Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Hẻm núi.
Sau khi Hoa Vụ đột nhiên biến mất, người khổng lồ mất mục tiêu, ban đầu mờ mịt mất một lúc, sau đó thì gào loạn lên như bị điên rồi cầm thanh kiếm chém lung tung.
Nếu không phải cái pháp bảo cuồng của Lộ Thư Vũ vẫn còn thì chắc đám người Hồng Kiều phải hiến tế hết ở đây rồi.
Bọn họ phải vất vả lắm mới rời khỏi được hẻm núi, thoát khỏi sự đuổi bắt của người khổng lồ.
Giờ đây một đám người thảm hại không chịu nổi, mất hết hình tượng xụi lơ trên mặt đất.
Trên mặt ai nấy đều là vẻ cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Tâm trạng của Lộ Thư Vũ không tốt lắm, nàng lạc mất Vân Hề tỷ tỷ......
"Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng bị xử lý hết ở đó chứ."
"Xem đại sư huynh đi."
"Vị Vân Hề cô nương kia đột nhiên biến mất, cô ấy đi đâu vậy?"
"Không biết."
"Cô ấy sẽ không sao chứ? Cô ấy cũng không có tu vi......"
"Giang sư huynh...... Giang sư huynh, huynh có ổn không?"
"Mau mau mau, đan dược......"
Lúc này Giang Lan Trúc đã ngất xỉu, được đệ tử phái Thiên Tâm đỡ lên rồi đút đan dược vào trong miệng anh ta.
Giang Lan Trúc bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, vị đại sư huynh Thanh Phong Thuỷ Vực này mạnh hơn đại sư huynh của bọn họ nhiều.
Nghĩ như vậy, vài tên đệ tử nhịn không được xót xa.
Đúng là đại sư huynh của môn phái khác hẳn.
Một đám người dẫn theo hai người bệnh bị trọng thương, người còn lại cũng bị thương hoặc ít hoặc nhiều, Hồng Kiều định dẫn bọn họ đến chỗ an toàn trước.
"Ta không đi." Lộ Thư Vũ từ chối đề nghị của Hồng Kiều, "Các cô đi đi, ta phải quay lại chờ Vân Hề tỷ tỷ."
"Nơi đó rất nguy hiểm." Hồng Kiều khuyên nàng: "Một mình cô quay về, lại gặp người khổng lồ kia thì chỉ sợ không dễ thoát thế nữa."
Hồng Kiều cũng không biết Hoa Vụ đột nhiên biến mất đi đâu.
Có điều loại nơi đó......
Hồng Kiều cảm thấy lành ít dữ nhiều.
"Ta không sao." Lộ Thư Vũ không định nghe khuyên bảo của Hồng Kiều, "Các cô đi đi."
"......"
Hồng Kiều khuyên bảo không có kết quả.
Cô ấy không thể mang nhiều người như thế mạo hiểm với nàng được, mọi người chỉ có thể tách ra trước.
Lộ Thư Vũ chờ những người đó đi rồi, lại đợi một hồi, khi ấy mới quay lại.
Lúc nàng đến hẻm núi, sắc trời đã tối sầm.
Hẻm núi im ắng, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.
Lộ Thư Vũ vừa định đi vào hẻm nũi, liền thấy đám sương bay vào, bóng dáng kỳ quái xuất hiện trùng điệp lên nhau như phiên chợ náo nhiệt.
Đây là quỷ ảnh bọn họ từng nói?
Lộ Thư Vũ cũng không biết những cái 'quỷ ảnh' đó là thứ gì, nàng ngừng tại chỗ, không dám tuỳ tiện tới gần.
......
......
Thời gian quỷ ảnh xuất hiện cũng không dài, ước chừng nửa can giờ là bắt đầu tan.
Lộ Thư Vũ đang chuẩn bị đi vào hẻm núi, thì nghe thấy có tiếng đánh nhau rất lớn bên trong, những quỷ ảnh vốn định tiêu tan như là nghe được tiếng gọi, đột nhiên bay vào trong hẻm núi.
Tiếng này......
Là của người khổng lồ kia!
Lộ Thư Vũ chạy vào hẻm núi, đầu tiên thấy bùa chú treo giữa đám xương trắng.
Những xương trắng đó như từng thanh kiếm, không ngừng đâm vào người khổng lồ.
Người khổng lồ sử dụng thanh kiếm lớn, xương trắng ở dưới thanh kiếm, hoá thành bột mịn.
Sau khi quỷ ảnh vọt vào chiến trường, đối tượng xương trắng công kích lại nhiều thêm.
Nhưng thân thể quỷ ảnh đó nửa là trong suốt, không có thực thể, xương trắng căn bản không thương tổn chúng được.
Ầm ——
Kiếm lớn chém xuống, ngay khi xương trắng thành bột mịn, mặt đất đồng thời xuất hiện một cái khe.
Xương trắng như là có ý thức, không ngừng dẫn người khổng lồ chém cái khe kia, cho đến lúc cái khe càng lớn......
Chờ người khổng lồ phản ứng được, cái khe kia cũng đã đủ lớn.
Mà lúc này dưới cái khe có ánh sáng bay ra, những điểm sáng đó giống như đom đóm, chớp chớp lan rộng.
