Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Thanh niên vẫn luôn im lặng nhìn hướng núi Lưu Tuyết chậm rãi nhả ra ba chữ: "Mạnh hơn ta."
Bô lão của Ngự Thú tông không khỏi nhướng mày.
Đàn Sơn này là người có thiên phú tốt nhất trong đám người thế hệ trẻ của Linh Kiếm Tông.
Những người bị kiếm khí bàng bạc hấp dẫn ánh mắt nhanh chóng phản ứng lại.
Đỉnh núi Lưu Tuyết là nơi ra vào bí cảnh, sao có thể có kiếm khí như thế ở đó được!
Có người đang đánh nhau?
Trong lúc nhất thời mấy người không đứng yên đó nữa, hóa thành mấy tia sáng biến mất trong cung điện.
......
......
Đỉnh núi Lưu Tuyết có không ít người của các môn phái ở lại canh giữ, bọn họ là những người gặp nạn đầu tiên.
Bởi vì kiếm khí đột nhiên xuất hiện ở cửa vào bí cảnh kia có sức nghiền ép rất lớn.
Những người gần đó lúc ấy là thảm nhất.
Những người ở xa hơn chút, có sự bảo vệ của trưởng bối môn phái nên không có nhiều người bị thương.
Khi bốn người Thanh Cách đến núi Lưu Tuyết thì kiếm khí đã biến mất, chỉ còn đống bừa bộn do nó tạo ra.
Bô lão Ngự Thú tông nhìn quanh người ở đây, không nhìn ra là ai có thể xuất ra uy lực của kiếm khí kia.
Ông ta trầm giọng mở miệng: "Lúc nãy là ai làm ra?"
Đám người ngã trái ngã phải đỡ nhau dậy, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hiện trường có hơi kì lạ.
Cuối cùng cũng có người đứng ra: "Là...... Là phóng ra từ trong bí cảnh."
Bí cảnh?
Bốn người đều sững sờ.
Bọn họ đồng thời nhìn về nơi cửa vào bí cảnh.
Không biết từ khi nào ở đó đã có sương mù, nhưng trong sương mù có ánh sáng lóe lên...... Ánh sáng lấp lóe càng lúc càng nhanh, đang không ngừng mở rộng phạm vi.
Trực giác trong đầu Thanh Cách nhắc nhở nguy hiểm, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, lóe lên rồi lui về giữa không trung.
Hai người của cung Vạn Thanh và Ngự Thú Tông cũng chỉ chậm nửa nhịp so với Thanh Cách.
Trái lại là Đàn Sơn hô lớn với những người chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa nãy: "Mau lùi lại!"
Gần như cùng lúc khi Đàn Sơn vừa nói xong, những ánh sáng lấp lóe trong sương mù như nổ tung, ánh sáng trắng che mất tầm mắt mọi người.
Kiếm khí mạnh hơn lúc nãy rạch phá sương mù vọt thẳng lên mây đen trên bầu trời.
Sức mạnh dời non lấp biển được thoát khỏi trói buộc đánh thẳng vào đám người trên đỉnh núi Lưu Tuyết.
Người bị kiếm khí đụng phải còn chẳng kịp đỡ, bay ra ngoài như lá rụng, lăn thẳng xuống núi giữa tiếng kêu gào thê thảm.
Tuyết đọng tiêu tan trong kiếm khí lộ ra thực vật màu đỏ.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng vật gì đó vỡ vụn giữa đất trời.
Khi ánh sáng tản đi, vô số đốm sáng từ núi Lưu Tuyết tán loạn ra khắp nơi.
Thanh Cách hơi ngửa mặt lên, vô số đốm sáng xẹt qua đáy mắt nàng ta như một trận mưa sao băng chói lọi.
Những đốm sáng này......
"Là dị bảo."Nam nhân trung niên của cung Vạn Thanh xuất hiện bên cạnh Thanh Cách: "Có người bổ bí cảnh ra."
Những đốm sáng này đều là bảo bối có linh thức trong bí cảnh......
Bí cảnh bị người bổ ra thì nó lập tức phải biến mất.
Những vật này đang chạy trối chết.
"Không lẽ thật sự có người lấy được truyền thừa của Đào Sơn tông?" Ban đầu Thanh Cách cảm thấy chuyến này rất có thể chỉ đi phí sức nên nàng ta cũng không để bụng lắm.
Ai ngờ.......
Câu này vừa nói ra, ngoài Đàn Sơn thì đáy mắt hai người còn lại đều có sự tính toán.
Nếu thật sự là truyền thừa của Đào Sơn tông thì chốc nữa khó tránh khỏi tình trạng tranh đoạt lẫn nhau......
......
......
Ở lối vào bí cảnh, vô số người bị bí cảnh sắp biến mất truyền tống ra.
Tư thế rơi xuống đất của từng người đều rất chật vật, thậm chí còn có người ngã lên người khác gây nên phản ứng dây chuyền liên tiếp.
Bọn họ mờ mịt nhìn đốm sáng đầy trời, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại...... Ra rồi?
Sương mù dần tan đi, giữa mây đen trên bầu trời bị kiếm khí bổ ra có đường sáng màu vàng rực rỡ rơi xuống.
Bọn họ trông thấy một cái bóng mờ mờ bước ra giữa ánh sáng vàng trong không trung, cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén*, áo trắng như hoa đào nở rộ ngày xuân......
