Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Vị thiếu niên kì lạ kia đang hỏi cô về kiếm của Linh Kiếm Tông......
Mọi người cũng không khỏi nhìn về phía của Linh Kiếm Tông.
Không ít người đều nhận ra vị đệ tử thiên tài này của Linh Kiếm Tông.
Thanh kiếm ấy của Đàn Sơn tên là Hành Vân.
Kiếm Hành Vân là một thanh kiếm thần nổi khắp thế gian, không xác định được ai là người đúc ra nó, được Linh Kiếm Tông mệnh danh là thanh kiếm trấn phái.
Đã cả hơn ngàn năm không có ai rút ra được.
Nhưng lúc mà Đàn Sơn tới rút kiếm, kiếm Hành Vân đã chủ động chọn y.
Thế mà thanh niên này lại tuyên bố muốn kiếm Hành Vân của Đàn Sơn, đúng là quá to gan......
Người trong cuộc biết kiếm của mình bị nhắm vào vẫn rất bình tĩnh.
Phục Linh không để ý tới đám người xung quanh này đang nghĩ cái gì, ghé sát vào Hoa Vụ: "Cô nói cái gì? Cô không cần ta làm vệ sĩ cho cô nữa à?"
Đáy mắt hắn nảy lên vài phần hưng phấn.
Chỉ chờ Hoa Vụ gật đầu, hắn sẽ có thể tự do ngay lập tức, sau đó......
Nghĩ đến đây, Phục Linh không nhịn được nắm chặt kiếm trong tay, chờ mong nhìn Hoa Vụ.
"Nếu cô không cần......"
Hoa Vụ lập tức chặn miệng hắn lại, "Câm miệng!"
Phục Linh nhíu mày, lượm Hoa Vụ, im lặng khiển trách cô: Cô lại còn dám chặn miệng ta!
Hoa Vụ nặn ra một nụ cười, cô không chỉ chặn, còn chặn vô cùng kín.
Phục Linh 'ưm' một tiếng, đôi môi mềm mại dán lên lòng bàn tay Hoa Vụ.
Giây tiếp theo Hoa Vụ liền buông lỏng hắn ra, dùng một loại ánh mắt kinh hãi nhìn hắn.
Phục Linh hất cằm lên, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.
Hoa Vụ lấy quần áo hắn xoa xoa tay, "Tôi chưa rửa tay."
Phục Linh: "......"
......
......
Mọi người còn chưa hoàn hồn lại từ chuyện Phục Linh muốn kiếm Hành Vân của Linh Kiếm Tông thì đã nghe thấy một tiếng tiếng xé gió.
Thiếu nữ trong bộ đồ màu xanh nhạt tung người về một hướng, thanh kiếm sắc bén chém đứt một góc áo của cô, góc áo rơi xuống từ không trung, lại tiếp tục bị thanh kiếm giơ lên chém thành tro bụi.
"!!!"
"???"
Sao bọn họ lại nội chiến trước rồi?
Tốc độ vung kiếm của Phục Linh không nhanh, không phải hắn thật sự muốn ra tay, Hoa Vụ cũng không tức giận, xách góc áo kia lên, "Anh nợ tôi thêm một bộ quần áo."
"......"
"Hai vị tiểu bằng hữu này thật đúng là không để chúng ta vào mắt mà." Đầu ngón tay của Thanh Cách chạm lên đôi môi đỏ mọng, giọng điệu chậm rãi bay xuống từ không trung.
Lời này của Thanh Cách vừa nói ra, bô lão của Ngự Thú Tông đã vượt trước một bước.
Uy áp vô hình giáng từ trên trời xuống, "Người không liên quan, nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Lúc này phần lớn người còn lại ở đỉnh núi Lưu Tuyết Sơn chỉ là các đệ tử mới ra khỏi bí cảnh và một số ít môn phái khác.
Lúc này người của tứ đại môn phái vây quanh ở trên cao, nói không chừng là có bảo bối gì đó.
Nếu như cứ rời đi như vậy......
Trong lúc mọi người đang do dự, nam nhân trung niên của cung Vạn Thanh mở miệng: "Vừa nãy có rất nhiều bảo bối hiếm có khó tìm bay ra từ trong bí cảnh, nếu chư vị vẫn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ ngay cả những bảo bối kỳ lạ đó cũng không đoạt được cái nào......"
Lời này không khác gì uy hiếp.
Ở lại đây không chỉ không có bảo bối, còn có khả năng phải bỏ mạng.
Người thức thời nhanh chóng mang theo người rời đi.
Cũng có một ít người do dự, nhưng dưới sự uy áp của bô lão Ngự Thú Tông, cuối cùng cũng chỉ có thể thất vọng rời đi.
Hoa Vụ thở dài.
Cô quay đầu nhìn Lộ Thư Vũ và đám người quản sự Lộ ở bên cạnh vẫn còn chưa đi: "Các ngươi còn không đi?"
Lộ Thư Vũ mở to hai mắt nhìn: "Vân Hề tỷ tỷ, sao muội có thể bỏ tỷ lại chứ!! Tỷ yên tâm, có muội ở đây, không ai dám bắt nạt tỷ!"
"Nhị tiểu thư, đừng nói lung tung!" Quản sự Lộ ở cạnh nháy mắt ra hiệu, "Chúng ta vẫn nên đi trước đi."
Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới bọn họ.
"Ta cùng tiến vào bí cảnh với Vân Hề tỷ tỷ, cũng cùng đi ra ngoài, ta chính là người có liên quan." Lộ Thư Vũ không chịu đi.
Quản sự Lộ gấp đến mức dậm cả chân ở bên cạnh.
