời bọn ta soát người sao?
"Ha...... Ngươi còn muốn bồi thường?" Công Húc Khải gắt gỏng, "Muốn trách thì trách chính ngươi xui xẻo......"
Nụ cười trên mặt Hoa Vụ nhạt đi từng chút một, cô bình tĩnh nhìn thẳng Công Húc Khải.
"Ngươi nhìn cái gì? Đồ có ở trên người của ngươi hay không, giết ngươi cũng có thể biết được. Ngươi còn dám nói điều kiện với chúng ta, mạng nhỏ của ngươi đều ở trên tay chúng ta, bóp chết ngươi, còn đơn giản hơn bóp chết một con con kiến."
Hoa Vụ giơ tay vỗ tay, "Không hổ là cung Vạn Thanh nha."
Hình như Thanh Cách có hơi cạn lời.
Cái nết của người cung Vạn Thanh là thế đấy, thực lực mạnh, nói năng kiêu ngạo.
Nhưng với người có thực lực bình thường, đó chính là hành vi tìm đường chết.
Có điều cung Vạn Thanh đứng đầu trong tứ đại môn phái, trong cung không ít người thực lực cao, còn cực kỳ bênh người mình, cho nên cung Vạn Thanh đã hoành hành ngang ngược thành thói.
Có điều lần này là Công Húc Khải tới...... Còn cục tính hơn những người khác, đầu óc cũng không dùng được.
Nếu không phải tu vi gã không thấp, nào có tư cách ngồi cùng bọn họ.