Lộ Thư Vũ không biết dưới cái khe có cái gì.
Nhưng nàng cảm nhận được nguy hiểm.
Trong lúc nàng suy xét nên lui ra ngoài trước hay là ở lại thì có gì đó bay ra khỏi khe.
Chính xác là...... Một người.
Điểm sáng bay ra từ cái khe cũng đủ chiếu sáng bên kia, đó là một thiếu niên mặc xiêm y hồng nhạt, loại trang phục hồng nhạt này, rất nhiều tiểu cô nương đều không chịu được, nhưng mà mặc trên người hắn, lại giống như tạo ra dành cho hắn vậy.
Tóc bạc như thác nước, nhẹ nhàng xẹt qua hư không, giống như hoa trắng rơi xuống từ vòm trời.
Điểm sáng dao động, xương trắng treo trên không, quỷ ảnh tán loạn, thiếu niên tuyệt đẹp như tiên...... Tạo thành một hình ảnh tuyệt mỹ.
Hắn nhẹ nhàng dẫm lên hư không đi vài bước, dừng trên thân kiếm người khổng lồ.
Lộ Thư Vũ thấy tay người khổng lộ hạ thấp xuống rất nhiều, giống như người kia rất nặng.
"Giết! Giết ngươi!" Trong miệng người không lồ nhảy ra mấy chữ, "Không được, đi ra ngoài!"
Nó huy động kiếm lớn, mũi chân thiếu niên điểm nhẹ một cái, thân thể nhảy thẳng lên.
Kiếm lớn lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía eo của hắn.
Nhưng mà bóng dáng của thiếu niên chợt loé rồi xuất hiện phía sau người khổng lồ.
Cùng lúc kiếm lớn rơi xuống, thiếu niên đá vào bả vai người khổng lồ.
Thân thể cao lớn kia dễ dàng bị đá, lảo đảo về phía trước một cái, suýt thì ngã trên mặt đất.
Thiếu niên nhẹ nhàng nâng tay, phù chú trên xương trắng giữa không trung ngưng tụ thành một thanh kiếm.
......
......
Hoa Vụ vừa bò ra khỏi khe thì đã thấy kiếm xương trắng lấy tư thế hùng mạnh hướng về phía người khổng lồ.
"!!!"
Bảo vệ của cô!!
"Dừng......"
Kiếm xương trắng đâm vào ngực người khổng lồ trước mặt Hoa Vụ.
Người khổng lồ ầm một tiếng ngã xuống đất.
"...... Tay." Hoa Vụ hoang mang nhìn người khổng lồ ngã trên đất, không có động tĩnh.
Cô ghé vào rìa khe hở, đực ra một hồi lâu.
Cho đến lúc Phục Linh xuất hiện bên cạnh, khom lưng nhìn cô, cười nhẹ hỏi: "Cần ta ôm cô ra ngoài không?"
Hoa Vụ tự mình bò lên, vô cùng đau đớn hỏi: "Anh giết nó làm gì?"
Đây chính là bảo vệ tốt cô mới tìm được!
"Trên người nó có hơi thở khiến ta chán ghét." Nụ cười xán lạn của Phục Linh lộ ra sát ý lạnh lẽo: "Đương nhiên phải giết, nghiền xương thành tro cũng không quá."
Nói xong, ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên người người khổng lồ, dường như đang suy xét nghiền xương nó thành tro.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ đi qua nhìn người không lồ, kiếm xương trắng đã ở giữa trái tim nó, tuy rằng không chảy máu, nhưng người khổng lồ không còn hơi thở nữa rồi.
Nó chết rồi.
Trước đó cô đã biết thực lực của người khổng lồ này, Lâu Phong Niên và Giang Lan Trúc chỉ tạo thương tổn cực kỳ nhỏ với nó.
Vậy mà Phục Linh chỉ dùng một chiêu đã giết chết nó......
Hoa Vụ cúi đầu quan sát người khổng lồ.
Không biết cô đang nhìn cái gì.
Điểm sáng chìm nổi xung quanh cô, phác hoạ cái bóng nhàn nhạt nơi sườn mặt cô.
Quy tắc của sức mạnh ư?
Cái bí cảnh này tự tạo thành một mảnh trời đất.
Nơi này có quy tắc của riêng nó.
'Đồ vật' bị đặt trong bí cảnh, chịu sự bảo vệ của chủ nhân bí cảnh, cho nên chúng không bị người ngoài làm tổn thương.
Còn có chuyện trước đó những người khác gặp sự kiện kỳ quái, hẳn là đều bị quy tắc bảo vệ ở bí cảnh này làm ra.
Tác dụng chủ yếu của cái bí cảnh là là cung cấp truyền thừa cho nữ chính.
Dưới tình huống không có truyền thừa, chúng bắt đầu thanh lọc 'kẻ xâm lấn' bí cảnh.
Đây hẳn là quy tắc sớm được định ra.
Còn vì sao cô không gặp những chuyện lạ đó......
Bởi vì trong tay cô có tín vật.
Tuy rằng vẫn chưa có khế ước, nhưng dù sao cũng là tín vật thật, cho nên những thứ kia vẫn tránh cô.