"Tốt nhất là cô nên rời đi cùng bọn họ." Hoa Vụ cũng không hy vọng Lộ Thư Vũ ở lại kéo chân sau của mình.
Đến lúc đó chạy còn phải mang theo cô ta!
"Vân Hề tỷ tỷ, muội không phải loại người như vậy." Vẻ mặt Lộ Thư Vũ kiên định: "Sao muội có thể bỏ lại tỷ vào lúc này chứ, muội không làm được chuyện như thế!"
"......"
"Chỉ sợ các ngươi không ai có thể đi được."
Nam nhân trung niên của cung Vạn Thanh đạp gió mà đến, dưới chân hắn có phù văn như thoáng hiện, hắn dùng những phù văn đó để đạp lên không.
Cung Vạn Thanh nổi tiếng với các loại bùa chú.
Thanh Cách và bô lão của Ngự Thú Tông cũng đi xuống mặt đất theo.
Người cuối cùng xuống chính là Đàn Sơn.
Phục Linh thấy thanh kiếm kia của Đàn Sơn liền bắt đầu kích động, "Kiếm...... Ta muốn thanh kiếm kia!"
Hoa Vụ túm chặt quần áo của Phục Linh, bĩu môi nói: "Ánh mắt anh tốt ghê cơ."
Tuy là cướp...... Mượn đồ của nam chính rất là thích, cơ mà xem tình hình hiện tại đi đã chứ?
Hiện tại bọn họ đang là đội yếu thế!!
Chẳng biết Phục Linh không nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của Hoa Vụ, hay là giả bộ không nghe ra được: "Thanh kiếm kia miễn cưỡng có thể xứng đôi với ta."
"Ha ha ha...... Tên oắt con kiêu ngạo này từ đâu ra thế." Nam nhân trung niên của cung Vạn Thanh bị chọc cười, "Ngươi có biết thanh kiếm Hành Vân này có lai lịch gì không, ngươi lại còn dám mở miệng nói năng lung tung."
Phục Linh cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, "Chó chui từ đâu ra thế."
Nam nhân trung niên: "......"
Nam nhân trung niên giơ tay muốn ném bùa, giáo huấn tên oắt con kiêu ngạo này một chút.
"Công Húc." Bô lão của Ngự Thú Tông ngăn hắn lại, "Làm chuyện chính."
Công Húc Khải trầm mặc, thu bùa chú về.
Ánh mắt của bô lão dừng trên đám người quản sự Lộ một chút, thực lực của mấy người này......
Cơ mà mục tiêu của bọn họ không phải những người ấy.
Mà quản sự Lộ cũng rất hiểu chuyện, túm Nhị tiểu thư không hiểu chuyện nhà bọn họ, tận lực đứng qua một bên, chứng minh bọn họ cũng không muốn tham dự.
Bô lão nhanh chóng đã đặt ánh mắt lên phía Hoa Vụ và Phục Linh.
Ánh mắt ông ta đảo qua hai người vài lần, cuối cùng dừng trên người Hoa Vụ.
Cô gái này không có tu vi, chỉ là một người bình thường.
Cơ mà cô ta cũng đi ra từ bí cảnh......
Ánh mắt nhìn người của bô lão vẫn phải có, hẳn cô mới là người làm chủ.
"Chúng ta có một vài vấn đề muốn hỏi hai vị tiểu hữu."
"Ai là tiểu hữu của ông?" Phục Linh giống hệt thánh bắt bẻ, "Ông cũng xứng à!"
Hoa Vụ cạn lời nhìn trời, bắt đầu suy nghĩ sâu xa có phải bản thân quyết định sai rồi không.
Bô lão trầm ổn hơn nhiều so với Công Húc Khải, không hề có biểu hiện tức giận, "Không biết cái bí cảnh này đã xảy ra chuyện gì, vì sao vị tiểu hữu này có thể đột phá bí cảnh?"
Hoa Vụ kéo Phục Linh ra sau mình, ngừa hắn đột nhiên lao ra chém người.
"Tôi cũng chưa nói là sẽ trả lời vấn đề của mấy người đâu nhỉ?"
Lão giả: "......"
Công Húc Khải không nhẫn nại được như bô lão: "Nói nhảm với bọn họ làm gì, chắc chắn đồ ở trên người bọn họ, bắt bọn họ lại trước."
Kiếm khí lúc trước của hắn có chút kinh người, cơ mà theo góc nhìn của Công Húc Khải, vẫn không quá đáng sợ.
Cho nên hắn mới dám nói thẳng ra là bắt người.
"Bắt chúng ta?" Hoa Vụ không nhịn được cười một cái, bắt đầu mỉa mai: "Các ngươi thân là môn phái dẫn đầu Tu Chân giới, ai nấy ỷ mạnh hiếp yếu như nhau, các môn phái khác của Tu Chân giới cũng thật nên lấy cái ngươi làm gương để học hỏi cho tốt, sáng tạo một Tu Chân giới mới hoàn toàn khác biệt!"
Công Húc Khải cười lạnh: "Cô nhóc cũng nhanh mồm nhanh miệng gớm."
Hoa Vụ khẽ gật đầu: "Tôi sẽ coi như ông đang khen ta."
Công Húc Khải: "......"
Thanh Cách: "Cô bé à, chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho hai người, cơ mà trên người hai người có thứ chúng ta muốn, chỉ cần muội ngoan ngoãn phối hợp, tỷ tỷ đây bảo đảm sẽ không gây thương tổn gì cho hai người đâu."
"Cái bảo đảm của cô thì có ích gì."
Thanh Cách chỉ vào những người khác: "Tỷ bảo đảm bọn họ cũng sẽ không thương tổn muội."
Hoa Vụ khẽ cười một tiếng, "Thứ mấy người muốn ấy, là đồ của mấy người à?"