*Trong raw là 'trọng kiếm', theo baidu thì nó còn gọi là nhuệ kiếm, tên nước ngoài là duelling sword, kiếm này dùng để thi đấu.
Dáng vẻ của hắn cũng rất giống hoa đào rực rỡ giữa xuân.
Thiếu niên đứng trên không trung nhìn xuống người trên mặt đất.
Có người chạm vào ánh mắt hắn, trong nháy mắt như lâm vào ảo ảnh nào đó, trên mặt lộ ra vẻ mê luyến.
Rõ ràng hắn không làm gì cả, lại khiến cho người ta không nhịn được mà trầm mê vì hắn, luân hãm trong đó......
Phục Linh gác kiếm lên vai, khẽ nhếch môi: "Nhiều người nghênh đón ta thế à."
Ồi......
Giọng nói cũng dễ nghe quá.
......
......
Hoa Vụ đau lòng nhìn thiếu niên tựa hoa đào giữa không trung.
Vốn liếng ông già để cho cô.......
Mò bừa một cái cũng được tí của.
May mắn thì không chừng còn có thể như mấy nữ chính khác, nghĩ cách thu bí cảnh này vào kho tàng riêng của cô.
Bây giờ hay rồi.
Bị tên phá của này bổ một kiếm bay luôn!
Mất.
Mất trắng luôn.
Làm bù...... Nhất định phải bắt hắn làm bù!!
Làm một trăm năm!!
Hoa Vụ đơn phương gia hạn hợp đồng lao động của Phục Linh đến một trăm năm.
Hoa Vụ nhởn nhơ chắp tay đi xuống dưới, dự định rời khỏi chốn thị phi này trước.
Về phần Phục Linh......
À, hắn làm màu đến mức đó, nếu không giải quyết được thì cũng chẳng xứng làm vệ sĩ cho cô.
Một vệ sĩ ưu tú sẽ phá được vòng vây ra khỏi thiên quân vạn mã!
"Vân Hề tỷ tỷ, chúng ta cứ đi như vậy, mặc kệ hắn hả?" Lộ Thư Vũ đi theo Hoa Vụ.
Nhưng bên cạnh nhanh chóng có người xông đến, gương mặt của quản sự Lộ xuất hiện trước mắt bọn họ: "Nhị tiểu thư."
Lộ Thư Vũ dẩu miệng: "Sao ông còn chưa đi chứ?"
Quản sự Lộ: "Nhị tiểu thư nói đùa rồi, người còn chưa ra thì sao tôi dám đi. Người không gặp nguy hiểm gì trong bí cảnh chứ?"
"Ta thì gặp được nguy hiểm gì."
Quản sự Lộ dò xét Lộ Thư Vũ từ trên xuống dưới, thấy nàng không bị thương, không biết là hài lòng hay thở dài.
"Ở đây có rắc rối, chúng ta mau đi thôi." Xác định Lộ Thư Vũ không sao, quản sự Lộ lập tức nói.
Hoa Vụ và Lộ Thư Vũ đi ra từ trong đám người, đương nhiên quản sự Lộ sẽ không cảm thấy bọn cô sẽ có quan hệ với thiếu niên kì quái giữa không trung kia.
Người được tứ đại môn phái giữ lại trông chừng đang đến bên này, quản sự Lộ vẫn suy nghĩ vì sự an toàn nên để Lộ Thư Vũ nhanh chóng rời đi.
......
......
Trên bầu trời.
Đệ tử của tứ đại môn phái để lại đã đến núi Lưu Tuyết, gần như bao vây quanh cả núi.
Hoa Vụ thấy tình trạng như thế cũng cảm thấy nên chạy trước.
Cô chính là một nhóc đáng thương không có tu vi.
Ra tay nhiều sẽ mệt mỏi.
"Cô đi đâu đấy?"
Tiếng tay áo tung bay phần phật vang lên cùng với tiếng nói của thiếu niên.
Bóng người màu hồng chặn trước mặt cô, hắn chỉ kiếm trong tay lên trời: "Ta muốn thanh kiếm kia."
Giọng nói của Phục Linh vừa rơi xuống thì Hoa Vụ lập tức cảm thấy mình bị vô số ánh mắt khóa chặt, trong đó còn vài ánh mắt cực kì dọa người.
Hoa Vụ nhìn thoáng qua hướng mà Phục Linh chỉ.
Giỏi lắm......
Nhìn trúng kiếm của nam chính!
Nam chính nguyên tác là đệ tử thiên tài của Linh Kiếm Tông — Đàn Sơn.
Hoa Vụ xém chút nữa vỗ tay cho hắn.
Không hổ là phản diện.
Ra sân là muốn oanh trời.
Hoa Vụ nhịn xúc động muốn vỗ tay, từ từ đưa tay che mặt, uể oải nói: "Nếu tôi nói tôi không biết anh ta thì mấy người có tin không?"
Lúc này núi Lưu Tuyết rất yên tĩnh.
Mặc dù tiếng của Hoa Vụ không lớn, nhưng người ở gần đều nghe được.
Đến nỗi đám người trên trời kia, dựa vào tu vi của bọn họ thì đều nghe rõ ràng lời cô nói.
Đương nhiên không ai tin cô rồi.